Thương Ngôn bị Giao long kia phẫn nộ giáng một kích trúng ngực, mặc dù y đã nghiêng người tránh được nơi yếu hai cũng như gia tăng yêu lực toàn thân chống cự, thế nhưng lục phủ ngũ tạng cũng bị chấn động. Trong yêu lực của tên Giao long kia lại còn hàm chứa hàn khí, một đường vọt vào trong cơ thể Thương Ngôn rồi tàn sát bừa bãi lên kinh mạch của y, khiến y quả thật chịu khổ không thể tả.
Chẳng qua Thương Ngôn lại dựa vào xung lực của một kích kia mà bay ra ngoài, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với Giao long trước mặt. Đừng nhìn Thương Ngôn ở trước mặt Hách Liên Vân Thiên ngây ngô khờ khạo đến đáng yêu mà lầm, ở phương diện đánh nhau thì y tuyệt đối là thân kinh bách chiến, có kinh nghiệm vô cùng phong phú.
Thương Ngôn cũng không xoay người, ngược lại gia tốc bay xa khỏi Giao long kia, vừa bị yêu lực khuếch tán đấu đá lung tung trong cơ thể, chỉ có đứa ngốc mới đi xung đột chính diện với tên Giao long bị lửa giận công tâm kia đâu. Nó muốn liều mạng với y, thế nhưng y còn muốn lưu lại mạng nhỏ để về với Hách Liên Vân Thiên. Hơn nữa, Lôi kiếp nhanh chóng sẽ giáng xuống, lúc này mà ở gần nó thì không phải sẽ bị đánh trúng sao? Chờ đến khi nó độ kiếp, y còn rất nhiều cơ hội gây phiền toái cho nó.
Tuy rằng tên Giao long này một khi vượt qua được Thiên kiếp thì sẽ hóa rồng, có điều Thiên kiếp hóa rồng nào lại dễ vượt qua, nếu dễ như vậy thì Long loại cũng sẽ không hiếm đến thế. Từ xưa đến nay Giao long hóa rồng thành công dùng hai tay tính cũng không quá được, số còn lại thà rằng tự đè thấp tu vi chính mình cũng không muốn phải độ kiếp. Đây cũng là nguyên nhân Thương Ngôn dám ra tay đối phó với tên Giao long này, hết chín phần mười là sau này nó không còn cơ hội đến gây phiền toài cho y.
Nhìn thấy Thương Ngôn cư nhiên lại không đối diện giao thủ với mình mà lại cướp đường bỏ chay, Giao long kia tức thì bùng lửa giận đến mức khí huyết cuồn cuộn, cũng minh bạch được y có chủ ý gì. Lại nhìn kiếp vân đang hội tụ trên không trung, không nói hai lời liền đuổi theo, dù sao còn trong phạm vi Thiên kiếp thì sẽ không chạy thoát được, tên Giao long thầm thề hôm nay Thương Ngôn nhất định phải chết dưới tay của nó.
Trong phút chốc Giao long kia bay lên không, thân hình vốn nhỏ yếu lại lập tức trở nên khổng lồ nhanh như gió thổi, hiện ra chân hình vốn có. Thân thể kia dù cao lớn nhưng tốc độ lại cực nhanh, lập tức rút ngắn khoảng cách với Thương Ngôn.
Thương Ngôn vừa bay trên không vừa mở túi không gian của mình ra, dự định thu Chu qủa vào. Con Giao long kia làm sao có thể để y thực hiện được, Chu quả một khi bị thu vào túi không gian của y thì ai cũng chỉ có thể giương mắt nhìn, trừ phi là thần tiên từ thời thượng cổ thì có lẽ không còn một ai có biện pháp tìm ra không gian bí tu của người khác trong hư không vô hạn.
Giao long kia quẫy mạnh đuôi bắn mình về phía trước, mang theo thanh âm phá không muốn cuốn lấy Thương Ngôn. Thương Ngôn cúi người xuống, muốn tránh thoát khỏi công kích của Giao long, thế nhưng không biết cớ gì mà y giống như đụng phải một bức tường vô hình, không khí xung quanh bỗng nhiên trở nên ngưng trệ đặc quánh, nhất thời lại bị tên Giao long cuốn lấy. Giao long nhe nanh cười một tiếng, cái đuôi quấn lấy tay của Thương Ngôn thoáng dùng sức, tay của y lập tức không khống chế được lực đạo, bàn tay buông lỏng, cái hộp chứa Chu quả cũng rơi xuống.
Thương Ngôn thầm hoảng hốt, sao lại thế này? Giao long kia nào có bản lĩnh lớn đến như vậy, nó rõ ràng không hề thi triển pháp thuật gì, hay là nó đã bố trí bẫy rập ở chỗ này từ trước, sau đó dụ cho mình bay về phía này?
Tuy rằng trong lòng có hàng ngàn hàng vạn nghi hoặc nhưng lại không có tài nào tìm hiểu kỹ, đã bị Giao long kia cuốn lấy thì làm sao dám phân tâm, toàn thân lóe lên bạch quang, hiện ra nguyên hình, yêu lực phóng ra, toàn thân lập tức bùng lên ngọn lửa bạch sắc.
Giao long kia bị đốt cháy nên thét lên một tiếng đau đớn, thế nhưng không những không buông Thương Ngôn ra mà ngược lại càng xiết càng chặt, liều mình dù bản thân có bị thương thì cũng phải xiết chết y, đồng thời cái đầu cực đại kia nhanh chóng đuổi theo cái hộp đang rơi xuống.
Nó mở cái mồm to như chậu máu muồn nuốt lấy cái hộp thì chợt một bàn tay vươn ra từ trong hư không, nhẹ nhàng linh hoạt cướp cái hộp đi từ trong miệng của Giao long.
Mắt thấy Chu quả tới tay lại còn bị cướp đi, Giao long kia thật sự càng thêm phẫn nộ, hôm này hết lần này đến lần khác bị cản trở, cặp mắt to như chuông đồng chuyển nhanh nhìn về phía người kia. Rõ ràng chỉ là một thân hình nhỏ bé như thế nhưng hắn cũng không dám vọng động, bởi vì với tu vi sắp hóa rồng như nó lại không tài nào nhìn ra được tu vi của người này, thậm chí ngay cả hắn là người hay yêu cũng không rõ.
Thương Ngôn bị Giao long cuốn lấy cũng nhìn về phía người nọ, vừa nhìn thì lại càng thêm giật mình. Người đột nhiên xuất hiện này không phải là Hắc long ngày ấy thì còn là ai khác. Hắn vẫn mang diện mạo đại hán áo đen như trước, cầm hộp ngọc trong tay, lướt mắt nhìn xuống đánh giá Giao long và Thương Ngôn, mở miệng nói: “Thứ này, ta muốn.”
Hắc long này từ khi nào thì xuất hiện, chẳng lẽ hắn đã sớm đứng một bên nhìn tất thảy, y lại không chút nào phát hiện ra? Thương Ngôn âm thầm phát khổ, cũng không biết tu vi của hắn hơn mình nhiều ít mà lại có thể xuất hiện thần không biết, quỷ không hay như vậy. Nếu vậy thì có lẽ bẫy rập ngăn cản đường đi của y cũng là do hắn bày ra.
Thương Ngôn vừa chống lại gọng kiềm càng ngày càng chặt, vừa suy nghĩ biện pháp thoát ra, còn tiếp tục như vậy thì khi y thoát ra rồi xương cốt cũng bị nát vụn, vừa rồi tay trái đã bị bẻ gãy, động đậy là cảm nhận được một trận đau đớn, trong khi giãy chết còn Thiên kiếp trên cao sắp đánh xuống, y một chút cũng không muốn Độ kiếp cùng con Giao long này.
Hắc lon kia bỏ lại một câu như vậy rồi xoay người định đi, Giao long kia làm sao có thể đáp ứng, có Chu quả này nó mới có chút hy vọng vượt qua được Thiên kiếp, vậy nên bất chấp bóng người nhỏ bé kia phát ra uy thế kinh người, há mồm định cắn chết Hắc long.
“Thật không biết tự lượng sức mình.” Hắc long hừ lạnh một tiếng, cũng không nhìn thấy hắn có động tác gì, một quầng sáng mày xanh mơ hồ bao lấy toàn thân của hắn. Con Giao long kia rốt cuộc cắn không nổi nữa, tựa như là bị mắc kẹt vào cái gì, thầm nghĩ không ổn nên muốn thối lui.
Hắc long làm sao có thể cho nó cơ hội này, phất tay một cái, một cây băng trùy liền vọt vào trong miệng của Giao long kia. So với cái đầu cực đại của nó thì băng trùy kia quả thực giống như là một cây hoa châm, thế nhưng vậy mà lại khiến cho Giao long kia rít gào thống khổ.
Đến lúc này Giao long mới minh bạch nó và người trước mắt đây chênh lệch đến mức nào. Người này ít nhất cũng đứng ở hàng yêu tiên, thực lực cường hãn quả thật cao hơn nó không biết bao nhiêu lần, chỉ với pháp thuật đơn giản như vậy thôi mà nó dưới tay hắn lại không hề có lực chống đỡ.
Thương Ngôn thừa lúc này mà lẩn thoát ra khỏi vòng quấn trói buộc, ba đại yêu đứng ở các phương mơ hồ hình thành thế chân vạc. Thương Ngôn và Giao long kia đều giữ khoảng cách với Hắc long, hiện tại bọn họ tạm thời đều nhất trí cùng một mục tiêu.
Cả ba cứ giữ thế giằng co như vậy hồi lâu, Thương Ngôn không dám động thủ, Hắc long khinh thường động thủ trước, cuối cùng đánh vỡ cục diện trầm mặc này chính là một đạo Lôi kiếp đánh ập xuống, mang theo khí thế sấm vang chớp giật hướng về con Giao long kia. Thương Ngôn và Hắc long hiển nhiên cũng bị ảnh hưởng, ngọn lửa bạch sắc bao bọc toàn thân Thương Ngôn dao động một trận mới chống đỡ được dư uy của đạo Lôi kiếp này, Hắc long kia thì ngay cả góc áo cũng không lay động, cứ như trước an ổn đứng trong vòng hào quang thanh sắc. Chỉ với lần này, hai người cao thấp ra sao đã phân rõ.
Thương Ngôn vốn phải thừa dịp lúc này nhanh chóng chuồn đi mới là thượng sách, thế nhưng bây giờ y lại không cam lòng để cho Chu quả bị Hắc long cướp đi.
Giao long kia đón đòn Lôi kiếp thứ nhất vô cùng chật vật, cũng may mắn nó da dày thịt cứng nên kỳ thật không phải chịu nhiều tổn hại. Chẳng qua đòn thứ nhất đánh xuống, đòn thứ hai rất nhanh sẽ xuống theo, Giao long kia nổi giận gầm lên một tiếng, bị khơi dậy hung tính, nhắm thẳng hướng Hắc long mà tấn công, toàn thân đều mang theo hàn khí lạnh thấu xương, quả thật chính là muốn liều mạng.
Chân mày Hắc long khẽ nâng, lúc này cũng không còn thong thả, lập tức bày ra pháp thuật phòng hộ. Trong nháy mắt tiếp xúc với Giao long dẫn theo Lôi kiếp, Hắc long kia phát ra một trận rít gào, nhưng mà lại là hướng đến Thương Ngôn, hóa ra là Thương Ngôn nhân cơ hội đánh lén.
Chẳng qua y đã đánh giá thấp thực lực của Hắc long, rõ ràng y tung một chưởng toàn lực, nhưng lại bị yêu lực của Hắc long phản chấn đánh bay. Yêu lực của Hắc long chảy ngược từ lòng bàn tay lên khiến cho cánh tay truyền đến từng trận đau đớn. Yêu lực mạnh như vũ bão nháy mắt phá hủy toàn bộ kinh mạch.
Hắc long đưa tay đẩy con Giao long sang bên liền tiến thẳng về phía Thương Ngôn, khiến y sợ đến mức bay lui. Mắt thấy cánh tay tưởng chừng như vô lực của Hắc long sắp đụng vào Thương Ngôn, bỗng nhiên Hắc long lại biến sắc, chẳng hiểu tại sao lại nói câu: “Nguyên lai là ngươi…”
Thủ thế biến đổi, từng đạo pháp thuật tinh diệu khắc lên trên người Thương Ngôn, khiến y sợ tới mức vận khởi yêu lực toàn thân liều mạng kháng lại, trong quầng lửa yêu lực bạch sắc có thể mơ hồ thấy được lưu quang ngũ thải, có điều Thương Ngôn cũng không rảnh chú ý đến, thế nhưng Hắc long thì lại thấy được, khóe miệng gợi lên ý cười như có như không.
(*) Ngũ thải: năm màu (vàng, xanh, đỏ, trắng, đen)
Pháp thuật mà hắn dùng trên người mình hình như không giống với pháp thuật có tính công kích. Vẻ mặt Thương Ngôn mới vừa thả lỏng, đột nhiên từ phía sau truyền đến một luồng sức hút cực lớn, trái tim Thương Ngôn run lên dữ dội, vậy mà yêu lực của y lại không có chút tác dụng nào, một chút cũng không thể ngăn cản được lực hút cường đại kia, lập tức bị hút vào trong hắc động.
Hắc long nhìn Thương Ngôn biến mất, nghĩ nghĩ rồi cầm hộp ngọc trên tay ném luôn vào trong hắc động gần sắp khép lại.
Khung xương toàn thân đều đang rền rĩ, Thương Ngôn có thể cảm nhận được xương cốt toàn thân giống như là đều đã bị nghiền nát. Vốn y tưởng rằng Hắc long kia sẽ đưa mình đến thế giới hư không, nào ngờ đâu lại thấy cảnh sắc chung quanh vẫn như thường, cư nhiên còn ở thế giới hiện tại. Vì vậy nên Thương Ngôn cũng không nghĩ nhiều nữa, dựa vào một chút ý chí cuối cùng mà vận khởi pháp thuật, đuổi theo một tia nguyên thần bản mệnh mà y đã tách ra, sau đó liền lâm vào bóng đêm vô tận.
Thương Ngôn đã hôn mê hoàn toàn không hề phát hiện trên người mình là hộp ngọc cũng đã được truyền tống theo ra ngoài.
Đến khi Thương Ngôn tỉnh lại thì cũng đã ở trong nhà của Hách Liên Vân Thiên. Bây giờ hồi tưởng lại, ngày ấy Hắc long đưa y ra khỏi phạm vi Thiên Kiếp, không giết y mà ngược lại còn coi như là cứu y một mạng, tuy rằng đã cướp Chu quả đi nhưng dường như cũng không có bao nhiêu địch ý đối với mình. Hành động quỷ dị khó hiểu này của Hắc long khiến cho Thương Ngôn về sau ngẫm lại thế nào cũng không thông, chẳng lẽ trước đây y từng nhận biết hắn?
Cũng không biết Giao long kia bây giờ thế nào, hơn phân nửa là không sống nổi đi, có một đối thủ là Hắc long như vậy lại còn thêm Thiên Kiếp ập lên đầu, quả thật lành ít dữ nhiều. Thế nhưng thật ra Thương Ngôn không hề lo lắng cho Hắc long kia, nếu hắn có thể đưa y ra khỏi phạm vi Thiên Kiếp thì hiển nhiên cũng có thể tự đưa mình ra khỏi đó, hơn nữa lấy một thân tu vi của hắn thì hẳn là miễn cưỡng chống đỡ Thiên Kiếp cũng không tính là khó khăn.
Thương Ngôn đến hiện tại còn chưa biết Hắc long kia chẳng những không tổn thương mình, thậm chí cả Chu quả cũng đưa cho y, sau đó còn đuổi theo y mà xuất hiện ở đồi tuyết, còn gặp Hách Liên Vân Thiên. Cũng may mà y không biết, nếu như biết được thì không biết sẽ nghi ngờ lo lắng đến mức nào.
Làm sao cũng không hiểu được, Thương Ngôn dứt khoát không nghĩ nhiều nữa. Quan trọng nhất là còn có thể gặp lại Hách Liên Vân Thiên, nghĩ đến điểm này, trong lòng Thương Ngôn cũng vui mừng. Ngày ấy y quả thực đã cho rằng mình chắc chắn sẽ chết.
Cảm thụ được trọng lượng trĩu nặng trên lưng, Thương Ngôn chẳng những không buồn bực mà còn thực mừng rỡ, Hách Liên Vân Thiên đang nằm trên lưng y đó nha. Mà ngay cả Tiểu Tam đang không ngừng nhe răng nhếch miệng đối với y cũng trở nên vô cùng đáng yêu, Thương Ngôn chìa móng vuốt vỗ vỗ lên đầu nó.
Tiểu Tam không lĩnh tình mà hầm hừ vài tiếng, tiếp tục đáng thương mà gác đầu lên nhuyễn tháp, mưu toan quấy rầy Hách Liên Vân Thiên, không tiếng động lên án hành vi tội ác của Thương Ngôn với hắn.
Hách Liên Vân Thiên vừa tỉnh lại thì nhìn thấy đầu tiên chính là khuôn mặt phóng đại của Tiểu Tam, còn vạn phần ủy khuất mà đem ngũ quan chen chúc thành một đoàn, giống như là đang nhăn mặt. Hách Liên Vân Thiên vui vẻ đưa tay qua sờ sờ đầu của nó, “Đang làm gì đây?”
Tuy rằng đã tỉnh lại nhưng Hách Liên Vân Thiên cũng không đứng dậy, cứ như cũ mà bán nằm tựa vào trên người Đại bạch hổ, cũng chính là trên người Thương Ngôn, còn đưa tay vuốt ve bộ lông mềm mại trên lưng y.
Hách Liên Vân Thiên vừa sờ thì Thương Ngôn lập tức khẩn trương. Tuy rằng Hách Liên Vân Thiên không biết y chính là Thương Ngôn nhưng trong lòng y lại rõ ràng a. Hơn nữa hiện tại y đang ở nguyên hình, không có mặc bất kỳ thứ gì trên người, nói trắng ra là đang lõa thể a, dù cho bên ngoài có một lớp lông dày bao trùm nhưng mà Thương Ngôn cũng rất mất tự nhiên, đây chẳng phải là nói Hách Liên Vân Thiên hiện tại đang trực tiếp sờ soạng trên lưng y sao?
Vì sao trước đây y chưa từng có loại lo lắng này chứ? Hiện ra nguyên hình sẽ không để ý hiện tại mình đang lõa thể, cũng sẽ không cảm thấy dị thường hổ thẹn. Loài hổ không phải con người, vốn không cần những thứ như nội khố. Thế nhưng, thế nhưng… Hết thảy khi đụng đến Hách Liên Vân Thiên thì đều không giống với lúc trước.
Nếu đổi thành bình thường có ai dám nằm như vậy trên người y, vuốt ve da lông của y, y không thể nghi ngờ là sẽ cắn đứt cổ của hắn. Y đường đường là đại yêu Thương Ngôn, lại không phải là sủng vật được loài người nuôi nhốt, làm sao có thể cho phép người khác vuốt ve mình.
Thế nhưng, Hách Liên Vân Thiên gần gũi không khoảng cách dựa sát vào y như vậy, Thương Ngôn chẳng những không hề tức giận mà còn mơ hồ cảm thấy thân mật, thậm chí, y còn cảm nhận được dục vọng trong người đang chậm rãi dâng cao, khiến cho Thương Ngôn xấu hổ không thôi, thẹn thùng đến mức trốn tránh chui đầu mình vào dưới hai chân. Thật sự là mất mặt quá đi.
Hách Liên Vân Thiên đang đùa với Tiểu Tam còn cố gắng giương nanh múa vuốt cáo trạng với mình, bỗng nhiên bả vai hạ xuống, nhưng là do Đại lão hổ đang dúi đầu mình vào dưới hai chân. Hách Liên Vân Thiên tưởng nhầm là do mình đã đè nặng y lâu nên đã động đến vết thương cũ, vội vàng đứng dậy.
“Sao vậy?” Biết rõ y nghe không hiểu nhưng Hách Liên Vân Thiên vẫn hỏi, một bên thì đưa tay xuống thân thể xem xét.
Hơi thở nóng rực của Hách Liên Vân Thiên phun lên trên lỗ tai mẫn cảm của Thương Ngôn, Thương Ngôn “Ô” một tiếng, run rẩy cái tai vài cái, nghiêng đầu muốn né tránh hơi thở ấm nóng của Hách Liên Vân Thiên.
“Ta làm ngươi đau?” Tưởng lầm tiếng kêu của Thương Ngôn thành rên đau, Hách Liên Vân Thiên lập tức bóp nhẹ một đường từ chân trước của y xuống, muốn xem xem là làm y bị thương ở chỗ nào.
Thương Ngôn muốn né tránh bàn tay của Hách Liên Vân Thiên nhưng lại sợ khí lực của mình quá lớn, không cẩn thận làm cho Hách Liên Vân Thiên bị thương, vậy nên đành phải đỏ mặt, mặc cho Hách Liên Vân Thiên ở trên người mình khinh bạc. Lúc này y cảm thấy mình vạn phần may mắn là đang ở hổ hình, nhìn không ra mặt đỏ mặt đen gì, nếu không thì quả thật….
Bàn tay của Hách Liên Vân Thiên cẩn thận từng chút một sờ vuốt trên người mình, dù Thương Ngôn biết rõ hắn chẳng qua là đang kiểm tra xem có phải đã làm tổn thương đến xương cốt đang lành lại của y hay không. Thế nhưng lực đạo vuốt ve thích hợp, cộng thêm lúc này Hách Liên Vân Thiên gần như là dùng cả người ôm lấy y, khiến cho bầu không khí càng phát triển theo chiều hướng đen tối, ngọn lửa nhỏ vốn bị Hách Liên Vân Thiên gợi lên từ ban nãy càng bùng lên mạnh mẽ.
Thương Ngôn thiếu chút nữa không nhịn được mà bật ra tiếng rên rỉ.
Ngược lại, Hách Liên Vân Thiên kiểm tra xương cốt toàn thân của Đại bạch hổ nhưng không phát hiện ra bất cứ vấn đề gì, có chút không hiểu được vẻ mặt quái dị lúc này của y, giống như là đang nhẫn nại chịu đựng cơn thống khổ nào đó vậy? Hay là bị nội thương?
Hách Liên Vân Thiên không an tâm, liền đưa một tay chui xuống phần bụng dưới của Thương Ngôn, tinh tế dò ấn lên bụng của y.
Lúc này Thương Ngôn cả kinh bật người muốn đứng lên. Hắn, hắn, hắn, hắn đang sờ chỗ nào vậy a… Trời ạ, đây thật sự là đổ thêm dầu vào lửa mà…
Có điều dường như y đã quên là Hách Liên Vân Thiên vẫn còn đang nằm trên người mình, làm sao có thể đứng lên được. Y lại không dám dùng sức nên lần này trái lại càng đưa mình vào trong lòng của Hách Liên Vân Thiên, ngay cả một chút đường lui cũng không có.
Hách Liên Vân Thiên thấy y giãy dụa, càng thêm khẳng định rằng y thực sự bị đau ở nơi nào đó, vội vàng đè lại, một tay thì ôn nhu gãi cằm cho y, một tay thì ấn lên từng vùng phủ tạng, kiểm tra xem rốt cuộc là đã động thương đến chỗ nào, còn vô cùng săn sóc mà ghé vào bên tai y nhỏ giọng trấn an.
Thương Ngôn đột nhiên rơi vào “Ôn nhu hương” nhưng một chút hưởng thụ cũng không có, ngược lại còn phi thường giày vò. Y thật sự nhẫn nại rất vất vả a, có Thần Phật chứng giám, Thương Ngôn y dám thề, đây tuyệt đối là giây phút gian nan nhất đời y, so với thống khổ khi xương cốt nát vụn toàn thân bắt đầu mọc ra còn khó nhịn hơn. Bởi vì Thương Ngôn có thể cảm nhận được theo chiều hướng vuốt ve của hai tay Hách Liên Vân Thiên, thứ hung khí khổng lồ kia của y đang phát sinh biến hóa, bàn tay của Hách Liên Vân Thiên chỉ cần hơi xuống chút nữa thôi là có thể đụng đến. Thương Ngôn thậm chí hoài nghi rằng Hách Liên Vân Thiên đã sớm cảm nhận được nơi ấy đang tỏa ra khí tức nóng rực.
Thương Ngôn kiệt lực ngăn chặn phản ứng bản năng của cơ thể mình, thế nhưng bàn tay của Hách Liên Vân Thiên lại không ngừng mang đến kích thích. Thương Ngôn thực hận hiện tại không thể mở miệng nói ra cho hắn biết, ta thật sự không có bị bệnh gì, ngươi đừng sờ ta, sờ xuống tiếp nữa thì thật sự xảy ra chuyện đó!
Cũng may Hách Liên Vân Thiên sờ soạng một hồi, phát hiện Đại bạch hổ này rất khỏe mạnh nên liền buông y ra. Vậy vì sao y lại có biểu hiện thống khổ đến vậy? Trong đôi mắt hổ phách còn rưng rưng thủy châu mơ hồ, ngay đến cả xương cốt không khoan nhượng mọc ra mà hắn cũng cố chấp không kêu tiếng nào, lúc này sao lại đột nhiên giống như đang phải chịu đựng thống khổ cự đại nào đó vậy?
Hách Liên Vân Thiên vừa buông lỏng Thương Ngôn thì y lập tức lủi ra xa, cúi người nằm phục xuống, dán chặt thân mình vào mặt đất, sau đó cuộn người thành một đoàn. Nếu để cho Hách Liên Vân Thiên nhìn thấy vật nơi khố hạ của y dâng trào, đại khái cả đời này y cũng không dám gặp mặt Hách Liên Vân Thiên nữa.
Hách Liên Vân Thiên nhìn Đại bạch hổ lập tức trốn vào trong góc làm ổ, càng thêm khó hiểu, sao lại đột nhiên tránh hắn như rắn rết vậy? Nhìn sắc trời sắp sụp tối, Hách Liên Vân Thiên quyết định một hồi nữa lại thay y kiểm tra xem sao, trước hết phải đi giải quyết cơm tối cho Tiểu Tam và Tiểu Tứ, nếu không thì lát nữa hai tiểu tử này lại nháo ầm ĩ. Chẳng lẽ Đại bạch hổ này cũng đang đói bụng? Cho nên mới cáu kỉnh? Hách Liên Vân Thiên nghĩ đến ý tưởng buồn cười này, cười cười, lắc đầu ném nó ra khỏi đầu.
Đun một nồi cháo thịt, đem thịt khô đã được nấu nhừ đút cho Tiểu Tam và Tiểu Tứ, phần thịt này đều là Hách Liên Vân Thiên làm riêng cho hai tiểu tử phá phách kia ăn qua mùa đông. Lúc này Hách Liên Vân Thiên chỉ đặt bát cháo thịt trước mặt Đại bạch hổ, không dám lại gần thuận mao cho y nữa, bởi vì hắn phát hiện dường như y đột nhiên không thích mình động vào. Đồng thời Hách Liên Vân Thiên cũng đánh giá Đại bạch hổ, dường như có chút yên lặng không có tinh thần, không phải là thật sự bị bệnh đó chứ?
Thương Ngôn hữu khí vô lực nằm rạp trên mặt đất, hơi có hơi không liếm lấy cháo thịt trong bát, đang tự mình sinh hờn dỗi. Y tốt xấu gì cũng sắp tu luyện thành yêu tiên, cũng xem như là yêu quái đắc đạo, sao lại đột nhiên trở nên giống như dã thú? Hách Liên Vân Thiên căn bản không mang theo chút tạp niệm nào quan tâm y, y, y vậy mà lại phát tình!! Đều nói đến mùa động xuân, nhưng mùa đông khắc nghiệt thế này, động được cái gì mà xuân a! Thương Ngôn vô cùng hối hận, xấu hổ đến mức không dám nhìn Hách Liên Vân Thiên, chỉ cảm thấy ý nghĩ hạ lưu của mình đối với hắn quả thực xấu xa đến cực điểm, làm vấy bẩn đến con người thanh nhã tựa như đóa bạch liên này.
Chẳng qua đến đêm lúc ngủ, Hách Liên Vân Thiên vừa mới nằm lên giường thì bên cạnh liền trầm xuống, Đại lão hổ kia vậy mà cũng nhảy lên cùng…
Y không phải chán ghét hắn sao? Tại sao lại còn đến gần mình? Người ta hay nói lòng dạ nữ nhân như kim đáy bể, chẳng lẽ tâm tư của lão hổ này cũng khó hiểu giống như vậy? Vốn định đưa tay thuận mao cho y, Hách Liên Vân Thiên bỗng nhớ đến cảnh lúc nãy y lùi vào vách tường làm ổ nên vẫn nhịn xuống, kéo chăn thành thành thật thật ngủ.
Thương Ngôn vừa chồm lên giường lại thấy Hách Liên Vân Thiên hờ hững với mình, xoay người lập tức ngủ, nhất thời cảm thấy được là hắn đang tức giận, buồn rầu nằm xuống cạnh hắn, cũng không dám thiếp lại gần quá, sợ một hồi lại đè lên người hắn, chỉ đơn giản chuyển động thân thể giúp hắn chắn gió lạnh, cũng không có tâm tư để ý tới Tiểu Tam đang không ngừng kháng nghị với mình, rầu rĩ không vui mà nằm dài.