Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 154: Q.9 - Chương 17





"Oành! Oành! Oành! Oành!"
Bốn tiếng nổ liên tiếp, Lưu ly bảo thuyền tan tành hồng quang mà long trảo đen xì không hề gì.
Thanh quang cự phủ văng đi, long trảo vẫn lao tới.
Thiết tiên rơi xuống, long trảo không đổi đà.
Huyết sắc cổ bi rực quang mang cũng không ngăn được long trảo.
Vọng Long gầm vang, song chưởng phát ra mười tám đạo pháp ấn, mười tám quang tráo xuất hiện trước mặt, long trảo bổ tới, quang tráo tan vỡ, y rống lên thê thảm văng đi, máu rải trên không, rớt phịch vào rừng đá.
"Ha ha..." Ma tu thiếu nữ phất tay, quỷ long vòng quanh người, thiếu nữ quyến rũ, hắc long quỷ dị, quả thật chết người!
Bạch miêu uể oải giơ chân, không khí như bị ép đến lõm xuống, Sùng Kim lao đi đã hai trăm trượng đoạn hộc lên, sau lưng lõm vào ngã xuống.
Bạch miêu lại giơ trảo, nhìn vào Sùng Dần thân thượng, Sùng Bá bất chấp tất cả lao tới.
"Ầm!"
Miêu trảo hư ảnh xuất hiện cách bản thể mấy trăm trượng. Sùng Dần và Sùng Bá liên thủ cũng bị hư ảnh dễ dàng đánh tan.
Cả hai hộc máu vang đi.
"Tiểu Đản, tập trung đi." Thiếu nữ chợt quát, cự miêu lắc lắc đầu không vừa ý, thiếu nữ lăng không đáp xuống cổ nó, cự miêu hơi cúi người, hóa thành bóng trắng lao đi, tốc độ nhanh đến không tin nổi.
Cự miêu nặng nề vô cùng, nhưng hành động vô thanh vô tức, mặt đất không hề rung lên.
Thiếu nữ ngồi trên cổ nó, tay giật mớ lông trắng, bạch miêu vừa chạy vừa đau há miệng.
Quỷ long như cây gậy bằng đá đen nằm ngang đầu thiếu nữ.
Cả hai đuổi theo hướng Tôn Lập và Tô Tiểu Mai đào tẩu!

"Tiểu Đản, vì sao ngươi tha cho tiểu tử đó, vì y tu luyện yêu tộc công pháp? Nhưng y là nhân tộc, ngươi xòe cả mông cho người ta xem, ngươi động lòng xuân rồi hả? Có thẹn không, nữ hài tử thì nên biết thẹn chứ..."
Bạch miêu không biết đau vì bị kéo lông hai bị nói trúng tâm sự mà lắc lắc đầu.
Thiếu nữ vui vẻ, bạch miêu lao đi, để lại sau lưng tiếng cười như chuông bạc: "... Không sao, ngươi không thích mèo đực thì thích một tiểu tử nhân tộc cũng đúng, ta ủng hộ ngươi thành một nhân miêu."
“Meo!”
Bạch miêu kháng nghị, thiếu nữ ấn cái đầu nó xuống, kháng nghị vô hiệu.
"Mau đuổi theo, không được lắm lời."
Tôn Lập và Tô Tiểu Mai nhận ra sau lưng có cuồng phong, ngoái nhìn thấy một bóng trắng lao tới với tốc độ không tin nổi!
Thiếu nữ cười hì hì, mắt hơi dài, lông mày rất đẹp, ánh mắt đẹp đến mê ly, lúc này đôi mắt đó ánh lên hưng phấn, Tôn Lập cách mấy trăm trượng cũng nhận ra!
Lòng gã chìm xuống, suy đoán quả nhiên không sai, thiếu nữ nhắm vào gã.
Gã ném Đông Phương Phù cho Tô Tiểu Mai, giao Hỏa khôi hồn tinh luôn: "Đưa họ đi mau!"
Tô Tiểu Mai cả kinh: "Ngươi định..."
Tôn Lập đã quyết, mỉm cười thoải mái.
"Đừng..." Tô Tiểu Mai hiểu ra, mới được nửa câu thì Tôn Lập đã quay lại: "Sau này họ nhờ ngươi!"
Tô Tiểu Mai nghiến răng, thu Hỏa khôi hồn tinh, nhấc hai thiếu nữa chạy theo hướng ngược lại.
Bạch miêu quả nhiên không nhìn theo Tô Tiểu Mai, chân không dính đất đuổi theo Tôn Lập.
Cự miêu, thiếu nữ, dù là ai thì Tôn Lập hiện tại cũng không chống nổi?
Cự miêu tựa hồ đuổi đến mức mình, giơ trảo ấn xuống đất.
"Cốp!"
Sức mạnh theo mặt đất dấy lên, Tôn Lập bắn lên, thổ chi lực hồn hậu từ chân trào lên, gã hộc to, loạng choạng lăn mấy vòng mới thoát được.
"Ha ha..."
Ma tu thiếu nữ cười càng lúc càng gần, Tôn Lập đứng lên, lao vào rừng đá.
Vào đến nơi, gã như thấy hi vọng sinh tồn nên chui vào sâu hơn.
Cự miêu bá đạo vô cùng tiến vào theo, đá hơi nhỏ một chút là bị nó hất bay, khu rừng đá xơ xác.
“Meo!”
Cự miêu gầm lên, dao động lan đi nhanh chóng.
Võ Diệu trầm giọng: "Nhảy lên!"
Tôn Lập nhảy lên nửa trượng, đáp xuống bất động trên một khối nham thạch.
Dao động khuếch tán đi, Tôn Lập mà chạy dưới đất tất ngã nhào, chút lực phản chấn đó sẽ khiến con mèo tìm ra.
Võ Diệu từng dạy gã cách thu liễm tự thân khí tức, giờ thi triển ra, vô thanh vô tức nhảy khỏi tảng đá lao vào rừng.
"Meo, meo!"

Cự miêu không tìm thấy Tôn Lập thì nóng nảy, thiếu nữ xoa lớp thịt mềm trên cổ nó: "Được rồi, để ta."
Thiếu nữ tu vi thâm bất khả trắc, linh thức như biển, từng tầng tỏa đi, cơ hồ bao kín rừng đá.
"Ồ."
Nàng ta kinh ngạc, khí tức của Tôn Lập mất tích!
Nàng ta không giận, vẫn nở nụ cười khiến người ta bốc cháy lửa dục, khẽ gõ đầu cự miêu: "Thôi vậy, thanh thế bản tọa xuất thủ quá kinh nhân, ngươi ra tay đi."
Bạch miêu bất mãn kêu lên, tựa hồ nói thất bại thì thừa nhận, còn khoác lác gì.
Thiếu nữ cười hì hì kéo lông mèo, con mèo kêu lên đáng thương nhưng không dám kêu cao, cúi đầu ngửi mùi Tôn Lập.
Quả nhiên nhanh chóng ngửi được.
Nhưng đi một lúc là thiếu nữ thấy không ổn, nhảy xuống, trước mặt con mèo, đôi mắt to của bạch miêu còn đang say mê.
Thiếu nữ nổi giận giật râu nó: "Hừ, ngươi đang tìm nhân yêu tiểu tử hả!"
Bạch miêu run lên, vội chuyển sang ngửi mùi của Tôn Lập. Thiếu nữ che mặt: "Sớm muộn gì ta cũng bị ngươi hại chết!"
Bạch miêu kêu lên, cọ cọ đầu vào thiếu nữ, cố lấy lòng.
Thiếu nữ xua xua tay: "Được rồi, ngươi biết bản cô nương rất rọng lượng, mau lên thì còn kịp."
Tôn Lập thu liễm khí tức, tốc độ không thể nhanh lắm.
Bạch miêu nhanh chóng tìm thấy, vừa ngửi vừa đuổi sát Tôn Lập, gã nhận rõ mối uy hiếp sau lưng đang áp sát nhưng gã không dám cuống, trán toát mồ hôi lạnh!
"Ầm!"
Tiếng nổ vang lên, một tảng đá bị bạch miêu vỗ bay lên, đập vỡ mấy tảng khác, lao vào Tôn Lập!
Tôn Lập biết mình bị tìm tới, rống lên thê thảm văng đi, không bò dậy nổi.
Thiếu nữ ngồi trên cổ bạch miêu, thân ảnh to lớn đó xuất hiện trước mặt gã.
Tôn Lập nằm bất động trong cái bóng của bạch miêu, như con kiến bị giết chết.
Bạch miêu giơ trảo nhưng bị thiếu nữ quát: "Im nào, không được nghịch."
Bạch miêu sảo sảo ngẩn người. "Xoạt", ngọn xích như giao long bay lên, quấn vào cái mũi: chỗ mềm nhất trên mặt bạch miêu.

Chát!
Bạch miêu bị Mãng long tỏa liên quật đau nhói, chảy cả nước mắt.
Tôn Lập nhanh nhẹn như con vượn, lấy ra mười hai đạo Binh hỏa phù, tại Liệt Hỏa cốc thì uy lực Binh hỏa phù thêm mấy phần. Nổ ầm, ầm, ầm.
Bạch miêu rú lên, thân thể to lớn mẫn tiệp vô cùng tránh đi, tránh khỏi thập nhị đạo Binh hỏa phù, không để dính vào lớp lông đẹp đẽ!
Nhưng như thế thì thiếu nữ bị xóc điên đảo, lúc giơ tay chỉ, quỷ long bổ tới thì Tôn Lập đã thoát đi gần trượng, Mãng long tỏa liên lăng không va vào quỷ long.
"Ầm", quỷ long long trảo bị chặn lại!
Mãng long tỏa liên như độc xà bị đánh trúng đốt thứ bảy, co về ngay.
Tôn Lập thổ huyết - kéo Mãng long tỏa liên chạy vào rừng đá.
"Meo Meo! Meo!"
Bạch miêu cuống lên, lao thẳng vào rừng đá, va vào một cột đá cao chừng hai trượng, phá nát để phát tiết bất mãn, dựng mớ lông trắng truy kích.
"Ô ô..."
Bạch miêu kêu thảm, thiếu nữ cười vuốt ve lớp thịt của nó: "Được rồi, cô nương nào không thích đẹp, ngươi tiếc mớ lông trắng này là đúng, không cần cả nghĩ."
"Meo!" Được chủ nhân hiểu, bạch miêu kêu lên, tốc độ càng nhanh.
Nhưng ngọn xích ban nãy của Tôn Lập khiến nó đến giờ còn chưa ngửi được, chạy loạn xạ trong rừng đá rồi ủ rũ cúi đầu.
"Meo..."
Thiếu nữ nhìn cự miêu, tỏ vẻ ti hưng phấn: "Tiểu tử này khá lắm..."