Ngày hôm qua tuyệt đối là ngày cực khổ nhất của Thương Ngôn. Thương Ngôn thề, y thật sự thà rằng đi đối đầu với Thiên kiếp còn hơn khó xử trước mặt Hách Liên Vân Thiên như thế này. Bản thân đã tiết trên tay Hách Liên Vân Thiên, Thương Ngôn thực hận không thể hôn mê ngay luôn, đặc biệt là khi Hách Liên Vân Thiên dùng cái loại ánh mắt trong suốt vô tội ngần này nhìn bàn tay đầy bạch trọc của mình.
Sau đó nếu như Hách Liên Vân Thiên nói ra lời trêu chọc gì đó, Thương Ngôn thật sự không chắc bản thân có thể tu phẫn mà chết ngay không. Cũng may Hách Liên Vân Thiên không hề nói gì, chỉ cầm khăn lau sạch sẽ.
Thương Ngôn vốn tưởng rằng thế này là xong, hoàn toàn không ngờ tới đây chẳng qua chỉ là dạo đầu mà thôi. Thân thể vừa mới phóng thích chưa lâu lại bắt đầu xông lên dục vọng quen thuộc. Biến hóa rõ ràng trên thân thể, làm sao có thể tránh được Hách Liên Vân Thiên đang nằm kề bên y.
Đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của Hách Liên Vân Thiên, Thương Ngôn thực hận không thể đào cái hố chôn mình. Tiếp đó, Hách Liên Vân Thiên liền thuần thục hơn, thủ pháp cũng không còn trúc trắc như trước. Không thể không nói, đây thực sự là một loại bản năng của nam nhân, chỉ cần luyện tập nhiều thì luôn có thể làm cho người ta thoải mái. Chẳng qua chỉ khổ cho người được Hách Liên Vân Thiên lấy làm đối tượng luyện tập – Thương Ngôn.
Từ lúc Thương Ngôn thẳng thắn nói với Hách Liên Vân Thiên mình là yêu quái, rồi đến phiên tâm ma nhiễu loạn thì đã quá nửa đêm, lại thêm lần ầm ĩ này, dục vọng kia dường như là cố ý làm khó dễ Thương Ngôn, gây sức ép hết lần này đến lần khác, vốn đã gần bình minh vẫn giày vò đến tận sáng rõ.
Vị trí đặt nhuyễn tháp này lại vừa đúng tầm ánh mặt trời chiếu vào, vì thế nên ở dưới ánh mặt trời rực rỡ, làm loại chuyện không thể chịu được như thế, càng khiến Thương Ngôn cảm thấy được mình không có chỗ nào che thân, cảm giác này thật sự là vô cùng…
Hơn nữa thủ pháp của Hách Liên Vân Thiên càng ngày càng thuần thục, khiến cho Thương Ngôn càng thêm khó chống lại. Thêm vào đó dục vọng trong cơ thể đã dần quen, vô cùng mẫn cảm, Hách Liên Vân Thiên chỉ cần sử chút lực cũng có thể khiến Thương Ngôn đạt cao trào không ngừng. Cuối cùng ngược lại là Hách Liên Vân Thiên sợ y cứ tiết nguyên dương như vậy gây đại thương đến thân thể, khống chế không cho y đạt tới đỉnh, cũng không tiếp tục kích thích chỗ mẫn cảm này của y, thay đổi vị trí, hai tay non mịn xinh đẹp ngao du khắp nơi trên người y, trấn an sơ giải dục hỏa trên người Thương Ngôn.
Về sau, dược lượng của Hách Liên Vân Thiên vốn không lớn, hơn nữa Thương Ngôn dù gì cũng là đại yêu, dược hiệu kỳ thật đã sớm hết. Thế nhưng nhiều đợt đạt đến đỉnh cực lạc khiến cho khí lực của Thương Ngôn đã sớm bị rút sạch, lại không có yêu lực cuồn cuộn duy trì, toàn thân lần này chân chính là bủn rủn không có chút khí lực, chỉ có thể vô lực bán tựa vào người Hách Liên Vân Thiên – cái nhuyễn tháp này cũng không lớn, hai đại nam nhân phải kề sát nhau, bằng không một người không cẩn thận thì sẽ bị ngã xuống.
Chờ cho dục vọng kia rốt cuộc lắng xuống, hai người đều mệt mỏi không chịu nổi, cũng không quan tâm trên thân thể cả hai đều là mồ hôi bạch trọc, cứ như vậy ôm nhau đi ngủ.
Không biết ngủ đến bao lâu, Hách Liên Vân Thiên bị một cái đầu lông xù không ngừng củng vào người lay tỉnh, mở mắt thấy Thương Ngôn tựa vào vai mình còn đang ngủ say, xoa xoa huyệt thái dương do bị mất ngủ nghiêm trọng mà ẩn ẩn phát đau, cẩn thận xoay người lại, đối diện với đôi mắt xanh ngọc ngập nước của Tiểu Tam.
Thấy Hách Liên Vân Thiên rốt cuộc xoay người, Tiểu Tam lấy lòng liếm liếm lên mặt Hách Liên Vân Thiên, khiến cho khuôn mặt của hắn ướt sũng một mảnh.
“Đừng nháo, tự mình chơi đi.” Sau đó nhích lại gần, né tránh đầu lưỡi của Tiểu Tam.
“Ô ô.” Tiểu Tam nức nở vài tiếng, thực thê lương, đáng thương nó đói bụng đến giờ, nếu không phải bên ngoài bị băng tuyết bao phủ không thể tìm thấy thực vậy, nó đã sớm tự mình đi tìm đồ ăn.
“Làm sao vậy?” Nghe thấy Tiểu Tam kêu thê thảm, nghiêng đầu nhìn sắc trời, đã là chạng vạng, “Đói bụng?” Vừa nói như thế, Hách Liên Vân Thiên cũng cảm thấy mình đói bụng, đã suốt một ngày chưa ăn gì rồi, vươn tay sờ lên đầu Tiểu Tam, dự định đứng dậy vào bếp làm cơm chiều uy no hai tiểu tử này.
Phía sau đột nhiên vươn ra một bàn tay, đem cánh tay lộ ra khỏi chăn của hắn bắt trở về, bị kéo vào trong lòng, sau đó Thương Ngôn từ phía sau chồm người ra, tức giận vỗ một cái lên đầu của Tiểu Tam đang kê trên nhuyễn tháp. “Tự mình đi kiếm ăn đi.”
Tiểu Tam mặc kệ, nhe răng kháng nghị với Thương Ngôn.
“Tỉnh?” Hách Liên Vân Thiên nghiêng đầu, nhìn Thương Ngôn đang ôm mình “Tốt hơn chưa? Còn khó chịu không?”
Hách Liên Vân Thiên không hỏi còn đỡ, này vừa hỏi, Thương Ngôn nhất thời đỏ mặt. Nghĩ tới đủ loại biểu hiện nhục nhã không chịu nổi của mình, Thương Ngôn ngay cả dũng khí nhìn thẳng Hách Liên Vân Thiên cũng mất, cúi đầu để trên lưng Hách Liên Vân Thiên, không cho hắn nhìn thấy mình lúc này.
Hách Liên Vân Thiên đối với việc Thương Ngôn làm đà điểu như vậy không khỏi buồn cười, vòng tay vỗ vỗ lưng y, “Ngươi chắc cũng đói bụng rồi, ngươi đi tắm trước, ta đi làm thức ăn.”
Thương Ngôn không đáp ứng cũng không buông tay để cho Hách Liên Vân Thiên đứng dậy, cứ nửa làm nũng nửa vô lại như vậy mà ôm Hách Liên Vân Thiên không buông tay. Hách Liên Vân Thiên vô lực đành nằm lại, nghĩ thầm, y không phải là đang ngượng ngùng đó chứ, nghĩ như thế thì không khỏi mỉm cười.
“Chẳng lẽ yêu quái không đói sao? Hình như đúng vậy a…” Hách Liên Vân Thiên tự nhủ.
“Ta đi đun nước nấu cơm, ngươi cứ ngủ đi, làm xong sẽ gọi ngươi tắm rửa.” Thương Ngôn vẫn vùi đầu phía sau Hách Liên Vân Thiên, không để hắn nhìn thấy mình, ồm ồm nói, nói xong cũng không đợi Hách Liên Vân Thiên phản đối, xoay người một cái, trở mình vòng qua Hách Liên Vân Thiên xuống giường, chân thiếu chút nữa giẫm phải cái đuôi của Tiểu Tam đang nằm trên đất, chọc cho Tiểu Tam lại muốn tạc mao.
Dù sao Hách Liên Vân Thiên cũng đã biết y là yêu quái, Thương Ngôn cũng không cần che giấu thêm, trực tiếp biến ra một bộ y phục mặc trên người, che đi những dấu vết tình dục che kín thân thể, rồi nhanh chóng trốn vào nhà bếp. Nấu nước tự nhiên cũng dùng pháp thuật, vì thế khi Hách Liên Vân Thiên khoát ngoại y bước vào phòng bếp thì vừa vặn thấy được mộc bồn đang quỷ dị trôi nổi giữa không trung, phía dưới là hỏa lam u u đang cháy.
Thương Ngôn thấy Hách Liên Vân Thiên, cảm thấy thực lo lắng, đem thùng gỗ đặt xuống, ấp úng nói: “Được rồi.” Lại cẩn thận mà nhìn Hách Liên Vân Thiên, may mắn không hề có biểu tình bị dọa sợ.
Đưa tay giúp Hách Liên Vân Thiên cởi kiện lý y đã bị chính mình xé rách ngày hôm qua, nhất thời lộ ra da thịt trắng nõn bên trong, có điều trên đó lại xanh xanh tím tím một mảnh, khiến cho đầu óc Thương Ngôn “Ông” một tiếng, nhất thời ngẩn ra, sau đó mới nhớ tới đây đều là “kiệt tác” của mình, càng thêm chướng mắt chính là dấu răng đỏ tươi trên cổ Hách Liên Vân Thiên kia, bây giờ vẫn còn lưu lại vệt máu khô màu nâu đỏ.
Hách Liên Vân Thiên thật không chú ý đến lắm, chi sái bước chân đi đến thùng gỗ. Hắn vốn là người phi thương ưa sạch sẽ, trên người dính nhớp như vậy thật sự khiến hắn rất khó chịu. Bỗng nhiên từ sau lưng vang lên một tiếng tát, hai má Thương Ngôn nhanh chóng đỏ lên một mảnh, trong lúc Hách Liên Vân Thiên ngạc nhiên, Thương Ngôn lại tiếp tục không chút khách khí tự cho mình thêm một cái bạt tai.
“Ngươi làm cái gì?!” Hách Liên Vân Thiên vội vàng kéo cánh tay vẫn còn định đánh của y.
“… Thực xin lỗi.” Nhìn dấu vết trên cổ của Hách Liên Vân Thiên kia, muốn đưa tay chạm vào nhưng lại sợ làm hắn đau, chỉ biết thật cẩn thận xin lỗi. Mình đã làm cái gì a, dù cho bản thân bị tà ma xâm lấn mà sản sinh tâm ma, thế nhưng tâm ma cũng không phải tự nhiên sinh ra, là do bản thân y ôm ấp dục vọng xấu xa đối với Hách Liên Vân Thiên, như thế nên mới làm tôn thương hắn. Y làm thế nào cũng không thể tha thứ được cho chính mình, cuối cùng kẻ tổn thương người trong lòng của y lại chính là bản thân y.
Hách Liên Vân Thiên đến giờ mới hiểu được y có chuyện gì. Nhìn vết bầm xanh đỏ trên người mình, Hách Liên Vân Thiên cười khổ không thôi. Thứ này nhìn thì có chút khủng bố, thế nhưng kỳ thật căn bản không có việc gì. Về phần dấu vết trên cổ cũng chẳng phải đại thương, chỉ là rách da một chút, sau đó bị hắn chà xát mà chảy máu mà thôi. Tất cả cũng không nặng bằng hai cái tát vừa rồi của Thương Ngôn tự đánh bản thân đâu, hiện tại mặt y đều sưng lên rồi, có thể thấy được vừa rồi y dùng sức biết bao nhiêu.
“Làm thế nào để ngươi hết làm mấy chuyện ngu xuẩn đây! Ta mất công sức lớn như vậy cứu ngươi trở về, cũng không phải để cho ngươi tự tổn thương chính mình.”
“Có đau không?” Thương Ngôn rốt cuộc cẩn thận chạm vào một vết bầm xanh, áy náy nói không nên lời.
Hách Liên Vân Thiên nhịn không được phải liếc mắt khinh thường, chẳng lẽ hắn làm bằng đậu hủ sao? Không để ý đến tên ngốc nhị cứ mãi ấp úng này nữa, một bước ngồi vào dục bồn, cứ tiếp tục đứng đợi ở bên ngoài thì sẽ thật sự cảm lạnh. Ngâm mình vào trong làn nước nóng, Hách Liên Vân Thiên thoải mái đến mức thở lớn một hơi.
“Mau vào cùng đi.”
“Ngươi… Không tức giận?”
“Thấy cái này hay không?” Hách Liên Vân Thiên thở dài, kéo sợi dây đeo ngọc bích trên cổ mình ra, cũng chính là vật bất ly thân của hắn, “Đây là hộ tống phù của một vị tiên nhân nghe nói có pháp lực vô thượng tặng cho ta lúc trước, hóa giải tiên duyên của ta. Ngọc bích này chi cần không rời khỏi ta thì sẽ có thể phù hộ ta cả đời vô tai vô nan, gặp dữ hóa lành. Uy lực của nó ngươi cũng đã thấy rồi, vậy nên ta thật sự không có việc gì.”
Thương Ngôn nhìn khối ngọc bích kia. Đây là một khối ngọc thạch cực kỳ bình thường, bất quá tối hôm qua y quả thật nhớ rõ có một luồng tiên lực dồi dào thuần khiết đánh văng mình ra. Tuy rằng chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, chẳng qua tiên lực kia đúng là khắc tinh của tà ma, vậy nên y mới có thể khôi phục thanh tỉnh. Y vốn tưởng rằng đó là tiên lực trên người Hách Liên Vân Thiên, không nghĩ tới là do khối ngọc này. Hiển nhiên đây là một kiện pháp bảo phòng ngự, dựa vào tiên lực thuần khiết này, nói không chừng thật sự đúng là do vị cửu thiên kim tiên đó luyện chế. Thủ pháp lại cao minh đến mức chính y cũng không hề mảy may phát hiện rằng ở trước mắt mình cư nhiên lại có một kiện pháp bảo thượng hạng như vậy, lại còn có thể tự chủ phòng ngự.
“Phương pháp phong ấn yêu lực cũng là do vị tiên nhân kia dạy cho ta. A, hiện tại yêu lực của ngươi đã khôi phục chưa?”
Thương Ngôn lắc đầu, bên ngoài nội đan vẫn còn một tầng lục quang mơ hồ lưu chuyển, bất quá so với ngày hôm qua đã tốt hơn nhiều. “Chỉ có thể sử dụng một chút yêu lực.”
“Như vậy hẳn là qua vài ngày sau sẽ có thể cởi bỏ, dù sao trên người ta không có bất kỳ phép thuật nào, đều dựa vào khối ngọc này mới có thể thi triển pháp thuật kia, hơn nữa ta chỉ biết phong ấn, không biết giải ấn.” Nói xong Hách Liên Vân Thiên nhún nhún vai, tỏ vẻ mình thật sự không có biện pháp.
“… Ngươi thật sự…” Không có việc gì? Kỳ thật có pháp bảo hộ thân lợi hại như thế, Thương Ngôn hỏi vấn đề này thật sự có hơi thừa. Bất quá, quan tâm tắc loạn, Thương Ngôn bây giờ xem Hách Liên Vân Thiên giống như là bảo vật cực kỳ trân quý mà cẩn thận che chở, chỉ sợ bất cẩn đánh rơi, làm vỡ hắn.
“Ngươi rốt cuộc có muốn vào tắm hay không?” Còn chưa chờ y nói xong, Hách Liên Vân Thiên đã đột nhiên cắt đứt lời y, thầm nghĩ, chưa từng thấy yêu quái nào thích lo nghĩ lung tung như vậy.
“Ta… Ta giúp ngươi tắm.” Cởi quần áo ra cùng nhảy vào thùng gỗ. Cũng may lúc trước làm dục bồn này vì để cho Tiểu Tam Tiểu Tứ có thể cùng nhau tắm rửa nên làm cũng đủ lớn, hai đại nam nhân cùng vào chung cũng coi như miễn cưỡng chấp nhận được, chẳng qua tiếp xúc thân thể vẫn là khó tránh khỏi.
Thương Ngôn vừa mới tiến vào trong dục bồn liến nhìn thấy dưới mặt nước chính là cơ thể xích lõa của Hách Liên Vân Thiên. Thân thể mông lung trong làn nước thế này, ngược lại càng thêm hấp dẫn câu nhân. Thương Ngôn chỉ cảm thấy tim nóng lên, vội vàng nhắm chặt mắt, cầm khăn tắm ở cạnh thùng thấm nước, chậm rãi chà lau trên thân thể Hách Liên Vân Thiên.
Nhìn da thịt tinh tế tựa như gốm sứ lại bị y giày vò thành bao nhiêu dấu nhiêu vết bầm xanh tím, quả thực chướng mắt vô cùng. Thương Ngôn càng lau lại càng cẩn thận, mãi đến khi thấy bạch trọc đã khô dính giữa ngực và trên bụng của Hách Liên Vân Thiên, tay Thương Ngôn khựng lại một chốc, trên mặt như bốc hơi. Thứ này là gì thì hiển nhiên không cần nói cũng biết.
Ngược lại Hách Liên Vân Thiên vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên tựa như không hề để ý chút nào, thoải mái dựa vào thành bồn. Thấy Thương Ngôn vô cùng tỉ mỉ nghiêm túc giúp mình chà lau thân thể, trong lòng Hách Liên Vân Thiên cũng cảm thấy ấm áp, kéo tay của Thương Ngôn lại, khiến cho y xích lại gần mình, tiếp lấy khăn tắm trong tay Thương Ngôn, vẩy nước làm ướt thân thể y.
Thương Ngôn bị Hách Liên Vân Thiên kéo, thiếu chút nữa ngã lên trên người Hách Liên Vân Thiên, vội vàng lấy tay chống hai bên thành bồn, lại sợ mình ngã đè Hách Liên Vân Thiên nên hơi nâng người lên, hiện tại gần như là giạng chân ngồi trên người Hách Liên Vân Thiên. Nhận thấy tư thế này của mình có chút ám muội, Thương Ngôn quẫn bách muốn lui về, đáng tiếc Hách Liên Vân Thiên lại nhanh hơn một bước, vòng tay qua vòng eo tinh tráng của y giữ lại.
Tư thế hiện tại này của y thật sự là mở rộng cửa đối diện với Hách Liên Vân Thiên, chỉ cần hắn cúi đầu một cái là cái cũng đều nhất thanh nhị sở (nhìn thấy rõ ràng). Tuy rằng ngày hôm qua Hách Liên Vân Thiên đều đã sờ qua, thế nhưng ban ngày ban mặt, đem chỗ tư mật bại lộ trước mặt người mình thích khiến cho Thương Ngôn thực không được tự nhiên, theo bản năng muốn khép hai chân lại, đáng tiếc y đang giạng chân ngồi trên người Hách Liên Vân Thiên, căn bản không có biện pháp khép hai chân lại, chỉ có thế cứ xấu hổ gồng cứng thân thể, tầm mắt cũng không biết đặt nơi nào cho tốt.
Cuối cùng tầm mắt lại rơi trên dấu răng trên cổ Hách Liên Vân Thiên do chính y tạo ra, hai bên thịt đã hơi trắng bệch, tựa như có chút sưng, khiến cho dục vọng vốn rục rịch trong Thương Ngôn nháy mắt tắt ngúm. Đau lòng nhìn chăm chú vào dấu răng kia, Thương Ngôn luống cuống tay chân định lau sạch bọt nước dính trên đó, sợ rằng nó thật sự sưng lên.
“Sao vậy?” Người này vốn đang tốt lành sao đột nhiên lại bắt đầu kinh hoảng, Hách Liên Vân Thiên lên tiếng hỏi.
“Không thể dính nước.” Thương Ngôn chỉ vào chỗ vết cắn kia.
“À, không quan trong.” Hách Liên Vân Thiên vô tình dùng khăn vải trên tay xoa xoa.
Thương Ngôn vội vàng bắt lấy tay hắn, nhìn chằm chằm chỗ kia một hồi, tựa như hạ quyết tâm, đột nhiên nói: “Thương Ngôn ta thề trước trời đất, nếu như sau này mưu toan tạo thành bất kỳ thương tổn nào cho Hách Liên Vân Thiên thì tất phải chịu nỗi khổ vạn cổ phệ tâm, vĩnh đọa luân hồi, phi hôi yên diệt, không thế chết tử tế, lấy máu ngươi thành ước.”
Khi Hách Liên Vân Thiên còn đang thất thần không kịp phản ứng, Thương Ngôn đã nắm chặt tay hắn, cắn nát đầu ngón tay hắn, sau đó điểm vào chính giữa trán mình. Huyết quang chợt lóe lên theo tiếng “Thệ thành” đầy kiên định của Thương Ngôn. Huyết quang đã lập thành.
“Ngươi làm cái gì?!” Hách Liên Vân Thiên lập tức rút tay mình ra nhưng đã không còn kịp nữa. Thấy Thương Ngôn đang yên đang lành không có việc gì lại tự nguyền rủa mình không được chết tử tế, còn tùy tiện phát loạn mấy lời thề độc này, Hách Liên Vân Thiên không khỏi quát lên.
Thương Ngôn phát xong lời thề, lại tựa như được thả lỏng, cười ngốc ôm lấy Hách Liên Vân Thiên, ghé vào bên tai hắn nhẹ giọng kiên định nói: “Như vậy sẽ không sợ sau này ta lại không cẩn thận tổn thương ngươi.”
“Ngươi…” Hách Liên Vân Thiên thật sự hết nói nổi với người này, không phải, là yêu quái này. Chẳng lẽ mình so với chính y còn trọng yếu hơn sao, vì sao phải lập cái loại lời thề này, “Mau thu hồi đi, có thể phế bỏ thệ ước này không?”
Thương Ngôn cười xòa lắc đầu, liếm liếm đầu ngón tay vẫn còn rướm máu, “Trừ phi ngươi hồn phi phách tán, bằng không dù cho ngươi đầu thai chuyển kiếp thì lời thề này vẫn còn hữu hiệu.”
“Ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì a, vì cái gì… vì sao phải…” Dù Hách Liên Vân Thiên có lãnh đạm đến mấy cũng phải cảm động. Tuy rằng Thương Ngôn nói rất nhẹ nhàng nhưng hắn có thể cảm nhận được phân lượng của lời thề này, rốt cuộc phải có cảm tình sâu nặng thế nào đối với người kia mới có thể lập lời thề ước như thế a, vạn nhất thật sự ứng nghiệm, vậy kết cục…?
Những yêu quái thành tinh, còn có thần tiên tại thượng, một khi đã thề trước trời đất thì nhất định phải làm đúng, nếu không sẽ thật sự phải chịu tai kiếp, không giống như lời thề mà nhân loại hay tùy tiện nói ra, không hề có chút ràng buộc nào. Hách Liên Vân Thiên cũng không giống như Thương Ngôn nghĩ rằng hoàn toàn không hề biết gì đến những thứ này, hắn thật sự từng có một đoạn tiên duyên, cho nên Hách Liên Vân Thiên đối với việc Thương Ngôn là hổ yêu cũng không quá ngạc nhiên. Dẫu sao cả thần tiên cũng đã gặp rồi, như vậy gặp yêu quái cũng là chuyện đương nhiên.
“Bởi vì…” Thương Ngôn kề sát vào bên tai Hách Liên Vân Thiên, nhỏ giọng nói một câu.
Hách Liên Vân Thiên nghe xong kinh ngạc mở to hai mắt, “… Ngươi vừa nói cái gì?”
“Bởi vì ta thích ngươi.” Tuy rằng vẫn nhỏ giọng như vậy, bất quá lại nhấn rõ từng chữ, không hề lắp bắp, hơn nữa ngữ khí lại càng kiên định.
“Ta là loài người…” Hách Liên Vân Thiên kinh ngạc, hắn cùng lắm chỉ có trăm năm sinh mệnh, Thương Ngôn lại là yêu quái, sinh mệnh của y đối với hắn mà nói gần như là vĩnh hằng. Thử hỏi, loài người mấy ai dám dấn thân vào mối tình triều sinh mộ tử như vậy?
“Ta biết.” Thương Ngôn nhẹ nhàng hôn lên vành tai của Hách Liên Vân Thiên, đáp lời khẳng định. Y hiển nhiên hiểu rõ trăm năm sinh mệnh của Hách Liên Vân Thiên đối với mình chẳng qua chỉ là một cái nháy mắt mà thôi, nhưng y tuyệt đối sẽ không bởi vì như thế mà lui bước, trái lại, y nhất định sẽ không để cho Hách Liên Vân Thiên sống trăm năm ngắn ngủi rồi chết đâu.
Thích chính là thích, lo trước lo sau không phải là phong cách của Thương Ngôn y. Trước đó vài ngày y đã làm rất nhiều chuyện ngu xuẩn, hiện tại đem tâm ý của mình nói cho Hách Liên Vân Thiên khiến trong lòng y lập tức thoải mái hơn rất nhiều. Hơn nữa với tính khí thiện lương dịu dàng như thế của Hách Liên Vân Thiên, dù cho không thích y thì cũng sẽ không cự tuyệt thẳng thừng. Thương Ngôn thừa nhận chính mình có chút hèn hạ, lợi dụng ôn nhu của Hách Liên Vân Thiên mà mặt dày ỷ lại hắn.
Quả nhiên Hách Liên Vân Thiên không có đẩy y ra, chỉ nặng nề thở dài một hơi, sau đó vòng tay vuốt ve tầm lưng quang lõa của y.