Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 362: Q.21 - Chương 6





Đến tối, bọn A Cổ Long ủ rũ quay về, tìm khắp mà không thấy Thiên thần thiết.
Tôn Lập lẩm bẩm: Thiên thần thiết thật ra là gì?
Gã hỏi Phong Bảo Bảo thì đại yêu ngạc nhiên rồi cười khổ: "Cũng đúng, Thiên thần thiết là trọng bảo với lưỡng tộc nhưng với nhân tộc lại không có mấy tác dụng, Sùng Bá tiên sinh có pháp khí như thế, không để ý Thiên thần thiết cũng đúng."
Nàng ta vừa nói vừa lấy ra một mảnh sắt cỡ móng tay: "Tiên sinh xem đi, đây là Thiên thần thiết. Tiếc là nhỏ quá, không đủ luyện chế một pháp khí."
Tôn Lập không biết Thiên thần thiết, thấy Phong Bảo Bảo thì cố ý giả làm cao thủ.
Trong một ngày mà tám người có tới ba thành công giả thành cao thủ, Chung Lâm cũng cười thầm.
Tôn Lập đón lấy khối Thiên thần thiết, thứ này có một lớp tơ bạc chảy trên mặt, lỗ chỗ, nặng hơn hoàng kim mấy phần.
Tôn Lập phủ linh nguyên lên thì thấm vào theo lỗ thủng, như không có gì trở ngại, khác nào vận hành tại kinh mạch.
"À - - "
Võ Diệu kinh ngạc: "Hóa ra là Binh tổ ngân, đồ tốt!"
Tôn Lập yên tâm: Võ tổ biết là được.
"Lão nhân gia có cách tìm được Binh tổ ngân khoáng mạch?"
Võ Diệu chỉ muốn đánh gã: "Tiểu tử nói dễ nhỉ, khoáng mạch? Ngươi tưởng đây là nguyên liệu rác rưởi, còn cả mớ khoáng mạch cho ngươi phát hiện?"
Tôn Lập bất ngờ: "Thứ đó trân quý lắm sao?"

Võ Diệu có vẻ khinh miệt yêu tộc: "Những kẻ mù mờ ocnf dùng Binh tổ ngân luyện chế được cao cấp pháp khí, ngươi nghĩ xem có quý không?"
La Hoàn chen lời: "Ta nhớ năm xưa phát hiện Binh tổ ngân thì khối lớn nhất chỉ dài ba mươi trượng, viễn còn xa mới đạt tới tiêu chuẩn khoáng mạch."
Võ Diệu hầm hừ: "Binh tổ ngân đó là lão tổ ta phát hiện ra!"
La Hoàn: "Hừ, Tôn Lập. Thấy chưa, đồ mỏ nhọn thích nịnh, còn không mau nịnh đi!"
Tôn Lập chuẩn bị sẵn nhưng bị câu đó chặn họng.
Võ Diệu không được nịnh thì nổi giận: "Đồ ẻo lả không vui thì không để người khác vui hả?"
"Tất nhiên!" La Hoàn đáp.
Tôn Lập đưa khối "Thiên thần thiết" cho Phong Bảo Bảo, đại yêu xinh đẹp hỏi: "Tiên sinh, sao rồi?"
Tôn Lập không dám khẳng định: "Để mỗ thử xem."
Không phải gã không tin cách tìm khoáng của Võ Diệu mà không dám chắc trên đảo có Binh tổ ngân.
Phong Bảo Bảo thất vọng. Yêu tộc không hề hi vọng. Tôn Lập trước đó thề thốt, chắc xuất thủ là tìm được Thiên thần thiết, ai ngờ gã chưa từng thấy Thiên thần thiết, có phải thws thì tìm mò không?
Trí tuệ của yêu tộc không bằng nhân tộc, trực tiếp lại đơn giản. Tôn Lập kết minh với họ, họ coi trọng thực lực bọn gã nên hân hoan, dĩ nhiên còn mong chờ cả vào Thiên thần thiết nữa.
Xem ra Tôn Lập không tìm được Thiên thần thiết, yêu tộc đều oán trách.
"Hừ, trước lúc kết minh không phải thề thốt sao? Kết quả thì sao, hứa chứ có được gì đâu! Nhân tộc giảo trá, không tin được!"

Có kẻ trung hậu nói: "Thôi vậy. Người ta còn hứa giúp chúng ta đối phó Cổ Sơn thị. Không tìm được Thiên thần thiết, chúng ta cũng có thể cướp lại Cổ Cương Tuyền."
"Nói thì hay chứ Thiên thần thiết không tìm được, sao dám chắc những kẻ giảo hoạt đó sẽ giúp chúng ta đối kháng Cổ Sơn thị?"
"Nhân tộc thích khoác lác, không có bản lĩnh thì đừng hứa bừa!"
Giang Sĩ Ngọc tức giận, trừng mắt nhìn kẻ đó, đối phương không chịu kém. Giang Sĩ Ngọc nổi đóa định đi tới, Tôn Lập kéo y lại.
"Đi, cùng ta tìm Thiên thần thiết."
Tôn Lập dẫn Giang Sĩ Ngọc và Tô Tiểu Mai đi, còn lại ở trên thuyền. Phong Bảo Bảo thoáng nghĩ, chọn hai yêu tộc: "Ma Lặc Đinh, Tra Tô, đi cùng Tôn tiên sinh xem có gì cần thì đừng để ba vị động thủ."
"Tuân mệnh." Cả hai lĩnh mệnh.
Ma Lặc Đinh bị xử lý hai lần nên đã biết sợ, im lặng đi theo sau. Tra Tô thì khác, y quật cường nên tuy ban nãy không nói nhưng thầm tán thành. Một khi y nhận định thì khó mà thay đổi.
Theo sau bọn Tôn Lập, Tra Tô cực kỳ khinh miệt: Dù gì gáy nhân tộc cũng đâu có mắt.
Tôn Lập dẫn chúng nhân vượt qua đỉnh núi cao nhất nhìn xuống, hòn đảo này không nhỏ, hình bầu dục, không biết bị nước biển dội vào ba nhiêu năm mới có hình dạng này.
Bên ngoài là một bãi cát vàng, sáng lên dưới tịch dương.
Ở giữa làn úi non liên miên, cây cối dày mít.
Theo lời Võ Diệu, Binh tổ ngân là Địa tâm ngân thiết qua nhiều năm mà nổi lên mặt đất, ban ngày hấp thu đại nhật thần hỏa, đêm về hấp thu dạ không tinh lực thì mới hình thành.
Thiên hạ kỳ vật chí xếp Địa tâm ngân thiết là nhị phẩm nguyên liệu, rất hiếm có, nổi trong địa tâm hỏa mạch, không thể xuất hiện thành khoáng mạch.

Có một phần nghìn khả năng hình thành Binh tổ ngân là tốt rồi.
Tôn Lập nhìn địa hình, Võ Diệu và La Hoàn cùng chỉ điểm cách suy đoán linh mạch, hỏa mạch cho tới long mạch. Tôn Lập áp dụng luôn, đoán là nơi này từng có hỏa mạch, lưỡng vị lão tổ chỉnh lại giúp gã.
Tra xét một lúc, gã tìm được mấy dốc núi có địa tâm hỏa mạch chảy qua - - đấy là điều kiện tiên quyết để hình thành Binh tổ ngân.
Mấy địa điểm có hai nơi là sơn âm, hấp thu tinh lực còn miễn cưỡng chứ không thể hấp thu đại nhật chân hỏa nên có thể gạt ra.
Còn lại ba địa điểm, Tôn Lập ghi nhớ rồi bảo: "Được rồi, chúng ta xuống."
Đào ở điểm đầu tiên, cự yêu Ma Lặc Đinh đập tan nham thạchmà không tìm thấy gì, Tra Tô vừa đào vừa bực.
Điểm thứ hai vẫn không có gì. Tra Tô càng sầm mặt, nhìn Tôn Lập với vẻ khinh miệt rõ rệt.
Lúc Tôn Lập đến chỗ thứ ba, Tra Tô nói: "Tôn tiên sinh, không phải Tra Tô không tôn kính ngài, chỉ cần giúp đối kháng Cổ Sơn thị, với Dạ Khiếu bộ lạc cũng là đủ rồi, ngài không nên nói khác là tìm được Thiên thần thiết."
Tôn Lập liếc y: "Các hạ tưởng mỗ gạt các vị?"
"Lẽ nào không phải?" Tra Tô chỉ xuống đất: "Chỗ này bọn ta đã tìm, không có gì."
Ma Lặc Đinh cũng nói: "Tiên sinh, mỗi tấc đất ở đây, bọn tại hạ đều tìm rồi, không có Thiên thần thiết, mấy tảng đá kia đều do tại hạ đập vỡ."
Tôn Lập thản nhiên: "Chưa tìm được vì các vị đào chưa đủ sâu."
"Tôn tiên sinh!" Tra Tô kêu to: "Đến giờ ta còn lễ phép nhưng ngài dừng giả đò không biết nữa! Có biết như thế đáng cười lắm không? Thiên thần thiết không thể xuất hiện cách mặt đất quá nửa trượng! Thế cũng không biết mà đòi tìm được Thiên thần thiết?"
Tôn Lập ngẩn người: "Thiên thần thiết không xuất hiện cách mặt đất quá nửa trượng?"
Ma Lặc Đinh gật đầu: "Vâng, tiên sinh, Đồ Tô chưa từng phát hiện Thiên thần thiết cách mặt đất quá nửa trượng."
Tôn Lập lắc đầu, Tô Tiểu Mai cười lạnh, song thủ xuất hiện đoản đao, lao vút đi. Giang Sĩ Ngọc lạnh giọng: "Đào được Thiên thần thiết, bọn ta lấy một nửa!"
Tra Tô cười lạnh: "Nếu có thì đừng nói một nửa, cho hết cũng không sao!"

Tôn Lập lắc đầu: "Các hạ không có tư cách quyết định."
Tô Tiểu Mai trong khoảnh khắc đào được một hố sâu ba trượng, quả nhiên trống không, chỉ có nham thạch.
Khu vực này, yêu tộc không thể thổ độn nên phải đào bằng tay.
"Thế nào?" Tra Tô cười lạnh.
Tôn Lập không nói mà đứng cạnh đó, ba địa điểm đó chỉ là nơi có thể có Binh tổ ngân chứ không phải nhất định sẽ có, không thấy thì ngày mai đổi sang hòn đảo khác.
Tra Tô gây sự, Tôn Lập biết chỉ cần tìm được Binh tổ ngân là y sẽ ngậm miệng, giờ nói gì cũng lãng phí khẩu thiệt, tranh cãi với hạng tiểu yêu đầu óc đơn giản tứ chi chưa phát đạt thì gã tự hạ thân phận quá.
Tô Tiểu Mai lại đổi địa điểm, bụi tung mù mịt, Tra Tô hừ lạnh: "Còn không ngã lòng..."
Y chưa dứt lời, Tô Tiểu Mai đã nhảy lên.
"Sao hả, muốn đổi địa điểm?"
Tô Tiểu Mai móc ra một khối ngân sắc kim thuộc!
Tra Tô tròn mắt, không tin nổi: "Chuyện, chuyện này..." Ma Lặc Đinh kích động vô cùng: "Thiên thần thiết! Tôn tiên sinh, tiên sinh đã thành công! Trời đất, ở sâu ba trượng mà có Thiên thần thiết! Tôn tiên sinh lại tạo ra kỳ tích, Đồ Tô lịch sử chưa từng có..."
Tô Tiểu Mai nén giận đã lâu, đập Thiên thần thiết cạnh chân Tra Tô: "Mở mắt chó của ngươi xem đây là gì!"
"Thiên, Thiên thần thiết!" Tra Tô thừa nhận: "Nhưng Đồ Tô chân cha từng phát hiện Thiên thần thiết ở độ sâu này, sao có thể..."
"Xuẩn ngốc như ngươi đương nhiên không thể!" Tô Tiểu Mai phẫn nộ vô cùng.
Giang Sĩ Ngọc cười lạnh.