Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 351: Q.20 - Chương 14





Tôn Lập đằng không, tay trái Bá Vương, tay phải Thiên Vương, song chưởng tách ra, xé tan thủy nguyên ba quang.
Thủy nguyên ma ngư tung hoành tại hải vực này lâu năm, lần đầu tiên gặp tình huống này, linh trí hữu hạn nên nó không hiểu vì sao lại thế. Tích tắc đó, Tôn Lập lăng không chụp tới.
Bá Vương chưởng hùng hậu vô cùng, phá núi lấp biển!
Chưởng ảnh trùng trùng điệp điệp, như núi non hùng vĩ, mặt biển bị chẻ một vũng sâu nghìn trượng, phía dưới Thủy nguyên ma ngư rỗng không, Bá Vương chưởng lăng không chụp tới, nhắm vào đuôi nó, vừa hay chụp đúng cái vảy yếu.
Thủy nguyên ma nổi giận quẫy mạnh, vảy êu xoàn xoạt, định xé tan Bá Vương chưởng!
Tôn Lập phát lực, Bá Vương chưởng bẻ nát mảnh vảy.
Thủy nguyên ma ngư rống lên thê thảm, run lên.
Một đạo linh quang từ gáy Tôn Lập hóa thành quang mang thần long, trói cứng Thủy nguyên ma ngư.
Huyền thiết cổ kiếm ở đuôi Mãng long tỏa liên giáng xuống, vảy sau gáy Thủy nguyên ma ngư tóe lửa!
Huyền thiết cổ kiếm găm xuống.
Thủy nguyên ma ngư gầm lên giãy giụa, thần lực bạo phát, Mãng long tỏa bị kéo đứt! Nhất phẩm linh thú thực lực quả không thể coi thương!
Tôn Lập nổi giận, Mãng long tỏa liên tuy không phải bản mệnh pháp khí nhưng do gã đích thân rèn, bảo vật bị hủy, gã cũng bị nội thương.
Bá Vương chưởng phát lực, một đạo chỉ ảnh như lưỡi dao, cắm vào đuôi Thủy nguyên ma ngư, nhất phẩm linh thú đau đớn gào lên, máu tía ra, nhuộm đỏ mặt sóng.
Thiên Vương chưởng giơ lên, chưởng ảnh khuếch tán thành trăm trượng.

Thiên tử đoạn kiếm hóa thành cự nhận xuất hiện trong chưởng ảnh, Thiên Vương chưởng nắm lấy thiên tử đoạn kiếm đâm xuống!
"Phụt!"
Cái vảy cứng đanh bị thiên tử đoạn kiếm đâm xuyên, Thiên Vương chưởng giáng vào thể nội Thủy nguyên ma ngư.
Thân thể nhất phẩm linh thú hơn cả tưởng tượng, tuy không bằng Bá vương long ngạc nhưng vẫn đối kháng với Thiên Vương chưởng.
Nếu chỉ có thiên tử đoạn kiếm, dù trúng chỗ hiểm của Thủy nguyên ma ngư thì cũng bị nó đẩy ra.
Nhưng còn Thiên Vương chưởng!
Tôn Lập lần đàu sử dụng đôi tay có "Bổ thiên dược", cảm giác đó thật dễ chịu, tất cả đều hoàn mỹ phát ra - - đó không phải pháp khí mà là một phần thân thể gã!
Có câu “thuận như chính tay mình” để hình dung cảm giác của Tôn Lập lúc này. Chưa sử dụng thì không thể hiểu được có đôi tay còn hơn nhất phẩm pháp khí là “tuyệt vời” thế nào.
Đấy là nguyên nhân "Bổ Thiên chưởng" cực kỳ trân quý.
Gã hiểu được ngay, Bá Vương chưởng uy lực vô cùng, uy năng vô hạn, thích hợp với tấn công bá đạo. Thiên Vương chưởng lại có phần "vương đạo", đại khí lẫm liệt!
Thiên Vương chưởng cuồn cuộn, Thủy nguyên ma ngư gầm gào chống lại nhưng Thiên Vương chưởng như vương sư dẹp loạn, cứ thế ép bằng, Thủy nguyên ma ngư không chống được lâu đã bị nghiền nát!
Máu cùng thịt vụn từ vết thương trào ra, Thủy nguyên ma ngư cạn sức dần, giày giụa càng lúc càng yếu rồi bất động.
Nhất phẩm linh thú mà chỉ trong một canh giờ đã bị Tôn Lập giết!
Tuy có phần xảo hợp nhưng đủ thấy Thiên Vương chưởng và Bá Vương chưởng hùng hậu cỡ nào, nếu khắc được hai tứ cấp linh văn trận trang đó lên tay thì chỉ cần thế, Tôn Lập về Đại Tùy là tung hoành.

Thủy nguyên ma ngư sức mạnh vô cùng, Tôn Lập rất muốn hàng phục, thu vào thú binh linh hoàn, nhưng nhất phẩm linh thú là nhất phẩm linh thú, gã phải tận dụng nhược điểm của nó mới giết nổi.
Muốn hàng phục Thủy nguyên ma ngư thì hiện gã chưa đủ khả năng.
Thủy nguyên ma ngư dài trăm trượng, ít nhất nặng mấy chục vạn cân mà gã xách về Cửu đế mông đồng.
Cửu đế mông đồng do chín nhị phẩm linh thú tế luyện thành, sinh hồn của chúng vẫn còn, nhận ra khí tức của nhất phẩm Thủy nguyên ma ngư thì Đao lân thủy hổ ngư vốn là thức ăn Thủy nguyên ma ngư thích nhất. Vốn chín sinh hồn cho rằng chủ nhân sẽ điều khiển Cửu đế mông đồng đấu với nhất phẩm linh thú, tuy không dám chống lại nhưng không hề tình nguyện, sợ hãi trời sinh không dễ khắc phục.
Không ngờ Thủy nguyên ma ngư nhanh chóng bị Tôn Lập giết chết, chín sinh hồn kinh hãi, rồi Tôn Lập mổ Thủy nguyên ma ngư trên Cửu đế mông đồng, nhất phẩm linh thú tuy chết rồi nhưng sức mạnh dao động vẫn còn, chín sinh hồn sợ đến cứng đờ lại.
Nhất là Tam mục kim hoàn mãng thầm lấy làm mừng, may mà lúc trước đầu hàng ngay, không thì... Thủy nguyên ma ngư là vết xe đổ!
Thủy nguyên ma ngư tuy mạnh nhưng không có nhiều nguyên liệu hữu ích. Cũng như Đao lân thủy hổ ngư, linh thú loại này là thế, trừ vảy, xương và răng thì không dùng được gì.
Tôn Lập xẻ Thủy nguyên ma ngư ra, nguyên liệu nào dùng được thì xử lý rồi cho vào kho, chọn mấy miếng thịt ngon, đợi khi Tô Tiểu Mai ra thì nướng ăn.
Thiên tử đoạn kiếm thành "Giải ngư đao", linh hoạt vô cùng trong tay gã, cắt xương Thủy nguyên ma ngư xong là linh nguyên thấm vào, thoáng sau kéo theo một viên đạm lam sắc châu tử cỡ lòng tay khỏi óc Thủy nguyên ma ngư.
Tôn Lập đoán lấy, đấy là thứ quý nhất của Thủy nguyên ma ngư: Nội đơn!
Nội đảm này không bằng của Bá vương long ngạc nhưng không tệ, tỏng màu lam nhạt có vằn vàng - - đấy là quy tắc chi lực chứa trong bản mệnh pháp thuật Thủy nguyên ba quang của Thủy nguyên ma ngư.
Nuốt nội đơn là nắm được tia quy tắc chi lực - - đương nhiên cần đạt tới Hiền nhân cảnh.
Không phải nội đơn của mọi nhất phẩm linh thú đều chứa quy tắc chi lực, Thủy nguyên ma ngư là nhất phẩm cường giả.
Cẩn thận thu nội đơn. Tôn Lập dùng linh thức quét qua mọi bộ phận của Thủy nguyên ma ngư.

Nhưng gì thu được gã đã thu, chẳng qua là thói quen, rồi sẽ ném toàn bộ huyết nhục xuống biển.
Chín nhị phẩm linh thú hiện tại không thể ăn, không thể nhất phẩm huyết nhục là thứ đại bổ.
Linh thức quét qua là có phản ứng.
Tôn Lập kinh ngạc: "À - - "
Thiên tử đoạn kiếm đã vểnh lên, thuận theo bụng thi thể cắt vào.
Bụng nó chảy ra một đống, trong đó có cả Thất mục thông hải quy.
Trong thân thể con rùa có một thứ rơi ra.
Tôn Lập máy động tâm thần, linh lực kéo thứ đó ra.
Vĩnh Một uông dương dấy lên cột nước, thổi tan thịt vụn và thi thể Thủy nguyên ma ngư xuống biển.
Đồng thời gột sạch vật đó.
Đấy là một mảnh kim loại cỡ cái đĩa, lơ lửng trước mặt gã, nước biển nhỏ tong tong.
Đen xì nên không nhận ra loại kim loại gì.
Tôn Lập ấm ức, linh thức quét qua thứ đó, có rực lên tinh quang, mỹ lệ mênh mông, chia làm vô số tầng, như đang đứng trong tinh hải, tráng quan vô cùng!
"Lưỡng vị lão tổ, đây là nguyên liệu gì?"
La Hoàn không dám xác định: "Lẽ nào..."
Võ Diệu tựa hồ biết y định nói gì nên cắt lời: "Không hẳn, còn mấy loại nguyên liệu đều như thế khi ở trong linh thức. Kiểm tra thêm mới có thể xác định."
Cả hai thận trọng, Tôn Lập thoáng thấy thứ này giá trị còn hơn Thủy nguyên ma ngư!

Gã cầm khối kim loại, đi nhanh về phòng. Cửu đế mông đồng vẫn đi theo đường đã định, bọn Sùng Dần thậm chí không biết ngoài kia vừa đại chiến kinh tâm động phách.
Khoang của Tôn Lập cực rộng, cho cả khối kim loại vào vẫn không chật, Võ Diệu bảo: "Tìm trong kho nguyên liệu xem có trảo của Phá sơn giáp thú và Huyền sa thạch không?"
Tôn Lập tìm kiếm, kho nguyên liệu lớn cũng có lợi, cả những nguyên liệu cực hiếm cũng có.
"Bóp nát trảo của Phá sơn giáp thú rồi hòa tan vào Huyền sa thạch."
Tôn Lập làm theo.
"Nhỏ một giọt lên khối kim loại đó."
Tôn Lập tách ra một giọt nhỏ lên.
"Oành!"
Quang diễm dấy lên, phun trào lên đỉnh khoang thuyền khiến tất cả tối om!
Nếu chỉ thuyền thường thì đã bị thủng nóc.
Cửu đế mông đồng cũng không liền lại ngay được - - tốc độ mười phần chậm chạp.
Tôn Lập nhìn chỗ giọt dung dịch nhỏ lên thì thành màu bạc, có vằn vàng trên bề mặt.
"Thế nào?" Tôn Lập hỏi.
"Một, hai, ba... mười tám!" Võ Diệu đếm số vằn vàng: "Tinh văn thập bát, đúng là Tinh văn thập bát!"
La Hoàn cười ha hả: "Quả nhiên là một mảnh vỡ thiên ngoại tinh hạch!"