Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 296: Q.17 - Chương 13





Tôn Lập ngẩng lên, người lên đài là nữ tử tồi qua cùng ăn thịt uống rượu!
Nàng ta vẫn ăn vận kiểu nam nhi nhưng không che giấu mình là nữ tử, chiếc chiết phiến ngà voi vẫn ở trên eo.
Vân Chỉ Nhạn bước lên, hơi vòng tay, dù già trẻ nam nữ đều đáp lễ, chỉ Vu Thần Uyên hơi cúi người, y địa vị siêu nhiên, Vân Chỉ Nhạn không có ý kiến gì.
Đó coi như ra mắt, Vân Chỉ Nhạn thậm chí không nói câu nào, ngồi luôn lên ghế đã chuẩn bị trước.
Bên dưới lại xôn xao, nàng ta tựa hồ kiêu ngạo, nhưng thuộc hoàng thất, lại là đại đương đầu của Thiên Sư các hơn hẳn tứ tông lục môn nên không ai chỉ trích, Doãn Dương bất mãn cũng phải nén.
"Vân quận chúa sẽ cùng các vị vào Vạn Thần sơn, mở to mắt chó ra, đừng mạo phạm quận chúa!" Doãn Dương dứt lời, người ở dưới phản ứng khác nhau, có người oán than, có người lạnh lùng, có người suy đoán nhưng cũng có người ngoài miệng mắng mà lòng thầm mong được Chiêu Vân quận chúa để ý, từ nay sẽ thăng tiến...
Tô Tiểu Mai mỉm cười với Tôn Lập, Ngưu Đức Vũ thở dài: "Chả trách nàng ta mạnh như thế mà không mấy ai biết, hóa ra là người Thiên Sư các..."
Vân Chỉ Nhạn xưa nay kín tiếng, dù trong Thiên Sư các cũng không mấy ai thấy mặt.
Doãn Dương dứt lời, vầng dương đã lên tầng không, xích hồng sắc quang mang càng lúc càng rõ, lướt qua từng tầng, một khung cửa cao ba trượng, rộng năm trượng, mở ra trên phong ấn.
Doãn Dương giơ tay ấn khẽ, chúng nhân kiên nhẫn chờ, y quay lại hơi cúi người: "Điện hạ. Mời."
Vân Chỉ Nhạn nhạt giọng: "Đa tạ Doãn môn chủ, lần này gây phiền cho các vị rồi."
Đoạn dưới chân nổi mây, đỡ nàng ta tiến vào, thoáng sau đã khuất bóng.
Doãn Dương phất tay: "Vào đi!"
Chúng tu sĩ xoạt xô vào.

...
Vạn Thần sơn cực kỳ rộng, trong các khe núi có không biết bao nhiêu linh thú.
Theo lý thì dãy núi cỡ này, Ô Hoàn tu sĩ không đủ thực lực phong ấn. Bất quá Vạn Thần sơn chỉ gồm chưa đầy một phần mười tại đất liền Ô Hoàn, tuyệt đại bộ phận như bán đảo vươn ra biển.
Phần biển này hung hãn vô cùng, linh thú ở đó còn đáng sợ hơn phong ấn, không ai muốn theo đường đó lén vào Vạn Thần sơn.
Thiên Liệt hoang nguyên của Bắc Ô Hoàn cũng tương tự Vạn Thần sơn.
Mỗi năm đều có linh thú từ dưới biển lên Vạn Thần sơn, đấy là nguyên nhân linh thú ở đây không bao giờ cạn.
Tôn Lập theo vào Vạn Thần sơn. Mấy trăm người vào núi, có những người quen nhau thì chào hỏi rồi tản đi, dù gì vào đây cũng là cạnh tranh.
Những môn phái có thù thì gườm gườm, ở đây mới là cửa vào, không thể ra tay, nếu gặp nhau trong núi thì khó nói.
Vân Chỉ Nhạn đã khuất bóng, trong chúng nhân tu vi tối cao là Hướng Thiên Tiếu liễu.
Y mặc trường sam kiểu văn sĩ, chắp tay sau lưng, thong thả đi vào, tựa hồ không chú ý đến bọn Tôn Lập.
Ngưu Đức Vũ và Tô Tiểu Mai không thấy gì, Tôn Lập thì khác, linh thức luôn nhắc nhở gã rằng có ai đó đang chú ý tới, không Hướng Thiên Tiếu thì còn ai?
Tôn Lập cười thầm, cái gì đến phải đến.
Ngưu Đức Vũ hỏi: "Tôn Lập lão đệ, chúng ta đi về phía nào?"
Vào phong ấn chi môn, hai đỉnh núi cao kẹp lấy một hạp cốc sâu xuất hiện, hai bên là vách núi thoai thoải vươn đi, càng lúc càng cao, nối với dãy núi liên miên bất tuyệt.
Tôn Lập ghé tai nghe, có tiếng thú gầm vọng lại.
Gã nhắm mắt, linh thức từ từ trải ra, nắm bắt thiên địa linh khí dao động. Linh thức là "mắt", Tôn Lập “nhìn” được vô vàn thiên địa linh khí như thủy triều từ phía biển tràn lên.
Trong đó có mấy đạo thiên địa linh khí ngưng tụ, cực kỳ nổi bật.
Tôn Lập chọn một nơi lớn nhất: "Chỗ này."
...
Đương nhiên linh thú gần phong ấn chi môn vừa ít vừa kém, nên vào là chúng nhân đều vào sâu trong Vạn Thần sơn.
Ngưu Đức Vũ không vội, y đã tới mấy lần, hiểu rõ "đường lối".
"Mấy tiểu tử này không biết gì, cứ thế xông vào rất dễ vào địa bàn của linh thú hùng mạnh, lúc đó còn không biết vì sao mà chết..."
Ba người cùng đi, Tôn Lập đi trước, Tô Tiểu Mai đi sau, có ý để Ngưu Đức Vũ đi giữa, y lẽ nào không nhận ra? Nhưng đành cười khổ mà ấm lòng.
Đi theo hướng Tôn Lập chọn, tốc độ của cả toán không nhanh lắm, mất gần nửa ngày, gặp được vài linh thú bát phẩm và cửu phẩm.
Là trước đó, Ngưu Đức Vũ tất hào hứng đuổi theo bát phẩm linh thú nhưng có Tôn Lập và Tô Tiểu Mai, tiêu chuẩn của y tăng hẳn, không thèm để ý đến bát phẩm linh thú.

Vầng dương lặn xuống trời tây, trong rừng tói dần.
Tôn Lập trải linh thức, mơ hồ cảm giác được trong rừng sâu có linh thú đang tỉnh lại... là cao cấp linh thú ban ngày ngủ say.
Gã chợt mở mắt, tỏ vẻ lạ lùng: "Các vị có nghe thấy không?"
"Thính đáo thập yêu?" Ngưu Đức Vũ vấn liễu nhất cú.
Tô Tiểu Mai dỏng tai, âm thanh rất nhẹ lọt vào tai, Tôn Lập từ từ đi theo, Ngưu Đức Vũ cũng nghe thấy, hơi kinh ngạc: "Ai lại thổi địch ở đây?"
Cả ba lại gần, tiếng địch càng lúc càng rõ.
Giai điệu dân gian Ô Hoàn, Tôn Lập và Tô Tiểu Mai đều thấy lạ, chỉ cảm giác được thanh âm thanh u cao nhã, như suối chảy dưới ánh trăng, rải trên đá trắng.
Gạt một vạt cây ra, chỉ thấy một thiếu nữ cầm bạch ngọc đoản địch, ngồi trên cành thiên niên lão tùng, một chân gác lên, một chân đu đưa.
"Vân Chỉ Nhạn!"
Tôn Lập kinh ngạc.
Nam trang thiếu nữ tựa hồ không kinh ngạc, bỏ ngọc địch khỏi môi, quay lại khẽ mỉm cười: "Đúng là hữu duyên."
Cả ba đi ra, Ngưu Đức Vũ ôm quyền: "Trước đó không biết nên đường đột, mong điện hạ tha tội!"
Vân Chỉ Nhạn cười nhạt, xua tay: "Bất tất như thế, chúng ta cứ như tối qua hay hơn."
Tô Tiểu Mai bịt miệng cười, liếc Tôn Lập.
Vân Chỉ Nhạn vòng tay với Tôn Lập: "Tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau."
Tôn Lập gãi đầu, hỏi một câu vô nghĩa: "Cô nương xuống hay bọn mỗ lên đó?"
"Ha ha..." Tô Tiểu Mai không nể mặt gã, ôm bụng cười.
Tôn Lập trừng mắt với nàng ta, Vân Chỉ Nhạn như con nhạn đáp xuống, bạch ngọc đoản địch biến mất, thay vào là xích hồng sắc hồ lô.

Tô Tiểu Mai sáng mắt: "Lại có rượu ngon."
Tôn Lập ngồi lên một tảng đá, bắt nạt Tô Tiểu Mai: "Ta thấy nên có thêm thịt nướng!"
Tô Tiểu Mai bĩu môi, co tay búng liên tục, đạo đạo khí kình bắn ra, mấy con chim rơi xuống.
Tôn Lập tỏ vẻ bất nhẫn: "Đúng là độc ác!"
Tô Tiểu Mai phát cuồng: "Ngươi có ăn hay không?!"
Vân Chỉ Nhạn và Ngưu Đức Vũ đều cười, trong mắt Vân Chỉ Nhạn có thêm thứ lạ lùng.
Vặt lông xong, Tô Tiểu Mai nướng, Tôn Lập nhớ đến vịt nướng lão Từ và Hướng Thiên Tiếu, cho rằng rất nên "giết người cướp của".
Vân Chỉ Nhạn uống gần hết hồ lô hổ phách mỹ tửu, nhìn chúng nhân, chỉnh tay áo rồi trở lại thản nhiên: "Ngày mai các vị đổi hướng, đừng vào theo hướng này, nguy hiểm."
Đoạn đứng lên định đi nhưng rồi đứng lại nói: "Gặp nhau tức là có duyên, nếu có ai gây khó dễ thì cứ báo danh hiệu của tại hạ, nhưng không nên đi tiếp, có nhưng việc sắp xảy ra, nếu các vị không nghe theo, thì tại hạ cũng không che chở được!"
Ngưu Đức Vũ kính ngưỡng nhìn theo Chiêu Vân quận chúa, khẽ than: "Thật không ngờ, Thiên Sư các tứ đại đương đầu mà tu chân giới nói đến liền biến sắc biến lại thông tình đạt lý như thế..."
Tô Tiểu Mai hôm nay cũng được ăn thịt mình nướng ra, vui vẻ: "Chhúng ta được thơm lây từ Tôn Lập, ha ha, nghe người ta nói gì chưa, gặp nhau là có duyên, muội tử này nói thẳng rồi, Tôn Lập, ngươi có phải nam nhân không, con gái người ta đã nói rồi, ngươi định bắt người ta thẳng thắn đến mức nào nữa?"
Tôn Lập ngượng ngùng: "Im ngay!"
Gã nhìn theo hướng Vân Chỉ Nhạn khuất bóng, Ngưu Đức Vũ hỏi: "Tôn Lập lão đệ, Chiêu Vân quận chúa đã nói không nên đi tiếp theo hướng này vì có nguy hiểm, tại hạ đoán là có linh thú từ biển bò lên Vạn Thần sơn, Chiêu Vân quận chúa ngận có lẽ đến vì nó, giao chiến cỡ đó chúng ta không nhúng vào được..."