Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 344: Q.20 - Chương 7





Bốn đệ tử của Vũ Vĩnh Nguyên không dám tin, vốn có ưu thế áp đảo tính mà bị bọn Giang Sĩ Ngọc giết mất gần trăm bộ hạ!
Cả bốn đều bị thương.
Nghiêm trọng nhất là lão tam và lão tứ, một bị Giang Sĩ Ngọc ném đao gần như cắt đứt tay, một bị Tô Tiểu Mai xuất kỳ bất ý đâm xuyên vai trái!
Cũng may mấy kẻ đáng sợ kia sắp xong đời, chiến quả sinh mệnh do bộ hạ chất lại sắp do họ hái.
Mắt Chung Lâm rực cháy quỷ hỏa yêu dị, nhìn tứ đại đệ tử đến gần thì hét to: "Ha ha ha! Đáng lắm! Chúng ta vốn phải chết tại Tố Bão sơn, sống thêm lâu thế thì ông trời cũng không bạc!"
Giang Sĩ Ngọc lạnh lùng: "Tiếc là không thấy những kẻ độc miệng đó chết, ta không vui, chết cũng thành lệ quỷ, ngày ngày đòi mạng!"
Tứ đại đệ tử cùng cười, lúc này còn nói thế, có phải vịt bị luộc chín còn lớn lối?
"Nhụt chí khí!" Tô Tiểu Mai quát khẽ, hiện rõ nét cân quắc: "Chúng ta không chết đâu! Giáo tập không để chúng ta thất vọng, Tôn Lập càng không!"
"Buồn cười!" Nhị sư huynh cười lạnh bước lên, mặt đất dao động như nước, chuẩn bị kết liễu!
"Cốp!" Một bóng đen từ xa lao tới, nhị sư huynh ngoái lại, bóng đen tới gần, y chỉ thấy quang hoa chói lòa, thậm chí đẹp hơn thất sắc quang vũ như công xòe đuôi của của đại sư huynh Vũ Thiên Hồng!
Long bì ảnh, kiếm ảnh hí!
Linh văn trận trang toàn lực kích phát, kiếm ảnh xuyên không!
Ba đệ tử chỉ thấy người đó giơ tay, quang hoa chói lòa, nhị sư huynh mạnh nhất bị kiếm vũ cuồng phong xé nát...
Cả ba ngây ra!
Tôn Lập đáp xuống, đặt Sùng Bá và Sùng Dần cạnh nhau.
"Tôn Lập! Ha ha ha! Giang đại vương biết là ngươi không để bọn ta thất vọng!" Giang Sĩ Ngọc cười vang, máu hộc ra, lại ho sặc sụa.
Tôn Lập sầm mặt ném Vũ Thiên Hồng cho Chung Lâm: "Nguyên liệu tốt, đừng lãng phí!"

Vũ Thiên Hồng co người, thất khiếu trào bong bóng máu, như biết kết cục là gì, ngữ khí của Tôn Lập oán độc chưa từng có: "Ngươi trọng thương giáo tập của bọn ta thì đâu chết dễ thế được!"
Chung Lâm thấy thảm trạng của Sùng Bá, huyết diễm càng rực, nghiến răng: "Yên tâm, y không chết ngay được đâu!"
Huyết diễm trùm lên Vũ Thiên Hồng. Y vốn không động đậy được, chợt gào lên thê thảm!
Ba đệ tử còn lại run lên: Không phải đại sư huynh sao! Đại sư huynh không thể thua, trừ sư tôn, không ai có thể chiến thắng đại sư huynh!
Nhưng không ai nhận lầm Vũ Thiên Hồng, đại sư huynh tuyệt đại tài hoa hiện tại thành "Đại bổ linh đơn" của Chung Lâm!
Chân cả ba lạnh ngắt, cùng lao đi: "Sư tôn cứu mệnh!"
Tôn Lập nghiến răng: "Nếu để chúng thoát, hai chữ Tôn Lập sẽ viết ngược!"
"Cốp!"
Mặt đất rung lên, gã đuổi theo một người, Nhân vương ngọc tỷ áp chế khiến đối thủ không chống nổi, Kiếm ảnh hí ngưng thành quang kiếm chém xuống!
Phản kháng chỉ là công cốc. Đệ tử đó đã Hiền nhân cảnh đệ tứ trọng, dù bị giảm một cảnh giới vẫn là đệ tam trọng. Y phát toàn bộ sức mạnh chỉ mong chặn Tôn Lập trong tích tắc!
Nhưng số Hiền nhân cảnh đệ tam trọng chết dưới kiếm của gã không biết bao nhiêu.
Quang mang lóe lên, hai nửa thi thể rơi xuống.
Gã lại lao sang người khác.
Quang mang chiếu sáng cả kinh đô lại lóe lên, một người nữa mất mạng!
"Tiểu tử lớn mật!"
Tiếng quát không lớn nhưng cả kinh đô như thấy sấm nổ ầm, ầm, ầm.
Trong quốc sư phủ nỏ vang, vô số cự thạch tan thành, khí tức lên tận mây cao, thiên địa biến sắc!
Thiên Sư các thám tử hớn hở: "Quốc sư đột phá Chân nhân cảnh rồi!"
Vũ Vĩnh Nguyên đã đạt Chân nhân cảnh! Thành vị chân nhân lão tổ đầu tiên của Ô Hoàn trong mấy nghìn năm qua!
Y dừng lại ở Hiền nhân cảnh đệ thất trọng điên phong mãi, sau cùng có cảm ứng mới đột phá. Trước đó y đã sắp xếp, có Vũ Thiên Hồng và ngũ đại đệ tử tọa trấn, bọn Tôn Lập chết chắc.
Y không ngờ Tôn Lập lại phản kích, phá hủy hoàn toàn kế hoạch của y!
Vũ Vĩnh Nguyên lúc này đã là chân nhân lão tổ, đứng ở độ cao khác hẳn trước.
Trước đó y thấy Vũ Thiên Hồng là y bát truyền nhân, rất khó tìm được.
Giờ thì như Vũ Thiên Hồng, y muốn bồi dưỡng bao nhiêu cũng được, chết cũng không sao, phẫn nộ vì bọn Vũ Thiên Hồng là đệ tử của y, Tôn Lập giết họ là mạo phạm tôn nghiêm của y.
Tiếng quát hàm chứa một đạo âm ba dồn vào Tôn Lập.
"Choang - - "
Dù chân nhân lão tổ tấn công cũng không phá được phòng ngự của đại đỉnh, Tôn Lập tiếp tục giết người sau cùng!
"Hừ!"
Vũ Vĩnh Nguyên hừ lạnh, đống đổ nát quanh Tôn Lập bay lên, ngưng thành trường tiên quật mạnh.
Đệ tử sau cùng lại thấy hi vọng, dốc toàn lực lao đi.

Đòn tấn công sau lưng Tôn Lập quá đáng sợ, nếu gã không phòng ngự sẽ trọng thương. Còn gã phòng ngự thì người sau cùng sẽ thoát thân!
Tôn Lập kiên quyết tung kiếm!
"Đồ điên!" Đệ tử đó gầm vang, tan thành sương máu trong quang mang. Tôn Lập co người, trốn vào đại đỉnh.
"Choang!"
Đại đỉnh bị ấn lún xuống đất, Tôn Lập suýt thổ máu, nhưng còn hơn bị đập trúng.
"Hừ!"
Cả kinh đô đều nhận ra Vũ Vĩnh Nguyên phẫn nộ, nhiệt độ giảm hẳn!
Tôn Lập từ đại đỉnh đi ra, toét miệng cười. Chí nhân cảnh siêu cấp cường giả mà gã cũng đã thấy, Vũ Vĩnh Nguyên mới đột phá Chân nhân cảnh thì gã có gì mà sợ?
Quang vân dấy lên, hóa thành quang mang cự thú, sư đầu hổ thân, đuôi như cự mãng, hung hãn vô cùng.
Quang mang cự thú kéo Vũ Vĩnh Nguyên lao tới, để lại sau lưng băng thiên tuyết địa, sương giá ào ào!
Cư dân kinh quỳ xuống, thành khẩn vô cùng.
Tôn Lập càng khinh miệt, phí sức làm thế để làm gì? Y tưởng đối thủ sẽ run sợ chăng?
"Để ba nữ nhân lại, các ngươi tự sát đi."
Vũ Vĩnh Nguyên nhạt giọng, quyết định sống chết của chúng nhân.
Tôn Lập giơ tay chỉ vào Ô Hoàn hoàng thành sau lưng Vũ Vĩnh Nguyên. Hoàng đế bệ hạ vẫn ở trong đó, yên tâm giao cho y xử lý "hỗn loạn vặt" này.
Vũ Vĩnh Nguyên nhướng mày.
Trên đỉnh đầu Tôn Lập, chí tôn cấp Thiên môn long pháo xuất hiện.
Vũ Vĩnh Nguyên nổi giận: "Ngươi dám! Ta sẽ diệt hết những kẻ có quan hệ với ngươi, vĩnh viễn tù cấm linh hồn ngươi, đày đọa bằng thủ đoạn tàn nhẫn nhất..."
"Oành!"
Thiên môn long pháo khai hỏa!
Uy hiếp của Vũ Vĩnh Nguyên với gã thật hoạt kê.
"Oành! Oành!"

Bắn liền ba pháo, Ô Hoàn hoàng thành phòng ngự hơn hẳn tổng đà Nam Đấu môn nhưng cũng tan tành!
"Khốn kiếp, chết đi!" Vũ Vĩnh Nguyên gầm lên, ngón tay Tôn Lập hơi động.
"Oành!"
Phát pháo tứ tư bắn ra, Vũ Dương Phong ở trong điện đội Vũ Vĩnh Nguyên giải quyết tất thảy, chỉ thấy nóc điện văng đi, đá vụn và vô cùng vô tận ngói, gỗ tan trong quang mang - - kể cả y.
"A!"
Vũ Vĩnh Nguyên lại gầm lên, mang theo linh năng phong bạo xô tới.
Tôn Lập khởi động linh văn trận trang, cực hạn là tám phát pháo! Họng pháo nhắm chuẩn Vũ Vĩnh Nguyên, trước mặt y có linh quang phun ra từ hư không, ám kim quy giáp xuất hiện.
"Oành!"
Chí tôn cấp Thiên môn long pháo bắn tới, màn sáng ám kim sắc ánh lên, hóa giải pháp pháo.
Chí bảo này lấy được từ Thiên tứ bảo đồ, Vũ Vĩnh Nguyên thành được Đại Tùy đệ nhất nhân, chí bảo này đóng vai trò quan trọng!
"Tiểu tử, bản tọa nhất định khiến ngươi hối hận vì sinh ra ở thế giới này!"
Ám kim quy giáp lóe lên, Vũ Vĩnh Nguyên hóa thành quang diễm lưu tinh hơn trăm trượng lao vào Tôn Lập.
Tay trái Tôn Lập đã dán Long bì ảnh, kiếm ảnh hí thu về linh văn trận trang, kích phát sức mạnh cao nhất.
Thiên địa linh khí hình thành một vũng xoáy, dồn vào thân thể gã.
Tôn Lập biết kiếm ảnh hí đối phó Vũ Thiên Hồng không thành vấn đề, đối phó Vũ Vĩnh Nguyên thì chưa đủ.
Nhân vương ngọc tỷ xuất hiện, dao động khuếch tán, ép cảnh giới của Vũ Vĩnh Nguyên xuống Hiền nhân cảnh đệ thất trọng. Ở cảnh giới này y không thể đạt mức bất khả chiến thắng.
Vũ Vĩnh Nguyên bất ngờ, những tưởng ám kim quy giáp là trân bảo huyền ảo nhất, không ngờ còn thứ huyền diệu hơn.