Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 301: Q.17 - Chương 18





Tôn Lập không biết Thiên mẫu thú, Ngưu Đức Vũ nói thế thì gã hiểu ra.
Linh thú càng cao cấp, sinh sản càng khó, tựa hồ là định luật của các chủng tộc: Cá thể mạnh thì cả tộc khuếch trương khó.
Cao cấp linh thú mấy chục năm cũng khó mà giao phối thành công để đẻ dù chỉ một thú noãn. Nên Thiên mẫu thú càng quý giá, không chỉ có thể giao phối thành công mà còn đẻ ít nhất mười thú noãn, dù mỗi quả đều có phẩm chất hơi kém thì nó vẫn là linh thú được yêu thích nhất Ô Hoàn.
Thiên mẫu thú đích xác xứng cho Vân Chỉ Nhạn xuất động.
Tôn Lập lấy làm lạ: "Vì sao mình cô nương đến?"
Nàng ta là một trong Thiên Sư các tứ đại đương đầu quyền thế ngút trời, thủ hạ Hiền nhân cảnh cường giả chắc không chỉ có một vị.
Vân Chỉ Nhạn cười nhạt: "Tại hạ quen rồi."
Tôn Lập máy động, câu nói giản đơn giản đơn đó cũng toát lên niềm cô tịch, khiến người ta đồng tình.
La Hoàn nói: "Có vẻ Thiên mẫu thú chắc là hậu duệ của Vân bác thú, tuy hữu dụng nhưng mỗi lần giao phối thành công, sinh sản chi xng là linh khí hao tận, lúc sinh sản cũng là lúc mất mạng."
Tôn Lập thầm nhủ, nếu bắt được Thiên mẫu thú, không phải muốn bao nhiêu cao cấp linh thú sẽ có bấy nhiêu sao?
"Ngươi tìm quanh đây xem, nơi này thích hợp cho Nham lan hoa sinh tồn, Nham lan hoa với sinh vật khác thì vô dụng nhưng với Vân bác thú lại là liệu thương thánh dược. Thiên mẫu thú xuất hiện ở đây chắc là vì Nham lan hoa."
La Hoàn nói rõ về Nham lan hoa, Tôn Lập nhớ kỹ.
Vân Chỉ Nhạn nhìn sáu người, lại trịnh trọng: "Thiên mẫu thú là ngũ phẩm linh thú, tại hạ đối phó cũng cật lực, may mà có bí bảo được quốc sư ban cho. Bất quá dù có thể hàng phục Thiên mẫu thú tất cũng mất sức, không còn khả năng lo cho các vị, nên mong tất cả lùi xa mười dặm."
Chúng nhân cười, Ngưu Đức Vũ nói: "Quận chúa yên tâm. Bọn tại hạ sẽ không làm vướng chân vướng tay."
Y chợt nhớ ra Tôn Lập là đại sư về linh thú nên cười lạ lùng: "Tôn Lập lão đệ quen thuộc tập tính linh thú, chi bằng nghĩ giúp cách sớm tìm thấy Thiên mẫu thú?"
Tôn Lập bực mình, Ngưu Đức Vũ khẳng định hùa theo Tô Tiểu Mai.
Vân Chỉ Nhạn hơi bất ngờ, nhìn Tôn Lập: "Không ngờ các hạ còn bản lĩnh này." Nhưng vẫn thản nhiên, rõ ràng không mong gã tìm giúp được Thiên mẫu thú.
Thiên mẫu thú là linh thú thần bí nhất của Ô Hoàn tối. Dù mấy lão cung phụng trong Thiên Sư các cũng không biết nhiều về Thiên mẫu thú, nói gì khách khanh của một tiểu môn phái?
Tông Khánh Viêm vội chộp lấy cơ hội: "Tôn sư huynh tuyệt đối là đại gia về linh thú, Vu Thần Uyên lão tiền bối cũng bội phục."
Vân Chỉ Nhạn bất ngờ: "Hả? Đúng là có bản lĩnh."
Nhưng mấy vị lão cung phụng của Thiên Sư các đều không kém hơn Vu Thần Uyên. Thành ra Vân Chỉ Nhạn không ngạc nhiên lắm.
Họ cộng lại tất hơn Vu Thần Uyên nhưng cung cấp tư liệu cũng mười phần hữu hạn, Vân Chỉ Nhạn không cho là Tôn Lập giúp được gì.

Tôn Lập đứng lên: "Được, sớm tìm được Thiên mẫu thú để kết thúc."
Gã nhìn quanh, nhớ lại những gì La Hoàn dạy: "Đi về phía đó."
Vân Chỉ Nhạn ngẩn người, Tô Tiểu Mai đứng lên, nàng ta đi theo.
Quyết định xong, Vân Chỉ Nhạn cũng không nói gì, bình tĩnh theo sau.
Tôn Lập dẫn tất cả đi lòng vòng, hai lần lạc được, vòng về chỗ cũ, khiến Vân Chỉ Nhạn càng không hi vọng.
Ngưu Đức Vũ cũng giật mình, y biết Thiên mẫu thú thần bí thế nào, ban nãy chỉ trêu Tôn Lập và Vân Chỉ Nhạn chứ không hi vọng gì.
Không ngờ Tôn Lập lại đồng ý.
Bọn Tông Khánh Viêm càng không cần nói, người duy nhất tin Tôn Lập tìm được Thiên mẫu thú chỉ có Tô Tiểu Mai.
Gã sau cùng cũng phát hiện mấy nhánh Nham lan hoa, thở phào: "Ở đây, tất cả ẩn thân đi, Thiên mẫu thú phát hiện chúng ta tất không nxuất hiện."
Gã nói đoạn nhìn quanh, chỉ vào một đống đá gần đó.
Mấy tảng đá này đều cao cỡ hai trượng, rộng bốn trượng, bảy người đi vào thì bên ngoài không nhìn thấy dấu tích gì.
Vân Chỉ Nhạn cũng ngồi xuống, ở đây chưa ngoài phạm vi của mấy vị lão cung phụng cung cấp – đợi ở trong hay ngoài cũng thế.
Ngồi xuống, Tô Tiểu Mai nhìn sang Tông Khánh Viêm, y dặn ngay lưỡng vị sư đệ đưa rượu ngon thịt béo lên.
Màn đêm buông xuống, Nham lan hoa dưới ánh sao sáng lên u lam sắc, nhìn từ xa như quỷ hỏa.
Tôn Lập bị Sùng Dần và Sùng Bá ảnh hưởng, thích cả rượu lẫn trà, lấy một hồ lô rượu từ tay Tông Khánh Viêm, uống rất thoải mái.
Vân Chỉ Nhạn xếp bằng cạnh một tảng đá, tranh thủ thời gian tu luyện.
Tông Khánh Viêm tuy không mấy hi vọng Thiên mẫu thú xuất hiện tại đấy nhưng câu nói của Vu Thần Uyên đủ khiến y lấy lòng Tôn Lập cả đời, nên để tâm tới một lần thành bại.
Chỉ Ngưu Đức Vũ thầm trách cầu đùa của mình khiến Tôn Lập không xuống nước được, sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của Tôn Lập lão đệ trong lòng quận chúa điện hạ. Vì thế mà lỡ "nhân duyên" của người ta thì càng là tội nghiệt.
Tô Tiểu Mai nằm xuống ngủ.
Nửa đêm chợt có tiếng động lạ, Vân Chỉ Nhạn mở mắt, Tôn Lập vẫn uống rượu, nàng ta hỏi: "Đến thật rồi hả?"
Tôn Lập bĩu môi xua tay.
Trước đó không ai tin, gã cũng không giải thích, đến hay không thì tự thấy.

Bọn Ngưu Đức Vũ tỉnh dậy, nhìn qua khe đá, trên dốc núi có một bóng đen từ di động, tựa hồ mười phần cẩn thận.
Lúc nó lên dốc núi, qua ánh sao thì thấy linh thú này đầu như hà mã, thân hình dài mảnh, lông ánh lên như dầu, không khác gì tơ lụa.
Nó có sáu chân, đuôi như thằn lằn.
Vân Chỉ Nhạn từng thấy hình ảnh Thiên mẫu thú tại Thiên Sư các bí khố nên kêu khẽ: "Đúng là Thiên mẫu thú!"
Nàng ta kinh ngạc nhìn Tôn Lập, những người khác cũng ngạc nhiên: Tôn Lập như thể dẫn đường loạn xạ nhưng lại tìm được nơi Thiên mẫu thú xuất hiện!
Xảo hợp? Tuyệt đối không thể nào!
Tôn Lập bó tay: "Mỗ bảo là tìm được mà các vị không tin..."
Không ai đáp vì không biết nên nói gì.
Tông Khánh Viêm đến giờ mới tin Vu Thần Uyên không “khiêm tốn”, Tôn Lập thạt sự hơn ông ta, người hơn cả Nam Ô Hoàn linh thú đệ nhất nhân thì y lấy lòng kiểu gì cũng không quá đáng.
Ngưu Đức Vũ đã quen việc Tôn Lập tạo ra kỳ tích, nhưng lần này vẫn lắc đầu, Tôn Lập đã bao giờ khiến y thất vọng? Ban nãy quả thật lo bò trắng răng.
Vân Chỉ Nhạn giờ mới hiểu ra: Tôn Lập thật sự hơn cả mấy vị lão cung phụng của Thiên Sư các!
Nàng ta vốn bình thản nhưng giờ cũng dậy sóng, vì biết rõ mấy vị lão cung phụng là thế nào!
Tô Tiểu Mai bĩu môi: "Đúng là tầm nhìn hạn hẹp."
Vân Chỉ Nhạn hơi đỏ mặt.
Nàng ta nói với chúng nhân "lùi lại mười dặm đợi ta", rồi như tránh né tất cả lao đi.
Tôn Lập định nói tiếp thì nàng ta đã khuất bóng.
Ngưu Đức Vũ, Tông Khánh Viêm lùi lại, Tôn Lập và Tô Tiểu Mai lùi theo, Tô Tiểu Mai hiểu Tôn Lập, hỏi khẽ: "Ngươi có cách chế phục Thiên mẫu thú đơn giản hơn?"
Tôn Lập không muốn quá nhiều người biết: "Mỗ có, nhưng người Thiên Sư các thích dùng bạo lực."
Tô Tiểu Mai phì cười: "Ngươi còn không mau đi giúp..."
Tôn Lập lắc đầu, Vân Chỉ Nhạn xem ra tự tin, gã không muốn nhúng vào.
Chúng nhân lùi lên một đỉnh núi cao, tuy không đến mười dặm nhưng từ đây, dù bị ảnh hưởng thì với thực lực của họ cũng đủ giữ mình.
Thiên mẫu thú gầm lên, nhắm hướng Vân Chỉ Nhạn phun ra xích hồng sắc hỏa diễm, rồi bỏ chạy.

Sáu chân cùng chạy, nhanh chóng vô cùng!
Vân Chỉ Nhạn đã chuẩn bị, tốc độ tăng hẳn, hình như mang theo hộ phù pháp bảo, xuyên qua ngọn lửa, vượt luôn Thiên mẫu thú.
Nàng ta giơ tay quát khẽ: "Lên!"
Một đạo hoàng quang từ lòng tay phun ra, trong quang mang có hoàng kim bảo tháp bảy tầng, quay tít rồi rực hào quang trùm xuống Thiên mẫu thú.
Kim quang cự chưởng xuất hiện, vỗ vào Thiên mẫu thú, bàn tay hóa thành kim ấn.
Thiên mẫu thú gầm lên, phun ra bảy đóa liên hoàn hỏa vân, va vào kim ấn rồi cùng tan.
Thiên mẫu thú không ngờ trong hoàng kim bảo tháp lại có một đạo kim quang bắn ra, kim ấn giáng vào nó.
Tôn Lập ở xa bảo khẽ Tô Tiểu Mai: "Công dụng như quy xác vu khí của ngươi nhưng hiển nhiên không sánh được, bảo tháp này cùng lắm chứa được ba đòn."
Đương nhiên không phải gã mà là Võ Diệu nhìn ra.
Ba đòn tấn công trong bảo tháp chắc là của Ô Hoàn quốc sư Vũ Vĩnh Nguyên. Chả trách Vân Chỉ Nhạn tự tin như thế.
Đòn thứ hai giáng xuống, Thiên mẫu thú rú lên thê thảm, bị kim ấn đánh cho thoi thóp.
Vân Chỉ Nhạn để kim ấn bao trùm, phất tay phát quang hoàn vào Thiên mẫu thú.
Là phong thú linh hoàn, chỉ cần trùm vào Thiên mẫu thú, Vân Chỉ Nhạn coi như thành công.
Biến cố chợt xảy ra, một bóng đen từ dưới đất vút lên, Thiên mẫu thú cùng đất đá bị ném lên không!
Thiên mẫu thú đã trọng thương, không thể phản kháng. Bóng đen vươn cổ nuốt chửng Thiên mẫu thú!
"Gừ - - "
Đoạn ngửa mặt hú vang, bá khí vô song!
Vân Chỉ Nhạn cả kinh, nàng ta vốn chú ý Thiên mẫu thú, bóng đen tinh thông thổ độn chi thuật, nên nàng ta không đề phòng.
Bóng đen vươn người chui ra, đập đuôi vào Vân Chỉ Nhạn.
Vân Chỉ Nhạn tránh đi, hoàng kim bảo tháp bắn ra đạo kim quang thứ ba.
Chát!
Phiên thiên kim ấn giáng xuống, dù ban nãy đánh cho Thiên mẫu thú gục ngã nhưng bóng đen trúng đòn cũng chỉ hơi lắc người, rồi tiếp tục lao vào Vân Chỉ Nhạn.
Vân Chỉ Nhạn tơi tả. Liên tục phát mấy pháp bảo giáng vào nhưng bóng đen như coi thường tất cả, mặc cho pháp khí giáng lên mình, vẫn lao nhanh vào Vân Chỉ Nhạn.
Một ngọn trảo lớn bổ tới, Vân Chỉ Nhạn không tránh được, dốc toàn thân linh nguyên lên đỡ.
"Choang..."
Âm thanh du dương vang vọng, trảo ảnh tan đi, bóng đen phẫn nộ vô cùng, ngửa mặt gầm vang, đất đá và cây cối tan tác.

Vân Chỉ Nhạn hoảng hốt, nàng ta không chặn nhát trảo đó.
Trước mặt nàng ta là một người giơ cao đại đỉnh.
Đại đỉnh to lớn với nhân tộc nhưng so với bóng đen thì bé xíu, nhưng ngọn trảo đã bị chặn lại, Tôn Lập cũng chỉ hơi lắc lư.
"Các hạ..." Vân Chỉ Nhạn tắt tiếng.
Nhát trảo đó, dù nàng ta đỡ được cũng trọng thương, trúng đòn tất mất mạng.
Nhưng Tôn Lập chặn được.
Nàng ta ngạc nhiên nhìn gã, Đạo nhân cảnh đệ lục trọng tu sĩ mà chiến lực còn hơn nàng ta.
Nàng ta hiểu ngay vì sao Tôn Lập không sợ Hướng Thiên Tiếu truy sát, gã đủ thực lực đán bại y, ban nãy đã chứng minh tất cả!
Vân Chỉ Nhạn hổ thẹn, trước đó luôn xuất hiện trong vai “ngườ bảo vệ”, không ngờ người ta không cần, thậm chí hiện tại còn bảo vệ nàng ta.
Nhưng hành động trước đó của nàng tuy từ lòng tốt nhưng luôn bề trên, giờ nhìn lại mới thấy đáng cười làm sao.
Tôn Lập xua xua tay: "Ngẩn ra làm gì, đi mau!"
Vân Chỉ Nhạn lo lắng: "Mình các hạ có sao không..."
Tô Tiểu Mai đã xông tới tóm cổ tay Vân Chỉ Nhạn kéo đi: "Y không xong, chúng ta càng không, mau đi thôi!"
Vân Chỉ Nhạn hơi đỏ mặt, đi theo Tô Tiểu Mai.
Vật khổng lồ dưới đất gầm vang nhảy lên!
Cự thú dài ba mươi trượng, Vân Chỉ Nhạn chưa từng thấy linh thú nào to thế, dù ở đáy ác hải thì nó cũng thuộc hàng đỉnh cấp bá chủ!
"Tiểu tử, ngươi may đấy, là Bá vương long ngạc, thượng cổ linh thú, toàn thân là bảo bối!" La Hoàn cười ha hả.
Tôn Lập cuống lên: "Lão nhân gia nói nhăng gì hả, thứ cỡ này sao tiểu tử đối phó được..."
Bá vương long ngạc vung trảo trước liên tục, cuồng phong xô tới, Tôn Lập không ngừng tránh né, một tay cầm thanh đồng trường qua, một tay đại đỉnh, nhưng nó đao thương bất nhập, Tôn Lập đổi thanh đồng trường qua sang thiên tử đoạn kiếm, rồi sang huyền thiết cổ kiếm, nhưng không xuyên qua được da Bá vương long ngạc.
"Gừ!"
Bá vương long ngạc gầm lên, tấm thân ba mươi trượng chui xéo lên không, mặt đất rung rinh.
Tôn Lập trông có vẻ không kịp đề phòng, bị Bá vương long ngạc nuốt chửng!
"A!"
Chúng nhân ở ngoài xa kêu lên!