Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 261: Q.15 - Chương 15





Vừa tu hành vừa chống lại quái vật thì vô cùng nguy hiểm. Bất quá thu hoạch từ nguy hiểm này cũng cao, nhanh gấp mười trên bờ!
Cách các quái vật tấn công cũng tương tự tà linh ở Ác Vân động, đấy là lý do vì sao ở Ác Vân động càng lâu, vào Thánh Thống chi địa thu hoạch càng lớn.
Ứng phó tà linh tích lũy kinh nghiệm rồi thì đối phó long mạch quái vật khá dễ dàng.
Nhưng hai việc này không có liên hệ tất yếu nên Lạc Vân Bằng nói về lợi ích trong Ác Vân động thì ngữ khí không quá khẳng định.
Tôn Lập trượt vào long mạch chừng hai canh giờ thì tất cả cùng vào.
Họ như lặn xuống một dòng sông tím, ở đó có "thủy thảo" phiêu đãng, có thủy tộc bơi qua bơi lại.
Chỉ là thủy thảo hay thủy tộc đều không hữu hảo, không hề do dự lao vào các tặc nhân ăn cắp long mạch khí vận chi lực.
Tôn Lập trượt vào long mạch là có ba thủy tộc hung hãn lao tới, gã tuy có kinh nghiệm ứng đối tà linh nhưng là nhờ Diệt ma thần lôi chứ thật sự giao đấu với linh thể quái vật thế nào thì gã không có kinh nghiệm!
Tại Ác Vân động tuy thống khoái uy phong, đuổi bát cấp tà linh chạy cong đuôi nhưng ở đây thì khác.
Ba thủy quái, một con song đầu thủy xà, một đầu có sừng, một đầu có cánh thịt.
Thứ hai là một con cá mập vây như đao bén, thứ ba là một con cá đuối tóe điện.
Gặp con nào cũng chật vật mới có thể thoát thân, hà huống cả ba cùng xông tới?
Tôn Lập cực kỳ chật vật, sau cùng nhờ tới thanh đồng trường qua và thiên tử đoạn kiếm mới miễn cưỡng trụ nổi, mấy lần suýt mất mạng, bao nhiêu “món nợ” trước kia thì giờ trả hết.
Toàn bộ tinh lực của gã đều để đối phó thủy quái, làm sao còn có thể tu hành?

Nếu thế chuyến đi Thánh Thống chi địa thành công cốc.
Gã cẩn thận lấy Nhân vương ngọc tỷ ra.
Chí bảo này đẳng cấp hơn xa thiên tử ngọc kiếm, xuất hiện là thủy quái ngây ra. Tôn Lập thở phào, thanh đồng trường qua và thiên tử đoạn kiếm bảo vệ quanh mình, trên đầu là Nhân vương ngọc tỷ, thủy quái vây quanh nhe răng nhưng không dám xông tới.
Thủy quái càng lúc càng nhiều, thậm chí xuất hiện giáp trụ ngư dài hơn mười trượng, răng của nó cũng không kém gì thân thể gã, nếu nó điên cuồng, không sợ Nhân vương ngọc tỷ, cứ xông tới thì gã xong đời.
Hoàn cảnh này, Tôn Lập còn lòng dạ nào mà tu luyện?
Gã khẩn trương nhìn quanh, biết mình có hai lựa chọn: hoặc rút đi, hoặc phải tìm cách khiến thủy quái bỏ đi.
Cứ thế mà đi thì gã không cam lòng.
Nhưng gã không nghĩ ra cách đẩy lùi thủy quái. Thủy quái do khí vận chi lực sinh thành, Diệt ma thần lôi vô hiệu.
"Hả?" Tôn Lập chợt có ý nghĩ, tuy hữu dụng nhưng rất nguy hiểm!
Thủy tộc đều là linh thể, linh thức tựa hồ cũng là linh thể. Nếu sử dụng linh thức phối hợp với Nhân vương ngọc tỷ thì có khi sẽ có hiệu quả không ngờ.
Kế hoạch này khả thi nhưng cực kỳ nguy hiểm: trước đó chỉ nhìn long mạch mà linh thức trọng thương, hiện tại thi triển trong long mạch...
Tôn Lập không còn cách nào khác.
Gã nghiến răng, đành mạo hiểm xem sao, dù linh thức lại trọng thương thì vẫn còn hồn hỏa.
Gã từ từ trải linh thức, vì còn e dè nên linh thức hoàn toàn ẩn trong Nhân vương ngọc tỷ dao động. Không ngờ linh thức xuất hiện là thủy quái xô tới!
Tôn Lập định liều mạng, chợt nhận ra thủy quái vây thành vòng tròn, thò đầu vào nhìn.

Tôn Lập ngẩn người, vô tình đạt tới hiệu quả đó? Gã trải linh thức, long mạch không hề phản ứng, có lẽ vì Nhân vương ngọc tỷ.
Thủy quái vòng quanh vài vòng rồi bơi đi.
Tôn Lập thở phào: May mắn!
Nghĩ kỹ thì hiểu: Nhân vương ngọc tỷ vốn liên quan đến thiên hạ khí vận, lại được khí vận chi lực trong long mạch tôi luyện ngần ấy năm, gã cầm nó thì long mạch sẽ không phản ứng.
Linh thức cũng miễn cưỡng là một dạng linh thể, thủy quái cảm nhận được khí tức của Nhân vương ngọc tỷ thì lại phát hiện Tôn Lập không phải linh thể, không thể xác định thân phận gã nên bỏ qua.
Tôn Lập phát linh thức, chún liền nhận định gã là "đồng loại" nên bỏ qua.
Tôn Lập trải linh thức thành quang cầu, Nhân vương ngọc tỷ co vào trong tóc, không còn bị thủy tộc quấy rối nên gã thoải mái tu luyện.
Có lợi nhất là Chung Lâm, y thiên sinh linh thể, hiếm khi khiến thủy tộc đcó địch ý, nếu thỉnh thoảng có thì y không thiếu thủ đoạn đối phó.
Những người khác vất vả hơn nhiều.
Phùng Trung vào sau cùng, trước đó suy nghĩ rất ác độc: những kẻ xuống trước đều chết rồi, nhất là Tôn Lập, tư chất tệ nhất nên sẽ chết đầu tiên.
Nhưng vào đó là y không còn thời gian nhìn người khác, đã bị thủy tộc tấn công, y suýt không qua nổi, lúc nhìn quanh thì thất vọng. Chúng nhân đều sống nhăn, chỉ là mỗi người đều phải tách tinh lực đấu với thủy tộc.
Y nhìn Tôn Lập, suýt thổ huyết: Tôn Lập thong thả ngồi đó, quang tráo nhàn nhạt bao quanh, thủy tộc bơi qua như không nhìn thấy!
Phùng Trung phẫn nộ: "Còn có thiên lý nữa không!"
Khí vận chi lực chảy vào thể nội Tôn Lập, “Cửu tinh ngự bản đạo” nhanh chóng chuyển hóa thành linh nguyên thắp sáng ám huyệt.

Cảm giác vô cùng huyền diệu.
Cảnh giới vốn tăng tiến kiểu nước chảy đá mòn thì giờ thành như sên bò.
Gần như cảm giác rõ tốc độ cảnh giới tăng tiến.
Tôn Lập vong ngã, không bị thủy tộc quấy nhiễu, tốc độ tu luyện lại thành nhanh nhất, thời gian chậm chễ lúc trước không chỉ gom đủ về mà còn hơn hẳn tất cả.
Quyết định chữa lành linh thức, quả nhiên là sáng suốt.
Rời khỏi mặt nước đầu tiên là Phùng Trung, y chỉ ở long mạch hai canh giờ đã không thể chống nổi thủy tộc.
Quan trọng nhất là không ai xuất thủ giúp đỡ y. Lý Tử Đình và Đông Phương Phù mỗi khi nguy hiểm thì lại có người tương trợ.
Phùng Trung chỉ tăng được một cảnh giới.
Từ long mạch đi ra, sắc mặt y âm trầm vô cùng.
Y không nhận ra mình tư chất kém lại thiếu nỗ lực, mà cho là người khác không tốt, không xuất thủ tương trợ như với Đông Phương Phù và Lý Tử Đình.
Y không bao giờ nghĩ vì sao người khác như thế với mình.
Y hận hết tất cả, kể cả Lục Bạt Đỉnh cùng Điền Anh Đông!
Sau Phùng Trung, chúng nhân lục tục đi lên.
Lối về không hề nguy hiểm, Phùng Trung rời mộ huyệt Đại Tùy thái tổ, Lạc Vân Bằng và bốn thân truyền đệ tử thấy y ra đầu tiên thì không bất ngờ.
Bốn thân truyền đệ tử hơi gật đầu, để y đợi một bên. Lạc Vân Bằng thậm chí không thèm nhìn y, Phùng Trung oán độc: Tương lai sẽ khiến những kẻ này trả giá!
Chúng nhân lần lượt đi ra, Lạc Vân Bằng thấy Sùng Dần và Sùng Bá thì cười: "Xem ra tất cả thu hoạch đều không tệ!"
Chúng nhân đều mỉm cười.

Lạc Vân Bằng hỏi: "Người Kim Phong Tế Vũ lâu vẫn ở trong đó?"
Chúng nhân đã lên, Lục Bạt Đỉnh vẫn còn ở trong long mạch.
Sùng Dần thoáng nghĩ, việc trong mộ huyệt nên để Lục Bạt Đỉnh nói với Lạc Vân Bằng, y miễn cưỡng cười: "Đúng vậy."
Lạc Vân Bằng gật đầu, chú ý lối ra.
Sùng Dần nhìn xéo Lạc Vân Bằng, khóe mắt Kim Phong Tế Vũ lâu lâu chủ các hạ hơi tiều tụy, Sùng Dần thở dài: e là Lạc Vân Bằng đã nhận ra, không hỏi vì muốn giữ hi vọng.
Người Tố Bão sơn tụ lại, Phùng Trung nhìn Lý Tử Đình và Đông Phương Phù, cố nén ghen tức hỏi: "Lưỡng vị sư thư thu hoạch thế nào?"
Đông Phương Phù nói ngay: "Ta và Đình Đình tệ nhất, chỉ tăng hai cảnh giới!"
Cả hai đều từ Phàm nhân cảnh đệ lục trọng đột phá Đạo nhân cảnh đệ nhất trọng.
Lý Tử Đình định cản Đông Phương Phù, sau đó như nghĩ ra, mặc Đông Phương Phù nói.
Lúc Đông Phương Phù nói, Lý Tử Đình nhìn mặt Phùng Trung, da mặt y hơi run lên.
"Sùng Bá sư huynh, thế nào?" Đông Phương Phù hỏi.
Chúng nhân đều tiết lộ thu hoạch.
Sùng Bá cũng tăng hai cảnh giới, y đã Đạo nhân cảnh, tăng tiến rất khó nên thu hoạch hơn họ, hiện đã Đạo nhân cảnh đệ lục trọng.
Sùng Dần vốn Đạo nhân cảnh đệ ngũ trọng điên phong, lần này tăng hai cấp rưỡi, đột phá Hiền nhân cảnh đệ nhất trọng.
Chung Lâm đã Đạo nhân cảnh đệ nhất trọng điên phong, từ long mạch ra thì đã Đạo nhân cảnh đệ tam trọng trung kỳ.
Tô Tiểu Mai trước đó đạt Phàm nhân cảnh đệ thất trọng, thu hoạch tệ hơn Chung Lâm một chút nhưng cũng Đạo nhân cảnh đệ nhị trọng sơ kỳ.
Giang Sĩ Ngọc trước đó Đạo nhân cảnh đệ nhất trọng sơ kỳ, tăng liền hai cấp rưỡi thành Đạo nhân cảnh đệ tam trọng điên phong!!!!