Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 358: Q.21 - Chương 2





Tôn Lập từ từ hạ Bá vương chưởng, đạo bóng màu lục bị đặt xuống, thở hồng hộc rồi nói mấy câu líu lo.
Bọn Sùng Dần hoang mang, nhìn Tôn Lập - - ai nấy có thói quen gặp chuyện không giải quyết được thì trông vào gã.
"Yêu tộc!" Tôn Lập xác định.
Dòng ý niệm chảy vào óc gã, là ngôn ngữ yêu tộc mà La Hoàn truyền thụ - - kiểu trút cho này khiến Tôn Lập thống khổ vô cùng, óc như nổ tung, may nhờ linh thức cao cường nên lắc lắc đầu là qua được, nghe rõ nửa câu sau của bóng màu lục:"... Quên mất nhân tộc không hiểu tiếng yêu tộc."
Bóng màu lục đổi sang ngôn ngữ nhân tộc!
Khác với ngôn ngữ Đại Tùy nhưng tương tự Ô Hoàn nên chúng nhân miễn cưỡng hiểu.
Tôn Lập muốn khóc mà không có nước mắt: Vì sao ta phải chịu tội?
"Nhân tộc các ngươi từ khi nào dám vào hung hải?" Bóng màu lục tuy bắt nhưng ngữ khí không giấu được miệt thị.
"Ta là thủ hạ của tuyệt thế đại yêu Phong Bảo Bảo nữ vương Dạ Khiếu bộ lạc đệ ngũ dũng sĩ Bác Nhĩ Hãn, người bị các ngươi ám toán là đệ tam dũng sĩ A Cổ Long! Mau thả bọn ta, nhân tộc nhát gan không phải xưa nay trung lập sao, không chỉ yêu tộc không tha à chính nhân tộc cũng sẽ trừng trị!"
Chúng nhân cả kinh: "Đúng là yêu tộc!?"
Tuy đoán được nhưng khi xác định thì vẫn hơi bất ngờ.
Giang Sĩ Ngọc thần sắc phức tạp hẳn.
Tại Đại Tùy, yêu tộc tuyệt tích mấy vạn năm, dù còn cũng ẩn trong thâm sơn đại trạch. Nơi nào có yêu tộc xuất hiện sẽ có tu sĩ đến thế thiên hành đạo.
Yêu tộc nội đơn, với nhân tộc tu sĩ là chí bảo tăng tiến tu vi!

Không ngờ ở đây lại gặp hai yêu tộc chiến sĩ, tựa hồ ở đây yêu tộc và nhân tộc chung sống hòa bình, yêu tộc còn mạnh hơn!
Tôn Lập ngoẹo đầu nhìn, Bá vương chưởng phát lực. Bác Nhĩ Hãn hộc lên biến sắc, thân thể nhỏ hẳn đi vì bị bó.
"A!" Bác Nhĩ Hãn kêu lên: "Nhân tộc, bỏ ta ra, các ngươi sẽ phải hối hận..."
Tôn Lập cười lạnh tăng lực: "Người nói thế với ta quá nhiều nhưng ta chưa từng hối hận!"
"Bùng, bùng, bùng..."
Tiếng trồng trầm trầm vang ngoài rừng, chúng nhân ngẩn người, Tôn Lập ném ra hai phong thú hoàn trùm lên Bác Nhĩ Hãn và A Cổ Long, mở phong ấn không gian ra.
Bác Nhĩ Hãn nổi giận: "Ta là đệ ngũ dũng sĩ của Dạ Khiếu bộ lạc. Ngươi dùng thứ cấm cố linh thú vũ nhục ta, ta không tha cho ngươi..."
Tôn Lập ném phong thú hoàn cấm cố hai yêu tộc dũng sĩ. Thầm nhủ nơi này còn liên lạc với Ô Hoàn, Y lại biết được phong thú linh hoàn.
Phong thú linh hoàn dùng phong ấn yêu tộc đương nhiên không thích hợp, Bác Nhĩ Hãn và A Cổ Long không dễ chịu gì nhưng không chết ngay được.
Tôn Lập thu phong thú linh hoàn, Sùng Bá đã đến bìa rừng, tất cả bám theo, trốn trên cây nhìn xuống, ở mặt biển phía tây bắc, một chiến hạm lớn hình cá từ từ đi tới, trên khoang có bốn yêu tộc thể hình không kém A Cổ Long vũng cốt chùy gõ trống.
Tiếng trống vang lên từ đó.
"Là tộc nhân của Bác Nhĩ Hãn và A Cổ Long?"
Tôn Lập cũng không rõ.
Cự thuyền trông chậm nhưng thật ra khá nhanh, chỉ gần nửa canh giờ là đến đảo, một yêu tộc cao trượng sáu ném mũi xương ra.
"Vù - - "
Mũi xương dài sáu trượng nối với sợi xích bằng xương, bay lên không, mắc vào một mỏm đá.
Sùng Bá mắt ánh lên hưng phấn, sức mạnh của cự yêu khiến y muốn giao chiến.
Chung Lâm tắc lưỡi: "Yêu tộc đều mạnh thế hả?"
Cự thuyền cập bờ, mọi tấm ván bắc lên bờ đều dài năm mươi trượng, rộng mười trượng, có lẽ đóng bằng thiên niên cự mộc. Gần hai mươi tấm xếp lại, do sáu mươi bốn yêu tộc cao lớn khiêng nhuyễn kiệu đi lên.
Nhuyễn kiệu hoa lệ, như một căn phòng thu nhỏ, sa trướng nhuyễn tháp ở giữa có một mỹ nhân mặc váy sa, tuy trông không rõ nhưng chắc chắn phong tình vạn chủng.
Sáu mươi bốn yêu tộc đều là nam, thể hình tương tự A Cổ Long nhưng dễ nhìn hơn, gần giống nhân tộc.
Tô Tiểu Mai tròn mắt nhìn nhuyễn kiệu, Tôn Lập trêu: "Thế nào, ghen tị người ta có ngần ấy nam nhân hả?"
Tô Tiểu Mai nổi giận, phấn quyền biến thành cương quyền: "Nói nhăng gì hả?"
Lý Tử Đình cười: "Tôn sư huynh, nói ra chân tướng thường không có kết quả tốt..."
"Lý Tử Đình!" Tô Tiểu Mai kêu to: "Phản đồ!"
"Hắc yêu, hắc yêu, hắc yêu..."

Sáu mươi bốn yêu tộc hô khẽ, giữ cho bước đi nhịp nhàng, nhuyễn như cung điện bằng mây, phiêu nhiên đến chỗ khu rừng có bọn Tôn Lập.
Tôn Lập nhíu mày: "Bị phát hiện rồi hả?"
Sùng Bá im lặng, tay phải thò ra cự kiếm trong suốt nhưng cực nặng, từ từ chuyển thành màu vàng đậm.
Đấy là Kiếm đảm hóa thành - - từ khi có Kiếm đảm, Sùng Bá chưa từng sử dụng.
Lần trước bị vạn niên cổ thú hất văng có phần oan uổng.
Tôn Lập rèn luyện với Thủy nguyên ma ngư và Tê giác hổ kình mà lĩnh ngộ lCách không thần cấm, Sùng Bá có Kiếm đảm.
Nhưng đối diện vạn niên cổ thú, họ không có cơ hội xuất thủ.
Phía sau nhuyễn kiệu còn ba mươi yêu tộc dũng sĩ, cự yêu ném mũi xương cũng có mặt, thoáng sau đã tới ngoài rừng, mỹ nhân trên kiệu giơ tay, ngón tay trắng như ngó hành.
Không cần dặn dò, sáu mươi bốn yêu tộc chỉnh tề dừng lại.
Sa trướng tự động vén ra, mỹ nhân lộ rõ chân dung.
Quả nhiên mỹ miều, nữ tử này có yêu tộc khí tức đặc hữu, Chung Lâm lẩm bẩm: "Yêu tộc sao nam nhân xấu thế mà nữ tử lại đẹp đến thế?"
La Hoàn cười ha hả: "Y nói đúng, yêu tộc mỹ nữ tại thời đại của bọn ta cũng nổi danh xinh đẹp."
Võ Diệu có vẻ không vui: "Sao ngươi lại nói thế nhỉ? Có phải ghen tị nữ tử chi thân của người ta..."
"Đánh rắm!"
Yêu tộc nữ tử nhạt giọng: "Cao nhân phương nào đã bắt A Cổ Long và Bác Nhĩ Hãn? Phong Bảo Bảo có mặt, xin nể mặt mà thả ra, có gì đắc tội, bộ lạc nguyện ý dùng trân bảo chuộc tội."
Ba mươi yêu tộc dũng sĩ xáo động.
"Vương thượng, hà tất cúi đầu với chúng? Dạ Khiếu bộ lạc cũng có dũng sĩ không sợ chết!"
"Bọn thuộc hạ xin được chiến đâu!"

"Cam lòng chết vì vương thượng!"
Phong Bảo Bảo lạnh lùng buông lời: "Ngậm miệng!"
Như một đạo hàn sương chi nhận quét qua mọi dũng sĩ, yêu tộc đều ngậm miệng.
Phong Bảo Bảo bó tay, yêu tộc có bí pháp, nhưng mười dũng sĩ đứng đầu thì bộ lạc đại tế qua yêu hồn liên hệ mà cảm tri được họ, nàng ta là đại yêu, có phương pháp liên hệ thần bí với đại tế ti.
Trước khi lên đảo, nàng ta biết A Cổ Long và Bác Nhĩ Hãn còn sống, không ngờ mới lên thì đại tế ti truyền tin: Cả hai đang nguy cấp! Không đầy mười tích tắc là đại tế ti lại truyền tin: yêu hồn của họ biến mất!
Không phải đã chết, hiển nhiên bị cấm cố mà thôi!
Bác Nhĩ Hãn là Dạ Khiếu bộ lạc đệ ngũ dũng sĩ, A Cổ Long xếp thứ ba, địa vị cực cao, lại ngang ngược, kết thù là quyết không tha, cả Thiện Túc xếp thứ hai cũng không muốn chạm vào. Hai người đi cùng nhau mà lại nhanh chóng bị đánh gục, đủ thấy địch nhân ẩn tàng trong rừng thực lực cỡ nào.
Phong Bảo Bảo vốn là Dạ Khiếu bộ lạc đệ nhất dũng sĩ, lần này đến đây để đón A Cổ Long chứ không ngờ trên đảo có cường địch mai phục, nên không mang theo nhiều chiến sĩ.
Ba mươi người đi sau trông có vẻ binh cường mã tráng, thực tế trừ cự yêu Ma Lặc là đệ thập dũng sĩ thì còn lại đều không ra gì, Phong Bảo Bảo bất đắc dĩ phải xuống nước.
Tôn Lập đanh tính có nên ra không, La Hoàn bảo: "Yêu tộc có thể cảm ứng lẫn nhau, ngươi bắt hai tên ngu xuẩn kia, không giấu được người ta, thống thống khoái khoái thừa nhận đi."
Tôn Lập giơ tay với chúng nhân: "Đợi đã, mỗ ra xem sao."
Sùng Bá thấy không giao chiến thì hơi tiếc rẻ.
Giang Sĩ Ngọc ngây ra nhìn yêu tộc, nhãn thần phức tạp vô cùng. Đông Phương Phù không hiểu, Lý Tử Đình đoán ra nhưng không nói...