Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 378: Q.22 - Chương 3





Con cái hỗn huyết không được yêu tộc và tu la chấp nhận, chỉ có thể sống tại nhân tộc thành bang.
Dù phần lớn thiên tư hơn người nhưng địa vị thấp kém, không mấy ai sử dụng.
Tống Chính Ung thì khác, trong thành chủ phủ có mấy chục người hỗn huyết. Ô Ngư là một.
Họ biết mình thân phân đê tiện nên không ngại khổ, cực kỳ trung thành.
Ô Ngư gần ba mươi, Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng cường giả, là nhân tộc tu sĩ tất thuộc hàng có máu mặt, nhưng y chỉ là thiếp thân hộ vệ của tiểu tiểu thư.
Có y, Tống Chính Ung mới yên tâm về con gái.
Tống Ngọc Dung giậm chân: "Sao hả? Tiếu Thăng Hà không phải ổn định nhất sao, hà cớ tẩu hỏa nhập ma?"
Phương thuốc của La Hoàn inh cỡ nào? Ô Ngư tìm ai cũng nhận định là "Tẩu hỏa nhập ma".
"Tiểu nhân cũng không biết, theo kế hoạch sáng mai chúng ta xuất phát, tiểu tiểu thư xem..."
Tống Ngọc Dung nghiến răng: "Không được, phải gom đủ thập đại hộ vệ. Phượng Phi Phi tiện tỳ đó có đủ rồi, đều Hiền nhân cảnh đệ tam trọng trở lên, ta không thể kém được!"
Ô Ngư thầm cười khổ, bên ngoài đồn rằng tiểu tiểu thư và Thiên Hạc thành thiếu chủ Giang Vĩnh Hán là bạn tốt nhưng y biết chỉ mình Tống Ngọc Dung đeo đuổi mà thôi.
Thiên Hạc thành nằm trong nhân tộc tứ đại thành bang, Đồ Tô đỉnh cấp thế lực. Giang Vĩnh Hán hiệu xưng thiếu chủ ưu tú nhất của Thiên Hạc thành trong ba nghìn năm nay, nữ hài tử thầm ngưỡng mộ y không ít, Tống Ngọc Dung chỉ là một nữ hài có điều kiện trung bình mà thôi.
Phượng Phi Phi là nữ đồ đệ đắc ý nhất của Vân Long thành thành chủ.
Vân Long thành thực lực chỉ sau tứ đại thành bang, hơn xa Chính Ung thành. Phượng Phi Phi mới là môn đăng hộ đối với Giang Vĩnh Hán, Tống Ngọc Dung vẫn coi Phượng Phi Phi là "đối thủ cạnh tranh lớn nhất.
"Nhưng vội thế này tìm đâu ra Hiền nhân cảnh đệ tam trọng cường giả?" Ô Ngư hơi nhức đầu.

Tống Ngọc Dung ngẫm nghĩ: "Ngươi đi dán bảng, chiêu mộ cao thủ. Ta đi gặp phụ thân, xem có xin được một người không."
"Tuân mệnh."
Ô Ngư lui đi, biết gặp lão gia cũng công cốc, gom đủ thập đại hộ vệ hay không là nhờ vào y.
Tống Ngọc Dung cũng biết nên "làm theo cả hai cách".
Tống Chính Ung không ủng hộ việc nàng ta ngưỡng mộ Giang Vĩnh Hán, theo lời y là "Thiên Hạc thành quá mạnh, Chính Ung thành không vươn tới được."
Tống Chính Ung sủng ái con gái, không cấm tiếp xúc với Giang Vĩnh Hán nhưng bao mượn người thì không đời nào.
Quả nhiên Tống Ngọc Dung thất bại nhưng không cam lòng, đảo mắt tìm đối sách.
Ô Ngư dán chiêu hiền bảng thì có người tới nhưng không bói đâu ra Hiền nhân cảnh khiến y bực mãi.
Thường thì tu sĩ đạt Hiền nhân cảnh, ít nhất cũng tu luyện năm mươi năm. Thậm chí trăm năm.
Vì hay bế quan, tu sĩ năm mươi năm tuổi cũng chỉ có tâm trí như người thường hai mươi tuổi, có điều họ đều thông tuệ hơn người, có gì mà không thấu hiểu?
Tống Ngọc Dung đích xác là Chính Ung thành tiểu tiểu thư nhưng còn hai ca ca ni, vị trí thành chủ không bao giờ đến lượt. Tu sĩ đi theo chủ là cần tương lai chứ không chỉ nguồn lực trước mắt, đến Hiền nhân cảnh rồi thì ai muốn theo một tiểu nha đầu?
Tống Ngọc Dung ngần ấy năm chỉ chiêu lãm được thập đại hộ vệ - - nàng ta hay Phượng Phi Phi đều thế.
Lâm thời chiêu mộ Hiền nhân cảnh đệ tam trọng đâu có dễ? Sắp tối rồi mà không có ai, Ô Ngư đã tuyệt vọng.
Đúng lúc đó có người tới.
"Mỗ đến ứn gtuyeenr."

Ô Ngư sáng mắt, người này là Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng!
Tuy kém hơn yêu cẩu của tiểu tiểu thư nhưng là tốt nhất hôm nay rồi, ngày mai đã xuất phát, đâu còn có thể kén cá chọn canh? Ô Ngư buộc phải cẩn thận, vì sẽ thân cận với tiểu tiểu thư nên có chuyện gì là y không gánh nổi.
Hỏi kỹ Tôn Lập nhưng thân thế gã bịa ra khá giống Tiếu Thăng Hà: Xuất thân bần hàn, khổ tu trong núi, gần đây thấy có thành tựu thì gặp ngưỡng cần vượt nên ra ngoài tìm theo một thế lực.
Cả Đồ Tô, hoặc cả thiên hạ không thiếu tán tu như thế, ít nhất bề ngoài không có sơ hở.
Ô Ngư vẫy tay: "Theo ta."
...
Tống Ngọc Dung ấm ức nhìn Tôn Lập: "Chỉ thế này? Tốt nhất?"
Da mặt Tôn Lập giật giật.
Ô Hoàn và Võ Diệu cười ha hả: "Tiểu tử, thấy hiện thực chưa? Bọn ta còn khẩu hạ lưu tình đấy."
Tôn Lập cũng bực mình.
Ô Ngư cười khổ: "Tiểu tiểu thư, tạm chấp nhận thôi."
Tạm! Da mặt Tôn Lập lại giật giật.
Không phải Tống Ngọc Dung khắc bạc, mà là hiện thực khác xa gã kỳ vọng.
Nàng ta nghe nói trong thập đại hộ vệ của Phượng Phi Phi chỉ có một Hiền nhân cảnh đệ tam trọng lại có thể đột phá đến đệ tứ trọng bất cứ lúc nào. Nàng ta mãi mới gom đủ thập đại hộ vệ, có bốn người đệ tam trọng, kết quả Tiếu Thăng Hà tẩu hỏa nhập ma, phải lấy một đệ nhị trọng bù vào thì sao ngẩng đầu nổi trước Phượng Phi Phi?

Ô Ngư an ủi: "Tiểu tiểu thư đã tận tâm, chắc Giang công tử cũng hiểu."
Tống Ngọc Dung hào hứng xua tay: "Thôi vậy, đưa y ra, tìm chỗ cho y ở, chuẩn bị những gì cẩn thiết, ngày mai xuất phát."
"Vâng."
Ô Ngư dẫn Tôn Lập lui đi.
Tống Ngọc Dung ở trong thành chủ phủ, bọn Tôn Lập ở tại thành nam biệt viện. Rời thành chủ phủ là có xe ngựa, Ô Ngư nhắm mắt dưỡng thần, bầu không khí trong xe rất nặng nề.
Y là Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng cường giả, Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng tu sĩ nào ở cùng y cũng thấy áp lự,c hà huống y có ý uy nhiếp?
Đến biệt viện, Ô Ngư mới mở mắt ra nhìn Tôn Lập thì hơi kinh ngạc: Tôn Lập thản nhiên như thường ngồi đối diện, thị uy đã không có tác dụng.
Ô Ngư thầm cảnh giác: Tiểu tử này khác thường!
Thường thì người được chiêu lãm càng mạnh y càng vui mới đúng nhưng lúc mẫn cảm này, lại chạm đến vấn đề an toàn của Tống Ngọc Dung, Ô Ngư không dám chắc, lạnh lùng nhìn Tôn Lập rồi xuống xe trước.
Tôn Lập theo sau.
Vào biệt viện, đến chỗ Tôn Lập khá “quen”, cạnh chỗ Tiếu Thăng Hà!
Chỗ này nhỏ bằng nửa chỗ của Tiếu Thăng Hà. Tôn Lập nhìn theo một phía, toàn là chỗ rộng, gã hiểu ngay: Quả nhiên cảnh giới khác nhau đãi ngộ cũng khác nhau.
Vào nhà là có người hầu đi theo, mở cửa: "Quản sự, mời! Tiên sinh, mời."
Ô Ngư vào trước, ngồi trong chính đường, thấy Tôn Lập ngồi theo thì hừ lạnh: "Hừ, Tôn Lập, đã theo tiểu tiểu thư, sau này không phải sơn dã thôn phu nữa, cần học một số quy củ!"
Tôn Lập thản nhiên: "Tuân mệnh."
"Còn nữa, lần này dự Bạt kỳ tái sát, ngày mai sẽ đi, dọc đường những gì không nên nhìn thì không nhìn, không nên nghe thì không nghe, hiểu chưa!"
"Vâng."
"Ta mặc kệ ngươi là ai nhưng lần này trong thập đại hộ vệ thì ngươi kém nhất, làm gì cũng nên cẩn thận, hiểu chưa?"

"Vâng."
Ô Ngư thấy gã nghe lời thì dễ chịu hơn nhưng nghĩ đến việc dọc đường gã ngó lơ áp lực của mình thì lại như bị mũi dùi cắm vào lòng, hừ lạnh đứng lên phất tay đi ra.
Người hầu cũng quan sát, không đon đả với Tôn Lập mà đi theo Ô Ngư.
Ra ngoài, Ô Ngư dặn khẽ: "Buổi tối quan sát y cho ta."
Người hầu gật đầu: "Quản sự yên tâm."
...
Võ Diệu khinh miệt: "Đến moi của cũng không biết, chả trách là người hầu của một tiểu cô nương."
Tôn Lập thở ra, Ô Ngư hoài nghi gã là bình thường, đổi lại là gã cũng thế.
Tối đó gã nghỉ ngơi, sáng sớm là biệt viện chộn rộn, tắm rửa cho linh thú tiểu tiểu thư cưỡi, chuẩn bị vật phẩm đầy đủ.
Tờ mờ sáng, Tống Ngọc Dung đích thân tới.
Cửu đại hộ vệ cùng Tôn Lập đã đợi trong biệt viện. Tống Ngọc Dung mặc áo chẽn, thắt dây lưng vàng, cầm roi da, phất tay là người hầu sau lưng bưng khay lên, đựng mười trữ vật giới chỉ, bên dưới mỗi cái có ghi rõ danh tính, phân phát cho tất cả.
Tôn Lập lấy một cái.
"Chư vị!" Tống Ngọc Dung tỏ rõ hùng tâm: "Lần này đến Đồ Tô ma nhãn, nổi danh hay hổ thẹn quay về, Ngọc Dung trông vào chư vị!"
"Thiếu chủ yên tâm!"
Chúng nhân lớn tiếng, Tống Ngọc Dung giơ roi da: "Xuất phát!"
Trừ thập đại hộ vệ, Tống Ngọc Dung còn mang theo hai nha hoàn, mười ba Tượng thân ma tê rời biệt viện, đến cửa ở đông thành môn thì có người đứng trên lầu cười ha hả: "Tiểu muội, vi huynh đến tiễn!"