Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 129: Q.8 - Chương 10





Lưu Minh Kiến khó xử: "Quá nửa là nguyên liệu cao cấp, cả nhị phẩm thượng Thái ất tinh sa... thật không dễ."
Tôn Lập nóng ruột, Lưu Minh Kiến nói: "Sư huynh cho tại hạ một ngày, tại hạ đi hỏi các nơi xem có gom đủ không, sau đó sẽ trả lời."
Tôn Lập gật đầu: "Được, mỗ đợi một ngày."
Gã mua nguyên liệu ở chỗ Lưu Minh Kiến để xử lý vỏ nguyên khí thạch nhãn, vừa nhiều thứ, lại đẳng cấp cao để mở động thiên thế giới. Phần còn lại là nguyên liệu trận pháp và dược thảo dùng khi xung quan, phần nữa để tương lai tế luyện trận kỳ.
Dược thảo đều bình thường vì chỉ là thứ phụ trợ, mấy vị chủ dược đều trong chậu sứ.
Tôn Lập có Tử cực thiên hỏa, lần này sẽ tự luyện đơn.
Công thức La Hoàn cho gã hơn hẳn linh đơn bây giờ, linh đơn lần này luyện chế là "Địa hoàn đơn".
So với "Nhân hoàn đơn" mà Sùng Ngọc tham gia đoạt đơn võ hội tranh đoạt thì chỉ khác một chữ.
Thực tế, trên Địa hoàn đơn còn có Thiên hoàn đơn. Thiên hoàn đơn còn tên khác là "Hoàn thiên đơn", vô thượng linh đơn mà chân nhân lão tổ uống vào là đột phá đại cảnh giới, trực tiếp thành Chí nhân cảnh!
Hoàn thiên đơn là từ thời kỳ thượng cổ lưu truyền lại, sau này thiên địa linh khí mỏng dần, linh dược càng lúc càng thiếu, nguyên liệu cho đơn dược này không thể gom đủ, có người muốn tìm cách giản hóa mà thành Địa hoàn đơn.
Sau này linh dược hiếm hơn, đành tiếp tục giảm đi, thành Nhân hoàn đơn.
Đến giờ, Nhân hoàn đơn cũng là linh dược trân quý vô vàn!
Hoàn thiên đơn vì để cân bằng với hai loại linh đơn thấp hơn mà được đổi thành Thiên hoàn đơn.

Tôn Lập lấy được Tử kim chi thảo tại Lạc Sơn tiểu cảnh, là thành phần chủ yếu của Hoàn thiên đơn.
Tiếc là tuy có Lôi thủy cam lâm và trận pháp của La Hoàn trợ lực thì linh dược cỡ đó cũng không thể chín nhanh. Tôn Lập đã xem qua, Tử kim chi thảo chưa chín, dù lấy cái lá tốt nhất ra thì cũng chỉ có thể luyện chế được Địa hoàn đơn.
Bất quá, Địa hoàn đơn của gã do La Hoàn chỉ dạy, hiệu quả bỉ còn hơn loại mà tu chân giới lưu truyền, lại không có tác dụng phụ.
Trừ lá Tử kim chi thảo, lúc Tôn Lập trông Bạch lộ vân sơn thảo có thêm mấy nhánh Bạch tu hồng sâm, Kim tuyến hồng hoa và Hỏa thổ hoàng tinh, ba loại này đẳng cấp tương đồng với Bạch lộ vân sơn thảo, giờ đều là linh dược ba trăm năm. La Hoàn chọn Hỏa thổ hoàng tinh phối hợp với lá Tử kim chi thảo thành hai vị chủ dược, Địa hoàn đơn mà luyện thành thì một viên đủ cho gã đạt mức Phàm nhân cảnh đệ ngũ trọng.
Tôn Lập đả tọa tại tiểu viện, đợi một ngày, thấy sắp đến thời gian mà Lưu Minh Kiến chưa xuất hiện, gã hơi nóng ruột nhưng biết nhị phẩm thượng nguyên liệu đích xác không dễ tìm nên lại đợi.
Lại thêm một canh giờ, Lưu Minh Kiến mới vội vàng về, chưa vào cửa đã xin lỗi: "Sư huynh, chậm chễ quá, xin đừng trách."
Tôn Lập xua xua tay: "Bất tất khách sáo, Lưu lão bản, sao rồi?"
Thần sắc Lưu Minh Kiến không vui không buồn, Tôn Lập cũng không biết y có tìm được không.
"Sư huynh, những thứ khác thì có nhưng Thái ất tinh sa... thật không tìm ra ngay."
Tôn Lập thầm thở dài, tuy đoán trước được nhưng vẫn hơi thất vọng: "Cũng đành, những thứ khác khi nào gom đủ?"
"Tối đa hai ngày, những thứ nào có ở đây thì lấy luôn, những thứ không có thì sẽ có người đưa tới với tốc độ nhanh nhất."
Lưu Minh Kiến giờ đã khác, y cần gì là các tiệm của gia tộc đều nhiệt tình, có ai không có lúc cần nhờ vả? Lưu Minh Kiến tìm được dược thảo trân quý nên ai cũng muốn kết giao.
Tôn Lập gật đầu: "Được, tìm ỗ chỗ ở, xin quấy nhiễu hai ngày."

Lưu Minh Kiến cười: "Quý khách như sư huynh, tiểu đệ mời còn không được, sao lại quấy nhiễu. Sư huynh không hiềm thì ở luôn đây."
"Được."
Tôn Lập đã ở đây một ngày, cũng thấy dễ chịu.
Gã lại hỏi giá, Lưu Minh Kiến tính kỹ: "Không có Thái ất tinh sa thì cũng có không ít thứ đáng tiền, một vạn ba nghìn khối linh thạch."
Tôn Lập gật đầu, giao dịch với Lưu Minh Kiến mấy lần nên tin được, gã ném sáu thanh phi kiếm còn lại ra: "Mỗ hiện không mang tiền, sáu thanh phi kiếm này cho các hạ, đều là cao cấp, khấu trừ luôn."
Lưu Minh Kiến suýt rớt tròng, sáu thanh phi kiếm thì cao cấp nhất là bát phẩm thượng, thấp nhất là bát phẩm hạ, Tôn Lập lần trước đưa ra bốn thanh phi kiếm đã khiến y cả kinh, không ngờ gã còn ngần này.
"Uy uy, tỉnh lại!" Tôn Lập gọi, Lưu Minh Kiến cười ngượng: "Sư huynh đừng cười, tại hạ từng thấy... phi kiếm, nhưng chưa bao giờ thấy nhiều thế."
Tôn Lập cũng cười: "Ra giá đi."
Lưu Minh Kiến cẩn thận kiểm tra.
Sau chừng một bữa cơm thì y xong: "Sư huynh, một thanh bát phẩm thượng, bốn bát phẩm trung, một bính bát phẩm hạ, đều là đồ tốt. Không giấu gì sư huynh, tại hạ chắc chắn phải kiếm tiền nhưng không thể để sư huynh thiệt, sáu thanh này một vạn chín nghìn linh thạch, được chứ?"
Y nhìn Tôn Lập đầy mong chờ, đây là mối làm ăn lớn, thành là y sẽ ăn từ cả hai phía, kiếm được không ít.
Tôn Lập cân nhắc rồi đồng ý: "Được, cứ lấy kiếm đi, hàng đến thì tính một thể."
...

Tôn Lập không hề lãng phí hai ngày này, tập trung tĩnh tu. Ban ngày hút đại nhật thần hỏa chuyển hóa thành tinh lực, đêm đến trực tiếp hút chu thiên tinh lực tăng tiến tu vi.
Mấy hôm nay trăng sáng, chu thiên tinh lực không mạnh.
Lưu Minh Kiến biết gã không thích bị quấy nhiễu, thi thoảng mới đến hỏi han.
Sáng ngày thứ ba, Lưu Minh Kiến vội tới, vào là do dự: "Sư huynh, có việc này không biết có nên nói không..."
Tôn Lập giật mình: "Sao hả, có vấn đề gì sao?"
"Không, hàng chuẩn bị rồi, hỏa kế đang tính toán, sẽ xong nhanh thôi." Lưu Minh Kiến do do dự dự, Tôn Lập không kiên nhân: "Có gì không thể nói sao? Thống khoái chút đi."
"Tại hạ nghe được tin tức về Thái ất tinh sa..."
Tôn Lập vui mừng: "Thật hả? Ở đâu? Giá bao nhiêu?"
Lưu Minh Kiến khó xử: "Chỉ là..."
Tôn Lập bực mình: "Thật ra sao hả?"
Lưu Minh Kiến nghiến răng, quyết định nói ra: "Không phải trong tay tại hạ. Là Vĩnh Phát thương hành ở Thanh Việt phường thị gửi bán. Người bán chỉ định đổi bằng... Thái hư thạch tủy."
Tôn Lập hiểu vì sao Lưu Minh Kiến ngần ngừ. Lưu Minh Kiến biết gã có ba giọt Thái hư thạch tủy, việc này lại quá trùng hợp, cứ như y cố ý giở trò.
Tôn Lập hơi biến sắc, Lưu Minh Kiến giải thích: "Tại hạ cũng mới được tin, Bạch mũ trắng của Vĩnh Phát thương hành là đối đầu của Lưu gia, sư huynh không tin cứ đến Thanh Việt phường thị hỏi, không thể nào là tại hạ lừa sư huynh..."
Tôn Lập rất muốn tin Lưu Minh Kiến, nhưng việc này quá trùng hợp.
Gã xua xua tay: "Đừng nói chuyện này. Đối phương cần bao nhiêu?"
"Một giọt là được."

Tôn Lập so sánh, hai lạng Thái ất tinh sa đổi một giọt tích Thái hư thạch tủy. Thái hư thạch tủy là nhất phẩm hạ cực phẩm nguyên liệu, Thái ất tinh sa là nhị phẩm thượng, tính ra cũng công bằng.
Thoáng nghĩ, Tôn Lập tạm thời bỏ qua vấn đề Lưu Minh Kiến có giở trò hay không. Lấy nguyên liệu cần thiết đã, mở động thiên thế giới cực kỳ trọng yếu với gã.
"Được, mỗ đổi, liên hệ đi. Bất quá lần này mỗ cần lấy được Thái ất tinh sa mới giao Thái hư thạch tủy."
"Chuyện này..." Yêu cầu của Tôn Lập khiến Lưu Minh Kiến khó xử, thoáng nhận ra gã không vui.
Là ai thì cũng sẽ nghi ngờ, Lưu Minh Kiến hiểu.
Y nghiến răng: "Được, tại hạ nghĩ cách." Đoạn lui ra. Lúc này có giải thích cũng vô dụng, giúp đỡ Tôn Lập xong xuôi mới có thể chứng minh mình thanh bạch.
Tôn Lập nhìn theo bóng y đi ra, chợt hỏi: thật sự không liên can đến y?
...
Chừng nửa canh giờ sau, một hỏa kế đắc lực của Lưu Minh Kiến đưa những thứ Tôn Lập cần tới, ngoài ra là dáu nghìn linh thạch.
Tôn Lập kiểm kê xong thì phất tay. Hỏa kế đã được dặn nên cúi người đi ra.
...
Đến tối, Lưu Minh Kiến lại tới, lần này có thêm một lão giả lùn mập, lão giả mặc áo gấm quý giá, đầu tóc trắng tinh, nhưng kiểu tóc hơi hoạt kê, trông như đội quả dưa trên đầu.
Tôn Lập thấy kiểu tóc đó biết ngoại hiệu lúc sáng Lưu Minh Kiến gọi là "mũ trắng" tuyệt đối không xứng.
Quả nhiên lão giả thấy Tôn Lập, chủ động bước lên ôm quyền: "Mời vị đạo hữu thỉnh này, lão hủ Bạch Vĩnh Quý, xin hỏi có phải đạo hữu cần Thái ất tinh sa?"
Tôn Lập đáp lễ: "Bạch lão bản, mỗ tên Dạ Ma Thiên. Tại hạ cần thứ đó, Bạch lão bản yên tâm, một giọt Thái hư thạch tủy thì mỗ có, nhưng muốn hỏi xem người gửi bán đó là ai? Đã lâu chưa?"