Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 156: Q.10 - Chương 1





Tôn Lập từ từ mở mắt, đôi mắt vốn hơi đỏ vì thương thế đã trong trẻo trở lại. Người thế tục lúc mới sinh ra, mắt trong nhất. Lớn dần, ăn uống và hít không khí vào thì tạp chất lắng xuống, lại bôn ba vất vả vì sinh nhai, thành ra thân thể kém dần.
Hai mắt càng thể hiện rõ.
Người tu đạo chỉ hút thiên địa linh khí, trừ ma tu yêu tu cần pháp môn đặc thù thì thông thường mắt họ trong hơn, thậm chí nhìn rõ âm hồn uế vật.
Tôn Lập xòe tay, yêu tâm hóa thành một tảng đá, không còn năng lượng sinh mệnh.
Gã nhớ lại lúc năng lượng sinh mệnh trong yêu tâm cuồn cuộn, bất giác hoài nghi, bát phẩm hạ Phong nha quỷ khuyển mà đã có sinh mệnh chi lực như thế thì ở thời kỳ viễn cổ, yêu tộc từng xưng bá một thời, bức cho nhân tộc tơi tả, thân thể còn đến mức nào?
Yêu thú là chủng tộc hạng thấp của yêu tộc, không thể so với bản thân yêu tộc.
Thế giới này thường đồn đại rằng trong đại chiến thời kỳ viễn cổ, nhân tộc là con cưng của trời cao, thiên địa đại thế không thể nghịch chuyển, nên các tộc khác đều chiến bại.
Tôn Lập hiện tại hoài nghi, nhân tộc mà là con cưng của trời cao, sao thân thể lại kém yêu tộc đến thế?
Nghi vấn này, La Hoàn và Võ Diệu không đáp, Dạ Ma Thiên lại càng im lặng.
Tôn Lập thoáng hiểu, chỉ e chạm đến bí mật không thể chạm đến nào đó, lưỡng vị lão tổ không nói cũng là bảo vệ y.
Gã nhặt một viên yêu tâm đã biến thành đá lên, quan sát chung quanh, xác định không có nguy hiểm, định đi thì Võ Diệu nói: "Ngươi có cảm ngộ gì không?"
"Cảm ngộ?" Tôn Lập lấy làm lạ, không hiểu Võ Diệu lại tuôn ra một câu không đầu không đũa.
"Nhớ lại giao đấu lúc trước, lúc đấu với bốn con Phong nha quỷ khuyển." Võ Diệu nhắc: "Nghĩ đi..."

Tôn Lập biết Võ Diệu không vô cớ nói thế, đã đứng lên chuẩn bị đi thì lại xếp bằng nhớ lại mỗi chi tiết.
Dây xích rung lên, Phong nha quỷ khuyển bị đánh văng lại.
Dây xích cuốn lại, Phong nha quỷ khuyển bị khốn vào trong.
Thiết hoàn phi đao cắt tứ chi của Phong nha quỷ khuyển.
Dây xích thẳng đừ, đập nát óc một con Phong nha quỷ khuyển.
Ba mắt xích lại rơi xuống, hóa thành phi đao...
Đợi đã!
Tôn Lập chợt có cảm giác: sợi xích thẳng ra như thiết bổng đập nát đầu Phong nha quỷ khuyển.
Gã lại có cảm giác quen thuộc.
Hai tay gã một tả một hữu, tay trái xuất hiện cây thiết bổng, đúc từ hai cái thùng thép của Vọng Long.
Tay phải, Mãng long tỏa liên vô thanh vô tức thẳng ra.
Cả hai liên tục đan nhau, thoạt trái thoạt phải, nhiều lần rồi thì gã cũng thoáng lầm là cả hai không có cách biệt!
"Thế nào?"
Võ Diệu lại hỏi.

Tôn Lập liên tục vung tay, hai pháp khí không ngừng đan nhau, y nói: "Võ tổ, tiểu tử tựa hồ cảm giác được “Thái bình sát đạo” trong sợi xích!"
"Ha ha ha!" Võ Diệu cười to, La Hoàn thoáng vừa ý: "Không tệ, cảm thụ được sớm hơn ta dự liệu nửa năm."
Tôn Lập bất ngờ: "Hả?"
"Còn nhớ lần bọn ta nói, “Thái bình sát đạo” không hề đơn giản không."
Tôn Lập vẫn nhớ một chút, lúc đó lưỡng vị lão tổ không nói kỹ, cả hai không nhắc thì gã không nhớ ra.
Hiện tại nhớ lại, dù Võ Diệu hay La Hoàn đều có đại trí tuệ, thứ đưa cho Tôn Lập đâu có chuyện tùy tùy tiện tiện chọn?
Cả hai sắp xếp gì cũng có thâm ý, chưa đến lúc nên Tôn Lập chưa nhận ra.
"Đúng, đòn ban nãy của ngươi đích xác dung ý cảnh “Thái bình sát đạo”." Võ Diệu khẳng định: "Ngươi thử thi triển đòn kiểu đó xem có lại cảm giác không."
Tôn Lập gật đầu, đại bổng biến mất, chỉ còn lại Mãng long tỏa liên.
Ở Liệt Hỏa cốc, Tôn Lập không dám làm gì quá ồn ào, tránh thu hút yêu thú. Mãng long tỏa liên lơ lửng trước mắt, gã muốn tìm lại cảm giác.
Những lần xuất chiêu hiển hiện lại trong óc.
Thử mấy lần mà không tìm lại được cảm giác đó.
Tôn Lập không chán nản, Võ Diệu và La Hoàn cũng không thúc giục, để cho gã có đủ thời gian.

Tôn Lập mô phỏng ba mươi sáu lần, lần thứ ba mươi bảy thì tìm lại được cảm giác. Gã hưng phấn, liên tục vung xích, xuất chiêu.
Diễn luyện mấy trăm lần, gã thành công tìm lại cảm giác, mỗi ba chiêu thì có hai chiêu chứa ý cảnh “Thái bình sát đạo”!
"Ha ha ha! Hảo tiểu tử, được ta dạy dỗ thì càng lúc càng xuất sắc, hơn lúc trước nhiều." Võ Diệu hào hứng.
La Hoàn không vui: "Lúc trước là lúc nào?"
Võ Diệu không hề khách khí: "Còn phải hỏi? Đương nhiên là lúc đồ ẻo lả chỉ dẫn y!"
La Hoàn tức giận: "Lão tử rèn giũa cho y cơ sở vững vàng, ngươi chỉ việc hái trái mà còn dám chỉ trích?"
"Phì! Đồ ẻo lả, ngươi có trái hả? Dù ngươi có thì với nhan sắc như ngươi, lão tử thèm vào! Oa nha nha, nói đến là buồn nôn!"
La Hoàn: "Hạ lưu!"
Võ Diệu: "Hạ tiện!"
Tôn Lập vội can: "Lưỡng vị lão tổ, hai vị nói gì hả?"
"Khụ khụ..." Võ Diệu và La Hoàn cùng ho.
"Không có gì, coi như bọn ta chưa nói gì, bắt đầu giảng giải “Thái bình sát đạo”..."
Tôn Lập ấm ức, sao mà lần này gã khuyên là cả hai không cãi nhau nữa.
"Bọn ta dạy ngươi “Thái bình sát đạo”, kỳ thực chỉ là nhập môn của công pháp này, nhưng dùng công pháp để định nghĩa thì không chuẩn xác, “Thái bình sát đạo” là một bộ kiếm quyết."
Tôn Lập ngẩn người: "Kiếm quyết?"
Nhưng lúc gã tu hành “Thái bình sát đạo” rõ ràng dùng thiết côn, hơn nữa cả tu chân giới chỉ có công pháp, chưa từng nghe ai nói đến "Đao pháp", "Kiếm pháp", "Quyền pháp" gì đó, các tu sĩ tự thị cực cao, cho là chiêu thức chỉ do giang hồ hán tử sử dụng, mình đường đường tu sĩ, nắm trong tay thiên địa đại đạo pháp tắc, pháp khí phát ra thì chiêu thức gì cũng tan tành!

Võ Diệu giải thích: "Nhất kiếm phá vạn pháp, nhất kiếm hóa vạn pháp, hoặc... vạn lưu quy tông, vậy thì kiếm đạo diễn hóa vạn pháp cũng có gì lạ. Khi đó thực lực của ngươi không đủ, thiết bổng quá dài nên dùng làm binh khí thích hợp hơn dùng kiếm."
Y nói mãi, Tôn Lập vẫn không hiểu: "Thật ra lão nhân gia đang giảng giải cái gì?"
Võ Diệu có phần bực mình, mắng luôn: "Gỗ mục sao làm được gì! Ban nãy còn thấy ngươi tạm được, sao giờ ngốc thế?"
Tôn Lập đã biết Võ Diệu không chỉ nhiều lời mà còn độc miệng, nên gã cười hì hì, mặt dày nói: "Lão nhân gia đừng giận, dù tiểu tử là gỗ mục hay gỗ thịt thì lão nhân gia cũng phải chấp nhận thôi!"
"Ha ha ha!" La Hoàn cười: "Hảo tiểu tử, hay lắm! Ta lại thấy ngươi đào tạo được, đã biết cách đả kích ngược đồ mỏ nhọn Võ Diệu này, ha ha ha!"
Võ Diệu ấm ức: "Xú tiểu tử khá lắm! Có tin lão tử không nói nữa cho ngươi thèm không!"
Tôn Lập càng cười to: "Ha ha, Võ tổ, việc khác tiểu tử còn không dám nói, việc này mà đợi tiểu tử tự lĩnh ngộ thì tất lão nhân gia chết trước nhỉ? Lão nhân gia không nói cho tiểu tử thèm? Có mà ngược lại. Chiến thuật giết địch tám nghìn, tự thiệt hại một vạn này thật…”
"Ngốc!" La Hoàn tiếp lời rồi cười vang.
Võ Diệu nổi giận: "Tiểu tử khốn kiếp, còn cười hả! Cả đồ ẻo lả, huênh hoang hả, lão tử..."
"Được rồi, lao nhân gia mau nói đi, cãi nhau nữa là mãi không thôi đâu." Tôn Lập vội can, chiến thuật của Võ Diệu khiến gã hiếu kỳ.
Võ Diệu nhân cơ hội nói: "Lão tổ ta cũng nhìn ra, hiện tại các ngươi không trọng thị chiêu thức, tựa hồ tu sĩ nghiên cứu chiêu thức là điều sỉ nhục, có gì cứ pháp khí xuất ra là giải quyết xong. Nhưng nghĩ đi, chiêu thức của võ lâm bị thân thể hạn chế, họ cầm binh khí nên bị bó hẹp trong phạm vi nhất định, còn tu sĩ ngự khí, có thể đạt tới mức huyền diệu, ưu thế như thế không dùng thì không ngốc nữa hay sao?"
Tôn Lập cực lực tán đồng.
Như người võ lâm dùng đao, nếu đột nhiê ntừ sau lưng đâm tới thì tất vượt ngoài ý kiệu, khiến địch nhân không kịp trở tay, có điều chuyện đó là không thể, vì không ai đủ khả năng bẻ ngược cổ tay.
Nhưng tu sĩ thì không bị hạn chế đó, ngự khí ứng địch, tùy tâm sở dục.
Võ Diệu thấy gã lĩnh ngộ thì không nói, từng hình ảnh trải ra trong óc gã.