Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 337: Q.19 - Chương 18





Khâu Thần Lộc sầm mặt đi tới, nói nhỏ với người trong xe, tựa hồ tranh cãi gì đó rồi bực bội quay đi, hạ lệnh cắm trại nghỉ lại, đồng thời Lưu Văn Bách dẫn một đội nhân mã vào núi.
Một canh giờ sau, Lưu Văn Bách mang bốn con gà núi lông sặc sỡ về.
Giang Sĩ Ngọc nghe ngóng một lúc là quay về hưng phấn nói: "Đoán đi nào? Người trong xe nói mấy năm trước đến kinh đô có qua đây, nhớ vị thịt gà núi, nay muốn ăn lại!"
Chung Lâm ngạc nhiên: "Khâu Thần Lộc mà lại đóng quân vì yêu cầu vô lý đó? Còn phái thủ hạ đi bắt?"
Giang Sĩ Ngọc hiếu kỳ: "Trong xe là ai nhỉ?"
Tôn Lập thản nhiên, La Hoàn nói: "Khâu Thần Lộc tuy nhiên cố chấp quật cường nhưng còn biết độ dừng, y phái người khác tất không tận tâm hoàn thành nhiệm vụ. Mà như thế thì y cũng không chịu nổi, y để Lưu Văn Bách đi vì Lưu Văn Bách dù không thích nhưng cũng sẽ vâng lệnh."
Tôn Lập liếc cố xe, khác Giang Sĩ Ngọc là gã không hiếu kỳ. Sai khiến được Khâu Thần Lộc thì sao, ở nơi như Ô Hoàn thì dù đệ nhất cường giả Vũ Vĩnh Nguyên cũng có là gì?
"Nghỉ ở đây thì chúng ta đổi thức ăn. Tiểu Ngọc đi bắt đi, Tô Tiểu Mai sẽ nấu, còn rượu không?" Sùng Dần hỏi.
Tôn Lập hầm hừ: "Giảng tập uống hết rượu rồi, đổi thức ăn vì muốn rượu của bọn đệ tử hả?"
Sùng Dần ngượng ngùng, chúng nhân bật cười.
...
Đầu bếp của Khâu Thần Lộc tay nghề không ra sao nên bốn con gà nấu xong đưa lên bị "Quý nhân" ném đi.
"Phế vật! Đây là cho người ăn hả? Dù phàm phu tục tử cũng không ăn nổi! Khâu Thần Lộc ngươi còn làm gì được?"
Tiếng mắng vang khắp nơi, binh đinh phẫn nộ vô cùng nhưng không dám cãi.
Khâu Thần Lộc ngồi trong đại trướng, tay tì lên gối, thân thể tựa hồ có lửa giận phun ra.
"Tướng quân!" Mấy thống lĩnh bước lên lĩnh mệnh: "Thuộc hạ đi lấy đầu tiện phụ này, quyết không để liên lụy tướng quân!"
Lưu Văn Bách ngăn lại: "Vớ vẩn, các ngươi bảo không liên lụy là không ngay chắc..."
Định nói thì bên ngoài có quân sĩ chạy tới: "Tướng quân, quý nhân xuống xe, tới chỗ bọn Tôn tiên sinh."
Khâu Thần Lộc ngẩn người: "Cái gì!"
"Tôn tiên sinh đi bắt thú về nướng, vị quý nhân đó ngửi mùi là khen ngon, bọn thuộc hạ không ngăn được."
Khâu Thần Lộc đứng lên: "Đi nào, qua xem sao."
Y không thích Tôn Lập, nhưng gã giúp y hoàn thành nhiệm vụ, theo ước định, y phải đưa Tôn Lập tới kinh đô, đọc Nguyên thú thiên thư.

Trước khi hoàn thành lời hứa, Tôn Lập có chuyện gì, Khâu Thần Lộc sẽ thấy là mình thất tín.
Y cực kỳ mâu thuẫn, biết mình có tới thì người đó không đời nào nể mặt.
...
Phụ nhân đó chừng ba mươi tuổi, giữ gìn cực tốt, da như trứng gà bóc, dung mạo càng xuất chúng, mắt chứa hơi sương khó tả, khiến người ta nhìn vào là suy nghĩ miên man.
Bọn Tôn Lập đang náo nhiệt, nàng ta ung dung đi tới, thấy Tô Tiểu Mai đang nướng thì ngẩn người.
Rồi thấy Đông Phương Phù và Lý Tử Đình, khóe môi càng hé nét cười: "Mỹ nhân xinh đẹp quá!"
Tôn Lập nhíu mày: "Các hạ là ai?"
Phụ nhân khẽ mỉm cười: "Nô gia tên Mễ Diệu Ngọc, không hiểu vị hữu đã nghe qua chưa?"
Bọn Tôn Lập nghe rồi mới là lạ.
Mễ Diệu Ngọc mỉm cười, ngồi xuống rất tự nhiên, bộ quần áo quý phái quét xuống đất, như đóa hoa bừng nở.
"Không sao, gặp nhau là có duyên, các vị không ngại có thêm tại hạ chứ?"
Nàng ta phất tay, bốn vò mỹ tửu xuất hiện: "Khâu Thần Lộc vô dụng, đồ ăn tệ quá, kém xa tay nghề của vị muội tử này. Muội tử đủ khả năng vào hoàng cung làm đầu bếp đấy."
Tô Tiểu Mai thản nhiên. Tôn Lập cười thầm: phu nhân này phạm phải sai lầm về Sùng Bá như gã lúc trước, tưởng Tô Tiểu Mai dễ gạt nhưng nếu nàng ta không thích thì nịnh kiểu gì cũng vô dụng.
Hiển nhiên, Tô Tiểu Mai không ưa gì Mễ Diệu Ngọc.
Sùng Dần thản nhiên giơ tay, một xiên thịt nướng rơi xuống trước mặt Mễ Diệu Ngọc: "Có khách tới, chúng ta không nên hẹp hòi."
Sắc mặt chúng nhân mới hơi giãn ra.
La Hoàn khinh miệt: "Thế mà không nhận ra? Nữ nhân này tu luyện mị công, tiếc là đạo hành tệ quá, công lực kém cỏi, không thì Tô Tiểu Mai cũng có hảo cảm."
Tôn Lập hiểu ra, chả trách Mễ Diệu Ngọc cất tay cũng có phong vận như thế, hóa ra vậy!
Bọn Khâu Thần Lộc đến nơi thì thấy cảnh “vui vẻ”: Mễ Diệu Ngọc ngồi với bọn Tôn Lập ăn thịt nướng, bọn Tôn Lập đều uống mỹ tửu của nàng ta.
Khâu Thần Lộc lắc đầu, quay về.
Quả nhiên "Xú vị tương đầu"!
Quân trướng quanh đó đều im lặng, chỉ có bọn Tôn Lập vì Mễ Diệu Ngọc tham gia, tựa hồ nhiệt nháo phi phàm.
Rượu ngà ngà, ánh mắt Mễ Diệu Ngọc mê ly dần,, nhìn như nước chảy về phía Sùng Bá, có lúc lại nhìn bọn Tô Tiểu Mai.

Giang Sĩ Ngọc cười thầm, ghé tai Tôn Lập: "Đãng phụ thích giáo tập rồi. Khó trách, nữ nhân thế này đều thích cường tráng..."
Tôn Lập bịt miệng cười, nhìn Sùng Dần: Lúc trước cứ đánh mỗ, giờ bị báo ứng rồi.
"Không biết vị tráng sĩ này xưng hô thế nào?" Mễ Diệu Ngọc bưng chén, y phục cơ hồ tuột khỏi vai, áp sát Sùng Bá hỏi.
Sùng Bá dựng tóc gáy, đứng im như trúng Định thân thuật.
"Tráng sĩ rụt rè quá, lẽ nào người anh võ bất phàm thế này lại sợ nữ tử như nô gia?" Mễ Diệu Ngọc uốn éo đi quanh Sùng Bá. Sùng Bá cầm rượu lên uống một hơi, ho sặc sụa.
"Ha ha..." Mễ Diệu Ngọc cười rũ rượi, làn vai trắng ẩn hiện. Sùng Bá đỏ lựng mặt mày, không dám nhìn.
Sắc mặt Sùng Dần khó coi vô cùng, uống liên tục.
Sùng Bá trừng mắt nhìn Giang Sĩ Ngọc. Giang Sĩ Ngọc cúi đầu ra vẻ thưởng thức rượu.
Sùng Bá thầm hối hận, đưa mắt nhìn Chung Lâm.
Chung Lâm thật thà đứng dậy: "Chi bằng dừng ở đây thôi, muộn rồi."
"Phi dã." Mễ Diệu Ngọc phì cười: "Cảnh đẹp thế này sao lại bỏ lỡ? Trong xe còn hai người nữa. để họ cùng xuống mua vui."
Nàng ta huýt nhẹ, trong cỗ xe đi ra một nam một nữ!
Tôn Lập đã biết trong xe có trận pháp, không gian bên trong khẳng định không như bề ngoài, nên không bất ngờ.
Chỉ là nam nữ này khiến gã cả kinh.
Nữ hài xinh đẹp vô cùng, không kém Yêu Yêu Lục, nam lại xấu đến cực điểm, khiến người ta nhìn là ghét!
"Đến đây." Mễ Diệu Ngọc gọi, cả hai đi tới. Nữ hài thản nhiền, cùng nam tử cung kính bái: "Bộc Dương Việt/Bộc Dương Tú, xin chào chư vị."
"Họ là huynh muội. Ngồi xuống đi, đừng giữ kẽ."
Nữ hài lạnh lùng, nam tử vẫn cung kính, Mễ Diệu Ngọc nói là nghe, mười phần quy củ ngồi xuống.
"Nào, tiếp tục uống rượu!"
Bộc Dương Tú chỉ nâng chén lên nhấp môi, Bộc Dương Việt thì mỗi lần Mễ Diệu Ngọc bảo đều uống cạnh, Tôn Lập thầm lấy làm lạ: Thế là thế nào?
Tối muộn, Mễ Diệu Ngọc mới cáo từ. Nàng ta tựa hồ uống say, xưng hô thư đệ với mọi nam nhân, thư muội với mọi nữ nhân. Trước khi đi, đôi tay tiêu hồn còn vòng qua cổ Sùng Bá, Tô Tiểu Mai không nhịn được, giằng ra ném cho Bộc Dương Tú.
Sùng Dần quay đi, Sùng Bá ngượng ngùng: "Nàng ta quấn lấy ta..."

"Vậy hả? Ta thấy ngươi rất hưởng thụ, mỹ nhân thuần tửu, việc hay của đời người, ha ha!."
Sùng Bá ấm ức.
Chúng nhân nhanh chóng về phòng, tránh khỏi hũ giấm ngút trời này.
...
Dọc đường, Mễ Diệu Ngọc tha cho Khâu Thần Lộc, chuyển hứng thú sang Sùng Bá. Qua một tòa thành, Mễ Diệu Ngọc bảo Khâu Thần Lộc mời đầu bếp giỏi rồi thôi.
Những mỗi tối nàng ta đều mời bọn Tôn Lập đi dự tiệc, ở ngoài tuy thô sơ nhưng Mễ Diệu Ngọc đều có cách có món mới, mỹ tửu tựa hồ vô cùng vô tận, mỗi hôm một loại!
Mễ Diệu Ngọc càng lúc càng thể hiện, Sùng Dần giận lắm nhưng vẫn ra vẻ "đại độ", lần nào cũng đi!
Có mấy lần còn cãi nhau với Sùng Bá.
Bọn Tôn Lập đều cẩn thận, sợ chọc giận một trong hai người.
Bộc Dương Việt càng lúc càng quen thuộc với bọn Tôn Lập.
Bộc Dương Việt làm gì cũng phi thường cẩn thận, sai gì là làm đến nơi đến chốn, bọn Tôn Lập cũng có hảo cảm.
Giang Sĩ Ngọc từng hỏi Tôn Lập: "Bộc Dương Việt vì sao cố ý kết giao với chúng ta? Có phải Mễ Diệu Ngọc ra hiệu?"
Tôn Lập lắc đầu: "Không phải."
Vì gã thấy quan hệ giữa Bộc Dương huynh muội và Mễ Diệu Ngọc rất vi diệu.
Tôi hôm đó, lúc hạ trại, Lưu Văn Bách đi qua chỗ bọn Tôn Lập cười ha hả: "Tôn tiên sinh, ngày mai chúng ta tới kinh đô, lần này đi mấy tháng, cuối cùng cũng về nhà, ha ha!"
Tôn Lập mỉm cười, càng mong chờ Nguyên thú thiên thư.
Tối đó, Mễ Diệu Ngọc mời chúng nhân yến ẩm. Sùng Bá triệt để bạo phát, quyết không đi. Sùng Dần hầm hừ: "Không đi? Tối nay có khi là lần hưởng thụ ôn nhu hương cuối cùng, ngày mai đã tới kinh đô. Sau này lại nhớ nhau..."
"Đủ rồi!"
Sùng Bá đứng lên, trừng mắt nhìn Sùng Dần: "Muốn đi ngươi đi, ta thấy ngươi thích Hoa thiên tửu của người ta lắm mà!"
Đoạn y đi ngay.
Sùng Dần giận đến không biết nói gì, mãi sau mới: "Kệ y..."
Đoạn phất tay đi ngay.
Giang Sĩ Ngọc nói nhỏ với Đông Phương Phù và Lý Tử Đình "Chúng ta nên hòa thuận, không nên cãi cọ."
Lý Tử Đình và Đông Phương Phù gật đầu.
Tô Tiểu Mai ấm ức: "Người ta muốn tìm người có thể gây sự với mình mà sao khó thế?"
Tôn Lập gật đầu: "Cũng phải, ngươi cũng có nhan sắc, tay nghề cũng khế, tính cách không đến nỗi mà sao không có ai nhỉ?"
Tô Tiểu Mai nổi giận: "Tôn Lập! Ngươi không mói móc ta không chịu được hả?"

"Hi hi, ngươi nói thế ta mới nhận ra mỗi lần trêu ngươi là rất thoải mái..."
"Chát!"
Tô Tiểu Mai tay lóe hàn quang.
...
Trời tối, Khâu Thần Lộc phái Lưu Văn Bách đến mời Tôn Lập.
Trong hành quân đại trướng rất đơn giản nhưng không đến mức không có cả trà, Khâu Thần Lộc không mời, hai người gặp nhau tới giờ đều không hề khách khí.
"Nguyên thú thiên thư là trân tàng trong hoàng gia bảo khố, bệ hạ tuy không thể tu luyện, nhưng quốc sư biết rõ giá trị, vẫn nghiêm cấm tiết lộ, ai vi phạm là chết!"
Tôn Lập gật đầu: "Yên tâm, mỗ không nói ra."
Khâu Thần Lộc gật đầu: "Mỗ không sợ các hạ nói ra, bị quốc sư biết thì các hạ chết chắc."
"Hoàng gia bảo khố có nhiều bảo vật mà tu sĩ thèm muốn nên đều do Thiên Sư các trông coi, tứ đại đương đầu thay nhau gác, lần này đến lượt mỗ gia."
"Mỗ gia đưa các hạ vào, chỉ hai canh giờ, hiểu được bao nhiêu là tùy các hạ."
Tôn Lập đứng lên cáo từ: "Đủ rồi."
Gã đi ra cửa, Khâu Thần Lộc chợt nói: "Cẩn thận Mễ Diệu Ngọc."
Tôn Lập bĩu môi: "Mị công đó làm gì được bọn mỗ?"
Khâu Thần Lộc tựa hồ do dự, sau cùng nói: "Văn Bách, canh gác bên ngoài."
"Vâng." Lưu Văn Bách lui ra, Tôn Lập hơi bất ngờ.
"Mễ Diệu Ngọc không hề đơn giản, là Tam Diệu phái chưởng môn, ba mươi năm trước, Tam Diệu phái chỉ là môn phái nhỏ ở Ô Hoàn tu chân giới, không bằng cả Kim Dương phái nhưng giờ mỗ gia cũng không bằng, các hạ có biết vì sao?"
Tôn Lập hiếu kỳ hẳn, nhận ra Mễ Diệu Ngọc cùng lắm tu vi Đạo nhân cảnh đệ tứ trọng, kém xa Khâu Thần Lộc.
"Nữ tử quốc sắc thiên hương trên xe của Mễ Diệu Ngọc cũng tu vi Đạo nhân cảnh đệ tam trọng, nhưng không phải người Tam Diệu phái. Thậm chí nàng ta cũng biết tới kinh đô sẽ thế nào."
Khâu Thần Lộc nói đến đó, mắt thoáng giận.
"Chuyến đi Thiên Xạ đảo này, triều đình lệnh rằng không tiếc tính mệnh quân sĩ cũng phải bắt sống Long giác thiên ngô, kỳ thực người cần Long giác thiên ngô không phải quốc sư mà là bệ hạ. Bệ hạ nghe nói tinh huyết Long giác thiên ngô có thể tráng nguyên dương, dùng xong là một đêm có thể chinh phạt bảy nữ nhân, dù đối phương là nữ tu sĩ cũng không chịu nổi! Nhưng phải giết sống, nên Long giác thiên ngô đã chết vô giá trị với bệ hạ."
"Các hạ đã hiểu chưa?"
Khâu Thần Lộc đến Thiên Xạ đảo lần này ấm ức vô cùng, giờ nói hết với Tôn Lập tuy để giúp gã nhưng cũng sướng khoái hẳn.
Tôn Lập ngạc nhiên, không ngờ sự tình phức tạp như thế.
Khâu Thần Lộc bắt Long giác thiên ngô, dọc đường về đưa thêm Mễ Diệu Ngọc, Mễ Diệu Ngọc hiến lên nữ tu xinh đẹp - - móc xích lại khiến người ta khinh bỉ!