Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 367: Q.21 - Chương 11





Phong Bảo Bảo còn kinh hãi hơn, nàng ta tuy Hiền nhân cảnh đệ lục trọng, trước đó dùng yêu tộc bí pháp thăm dò thì Tôn Lập dễ dàng phá giải, nàng ta không muốn giao chiến nhưng cho rằng ưu thế đẳng cấp không thể vượt qua, nếu động thủ tất Tôn Lập không phải đối thủ.
Nhưng ban nãy Thiện Túc bị Tôn Lập phất tay đánh bay, nàng ta hiểu rõ chiến lực của gã cỡ nào!
Thiện Túc vẫn ngưỡng mộ nàng ta nhưng vì tự ti nên không dám nói ra, đấy là bí mật cả Dạ Khiếu bộ lạc đều biết, dù cảnh giới của y hơn nàng ta nhưng không tranh vị trí đại yêu.
Phong Bảo Bảo hiểu rõ, là mình thì vừa rồi cũng không hơn Thiện Túc bao nhiều.
Nàng ta nhìn bọn Tôn Lập thật sâu, là linh phù Tôn Lập đưa lên: "Đây là?"
"Phá giáp phù, bất quá thứ này tạm thời không nên để nhiều người biết."
"A - - " Thiện Túc gầm lên xông tới, va vào Giang Sĩ Ngọc, cả hai lăn vào rừng, cây cối đổ liểng xiểng.
"Đủ rồi!" Phong Bảo Bảo mắng: "Lùi lại!"
Thiện Túc nhảy khỏi rừng, đáp xuống cạnh đống lửa, mặt đất rung lên.
"Tại hạ yêu cầu thi sức mạnh để đánh bại nhân loại ngu xuẩn cuồng vọng kia!"
Giang Sĩ Ngọc lạnh lùng từ trong rừng đi ra, nghiến răng: "Ta chấp nhận!"

Thiện Túc nhìn quanh, gần đó có ba thạch trụ trên bãi đất trống, mỗi cây trụ đường kính hai trượng, cao sáu trượng! Y rảo bước tới ôm một cột, giơ lên quá đầu!
Giơ thạch trụ lên, Thiện Túc đỏ ngầu mắt: "Đấy chỉ thử, không nhấc nổi thì không đủ tư cách tham gia! Giang Sĩ Ngọc!"
Giang Sĩ Ngọc cười lạnh đi tới, các nữ yêu đều lo lắng, y trông không cường tráng. Đơn thuần so sức mạnh thì y sánh sao được với Thiện Túc?
"Hắc - - " Giang Sĩ Ngọc cắm tay vào thạch trụ phát lực, giơ bổng lên!
"A..."
Yêu tộc vang lên tiếng kinh hô, các nữ yêu sáng mắt nhìn Giang Sĩ Ngọc.
Phong Bảo Bảo ngưng trọng, liếc Tôn Lập: Quả nhiên đều thâm tàng bất lộ!
"Oành!" Thiện Túc ném thạch trụ xuống đất: "Còn ai tham gia!"
A Cổ Long không có mặt, không ai giơ nổi thạch trụ. Nhìn chúng yêu trầm mặc, Thiện Túc trừng mắt nhìn Giang Sĩ Ngọc: "Được, thi năm nay là ta và Giang Sĩ Ngọc đối quyết!"
Y phất tay với chúng yêu: "Bắt đầu!"
Chúng yêu đợi Phong Bảo Bảo, nàng ta thoáng nghĩ rồi dặn: "Chuẩn bị đi, sắp bắt đầu rồi."
Chúng yêu tản đi, xem náo nhiệt thì không sợ gì, chỉ uống rượu nhảy múa thì có ý nghĩa gì? So sức mạnh mới thú vị!
Các nữ yêu đều lo cho Giang Sĩ Ngọc, may mà Đông Phương Phù chưa xuất quan, Lý Tử Đình bận nghiên cứu Thiên hạ linh phù tổng nên không tới, không thì họ giận chết mất.
Giang Sĩ Ngọc về ngồi cạnh Tôn Lập, Tôn Lập khẽ vỗ vai y: "Ta biết rồi... thoải mái đi."
Giang Sĩ Ngọc trầm mặc, mắt nhìn đống lửa cháy ngày một lớn, con ngươi cũng ánh lên màu lửa!
Phong Bảo Bảo thu Phá giáp phù, đợi mọi thứ xong xuôi rồi tính.
Thi sức mạnh của yêu tộc rất đơn giản, chỉ có ba thứ:
Thứ nhất là ném tiêu thương, xem ai được xa hơn.
Mục thứ hai là vận chuyển khoáng thạch, ai lấy được nhiều Vân mẫu linh đồng khoáng thạch đi được trượng hơn.
Mục thứ ba là nâng đá, xem ai nâng được tảng nặng hơn, như “thi thử” mà Thiện Túc làm vừa nãy.

Vì đơn giản, chuẩn bị cũng nhanh. Dạ Khiếu bộ lạc có diễn võ trường, trong một sơn cốc gần đó.
Tộc nhân chuẩn bị xong, cự yêu Ma Lặc Đinh bẩm cáo: "Vương thượng, tất cả đã xong."
Phong Bảo Bảo phất tay: "Đến diễn võ trường."
Chúng yêu hoan hô theo sau.
...
Trên diễn võ trường bùng bùng mấy chục đống lửa, soi sáng sơn cốc.
Thiện Túc quỳ một chân trước mặt Phong Bảo Bảo đấm ngực: "Vương thượng! Thiện Túc không tin nhân loại giảo hoạt. Tại hạ sẽ chứng minh chỉ cần mỗi Dạ Khiếu bộ lạc cũng đánh bại được Cổ Sơn thị!"
Phong Bảo Bảo thở dài, hiểu rõ: Không có Tôn Lập tìm được Thiên thần thiết, Dạ Khiếu bộ lạc lấy gì đấu với Cổ Sơn thị?
Giang Sĩ Ngọc không nói gì, từ lúc gặp yêu tộc, tinh thần của gã không bình thường, Tôn Lập hiểu nên vỗ lưng: "Đi đi."
Sùng Dần không uống rượu, tỏ vẻ lo lắng: "Ta hơi lo."
"Lo Giang Sĩ Ngọc sẽ thua?"
Sùng Dần lắc đầu: "Không, thắng thua không sao, mà lo việc khác."
Sùng Bá nhìn y, tựa hồ hiểu mà không hiểu, nhưng không hỏi tiếp.
Cạnh đống lửa trên giáo trường cắm một khúc gỗ tròn dài mười trượng, đường kính ba thước, trông trơn bóng, một đầu vót nhọn, là Thiết hoa mộc của Đồ Tô, nặng hơn hai nghìn cân!

Đầu tiên là thi ném "tiêu thương”, xem ai ném xa hơn.
Yêu tộc hoan hô, Thiện Túc lên trước, chụp lấy một cây gỗ giơ lên rồi chụp khối gỗ tròn, phát lực gầm to ném đi.
"Ô - - "
Khúc gỗ vẽ thành một dải đen, bay đi ngoài trăm trượng.
"Được!"
"Thiện Túc mạnh thật!"
"Sức mạnh vô cùng, sức mạnh vô cùng!"
Yêu tộc tán tụng, thành tích hơn xa thành tích tốt nhất mấy năm gần đây, hiển nhiên Thiện Túc còn giấu thực lực trước đó.
Thiện Túc hưng phấn đấm ngực, gào to với yêu tộc: "Yêu tộc không cần nhân tộc gúp đỡ cũng đánh bại được địch nhân!"
Mấy yêu tộc chạy ra, khiêng tiêu thương về, đến lượt Giang Sĩ Ngọc.
Y bước lên nhổ tiêu thương, tư thế như Thiện Túc rồi ném đi.