Hách Liên Vân Thiên nhìn Tiểu Tam đang dựa vào mình làm mặt quỷ và Tiểu Tứ ở bên cạnh, trên đầu vẫn còn đội cái nơ bướm cực đại đỏ tươi kia, thế nhưng hắn một chút cũng cười không nổi. Sau này đại khái chỉ còn hai tiểu tử kia bồi mình… A, cũng không đúng, khi bọn nó trưởng thành sẽ rời khỏi mình, sẽ có bầu bạn cho riêng nó, không có khả năng một mực ở bên cạnh mình, mình cũng không thể luôn luôn giữ bọn nó lại, nghĩ vậy rồi thở dài một tiếng, đúng là vẫn một mình một người.
“Ta mặc kệ mấy thứ này, ta thích ngươi, chính là nhận định ngươi. Ngươi có thể sống trăm năm cũng được, sống vạn năm cũng được, dù cho ngày mai chết đi cũng như nhau, ta vẫn luôn thích ngươi.”
Đang thở dài, Hách Liên Vân Thiên đột nhiên lại bị Thương Ngôn ôm siết vào trong ngực, ghé vào bên tai nói ra những lời này. Hách Liên Vân Thiên liền ngẩn người, “Ngươi…”
“Ta cái gì?” Thương Ngôn cười nhìn Hách Liên Vân Thiên sửng sốt, hiếm khi thấy được hắn lộ ra biểu tình ngây ngốc như vậy, nguyên lại khuôn mặt luôn luôn bình thản hờ hững cũng sẽ có biểu tình động dung như thế a. Vì lẽ này, y cũng không hối hận với quyết định ngày hôm nay, con người thanh liệt như vậy, y chỉ mới đến gần hắn chút thôi, làm sao có thể nhẫn tâm thương tổn hắn, bỏ lại hắn, để cho hắn tiếp tục trải qua nhân sinh ảm đạm tịch mịch như vậy.
“Ngươi vì sao phải ngu ngốc như vậy… Biết rõ ta…”
“Ta sao lại ngu ngốc được, có thể lừa được mỹ nhân tựa thần tiên như ngươi đến tay, làm sao ngu ngốc được đây?” Thương Ngôn cố ý ngắt lời hắn, chuyện tình trăm năm sau thì cứ để trăm năm sau lo lắng, vì sao hiện tại phải thương cảm, đây không phải là tự tìm phiền não cho mình sao? Hơn nữa, ai chết trước còn không biết chắc được đâu, nói không chừng y độ kiếp không thành, trực tiếp hóa thành tro bụi thì sao, đến lúc đó không tới phiên y làm Hách Liên Vân Thiên thương tâm, ngược lại là Hách Liên Vân Thiên mất y trước…
A, phi phi, nói bậy bạ cái gì, sao lại tự nguyền rủa chính mình, y nhất định sẽ vượt qua Thiên kiếp, sau đó cùng Hách Liên Vân Thiên cả đời. Nhưng người thanh lãnh như hắn, nếu như y chết trước, hắn nhất định sẽ quên mất y. Y không muốn đáng thương như vậy a, y không muốn Hách Liên Vân Thiên quên mình, y sẽ quấn lấy Hách Liên Vân Thiên cả đời, khiến cho hắn nhớ kỹ trong sinh mệnh của mình còn có một người tên Thương Ngôn.
“Hơn nữa, ngươi vừa mới đem ta ăn sạch, chẳng lẽ tính toán ăn xong rồi liền không nhận nợ, làm một tên phụ tình lang? Ta mặc kệ, ngươi phải chịu trách nhiệm!” Thương Ngôn da mặt dày cũng không để ý thể diện, tự mình nói ra chuyện bản thân bị ăn.
“Phì…” Hách Liên Vân Thiên rốt cuộc bật cười, cũng trêu ghẹo nói, “Vậy phu nhân chuẩn bị khi nào thì bái thiên địa vào nhà ta đây?”
“…” Thương Ngôn bị một tiếng “phu nhân” của Hách Liên Vân Thiên làm xấu hổ đến mức mang tai đều đỏ, thực muốn phản bác lại, ai là phu nhân của ngươi chứ, thế nhưng lại sợ Hách Liên Vân Thiên nói ngươi không thích làm thì thôi vậy, ta đi tìm người khác. Tuy rằng từ một loại góc độ nào đó mà nói, Hách Liên Vân Thiên gọi y như vậy cũng đúng, nhưng mà, nhưng mà… nếu như bị người khác nghe thấy, y sao còn thiết sống a…
“Đã động phòng rồi, còn bái thiên địa cái gì!” Thương Ngôn ác thanh ác khí ra vẻ hung ác nói.
Hách Liên Vân Thiên cười, hôn nhẹ lên bên tai Thương Ngôn, không khí thương cảm vừa rồi tràn ngập giữa hai người rốt cuộc bị xua đi.
Thương Ngôn bất mãn điểm điểm môi mình, ý tứ muốn hắn hôn ở nơi này. Người này sao lại luôn xem y như tiểu hài tử mà hống, không phải hôn trán thì chính là hôn tai, cho y là Tiểu Tam sao?
Hách Liên Vân Thiên nghe lời hôn lên môi Thương Ngôn, lại bị Thương Ngôn hôn trả không chịu thả hắn đi, càng không ngừng làm sâu sắc nụ hôn này, biến chuyển góc độ xâm nhập giao triền, trao đổi hơi thở cho nhau, thẳng đến khi hơi thở Thương Ngôn dần nặng nề, hận không thể áp đảo Hách Liên Vân Thiên ngay tại chỗ làm chút chuyện nhi đồng không nên nhìn.
Có điều nghĩ đến giáo huấn đau đớn đêm qua, đành phải không cam lòng thu tay, buồn bực ôm Hách Liên Vân Thiên thở gấp. Nhìn được mà ăn không được, chỉ có thể giương mắt nhìn người ta đến mức chảy nước miếng, thật sự rất thống khổ a, đặc biệt tên chảy nước miếng ngược lại còn bị ăn, thật sự bi thống mà!
Thân thể hai người dính sát vào nhau, hiển nhiên khiến Hách Liên Vân Thiên nhận ra vài biến hóa trên người Thương Ngôn, cười rồi lại hôn một cái lên đôi môi ướt nước của y, bị Thương Ngôn oán hận trừng mắt.
“Vật này cũng đưa cho ngươi vậy.” Hách Liên Vân Thiên lại cầm bình ngọc đặt vào trong tay Thương Ngôn.
“Cái gì vậy?” Thương Ngôn nghi hoặc mở nắp, ngửi ngửi, thấy miệng bình tràn ra làn khói xanh ngọc mù mịt, kinh hô, “Đoạt mệnh!”
“Độc dược?” Hách Liên Vân Thiên kinh ngạc hỏi, hắn thấy không giống lắm a.
“Không, là bảo vật cứu mạng, vô luận tiên yêu, chỉ cần còn một hơi liền có thể cứu về. Ý tứ của đoạt mệnh chính là có thể đoạt mạng trở về. Nó kỳ thật gọi là Cửu thiên hàn yên ly vẫn bích, nghe nói là linh khí sinh ra từ một tia nhân huân (khí trời) trên thái tinh hà không ngừng ngưng kết mà thành, thậm chí có thể luyện chế thành dạng ngọc thạch. Đây tuy rằng còn chưa đạt tới lửa, vẫn là dạng sương nhưng cũng đủ trân quý, không biết cần phải luyện chế mất mấy vạn năm, hao tổn bao nhiêu tâm lực. Ngươi làm sao có thứ này? Cũng là do vị tiên nhân kia tặng cho?”
Hách Liên Vân Thiên lắc đầu, đem sự tình ngày ấy nói ra.
“Là hắn…” Nếu Hách Liên Vân Thiên đã biết y là yêu quái, chuyện đại hán gặp trên thuyền hoa ngày ấy là Hắc Long, Thương Ngôn nghĩ cũng nên nói cho Hách Liên Vân Thiên biết. Người này tuy rằng cứu y một mạng, thế nhưng là địch hay bạn vẫn còn chưa rõ, tự nhiên muốn Hách Liên Vân Thiên phải đề phòng sau này. Tên đó cư nhiên lại đưa tiên dược trân quý khiến người ta đỏ mắt như thế cho Hách Liên Vân Thiên, đây là ý gì? Hay là kỳ thật không phải đưa cho y, thực chất là đưa cho Hách Liên Vân Thiên?
Bất quá nếu như Hách Liên Vân Thiên thật sự dám uống bảo bối cứu mạng này, chỉ cần một chút thôi, như vậy sẽ thật sự là đoạt mệnh. Phàm nhân uống thứ này vào khẳng định sẽ bị linh khí sung túc khiến cho bạo thể mà chết, dược này tuyệt đối không phải thứ phàm nhân bình thường có thể thừa nhận. Bởi vậy, ý tứ của Hắc Long kia quả thật có điểm khó dò, hay gã thật sự muốn hại chết Hách Liên Vân Thiên? Nhưng gã cần phải dùng dược vật trân quý thế này sao, chỉ cần gã động một ngón tay út cũng có thể giết Hách Liên Vân Thiên rồi…
“Vậy ngươi cầm đi, cái này cũng cho ngươi.” Hách Liên Vân Thiên lại lấy một cái hộp nhỏ đặt vào tay Thương Ngôn.
“Đây là cái gì?” Thương Ngôn nghi hoặc, Hách Liên Vân Thiên hôm nay liên tiếp đưa ra mấy thứ khiến người ta săn tìm đến điên đầu cho y, khiến Thương Ngôn không khỏi suy đoán đây lại là bảo bối gì. Thương Ngôn mở ra nhìn, là một hộp thuốc mỡ sắc hoa hồng trong suốt đầy diễm lệ, còn có cỗ hương thơm tràn ngập, đây là thứ gì?
“Dùng để bôi trơn.” Hách Liên Vân Thiên đáp.
Hai chữ “bôi trơn” to tướng ấn vào trong đầu Thương Ngôn, qua nửa ngày vẫn còn chưa thông suốt. Bôi trơn? Bôi trơn cái gì vậy?
Lại nghe Hách Liên Vân Thiên tiếp tục nói: “Lần sau ngươi không cần dùng đến thương dược kia nữa, nó có mấy thành phần dược liệu rất khó tìm.”
Đến đây Thương Ngôn rốt cuộc kịp phản ứng, sau đó sắc mặt nhất thời đặc sắc vạn phần, “oanh” một tiếng nổ bùm, khuôn mặt hồng đến mức giống như tôm luộc, thiếu chút nữa ném bay cái hộp nhỏ đang cầm trong tay, trợn mắt há mồm nhìn nó, lắp ba lắp bắp nửa ngày cũng không nói ra được chữ nào. Đây cư nhiên là để bôi trơn nơi đó… Nhưng, nhưng, nhưng mà hắn đưa thứ này cho mình làm cái gì a… Lão thiên a, thứ này không phải nên để cho hắn lưu lại dùng sao… Hay là, hắn, hắn, hắn muốn lần sau tự y làm việc kia…
Thương Ngôn nghĩ vậy khiến mặt đều đen, có người nào từng gặp chuyện kẻ áp người ta trịnh trọng đưa nhuyễn cao bôi trơn cho người bị áp chưa, còn bảo y lưu lại dùng… Dùng để hảo hảo chuẩn bị chỗ kia dâng lên cho hắn ăn sao… Thương Ngôn quả thật đến tâm muốn cắn chết hắn cũng có rồi.
“Sao ngươi lại có thứ này?” Đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, Thương Ngôn bắt lấy Hách Liên Vân Thiên hung tợn hỏi. Hách Liên Vân Thiên thế nào cũng không cần dùng đến thứ này, hay hắn từ trước đến nay vẫn luôn chỉ là đùa giỡn mình. Nếu là thật… Y thật sự mất hết cả mặt mũi rồi.
“Chủ tiệm Hồng Tụ Thiêm Hương cường ngạnh đưa cho ta, nói ta nhất định phải dùng đến.”
Tốt nhất đừng để cho y biết đó là ai, nếu không nhất định sẽ tìm hắn tính sổ, cư nhiên lại đưa cho Hách Liên Vân Thiên thứ này, quá ghê tởm!
“Ngươi không phải đã từng gặp rồi sao? Chính là Khinh Hàn a.” Hách Liên Vân Thiên lại bổ sung thêm một câu.
!!!
Y thay đổi chủ ý, vẫn nên quên chuyện giết người diệt khẩu đi, cái nữ nhân đáng ghét kia, đưa thứ này cho Hách Liên Vân Thiên làm cái gì, đi ôm nữ nhân sao?!
Nghĩ là nghĩ như vậy, Thương Ngôn rốt cuộc vẫn không trả lại hộp nhuyễn cao kia Hách Liên Vân Thiên, một bên thu Chu quả lẫn Đoạt mệnh vào trong không gian của mình, một bên oán hận nghĩ, dù gì y cũng dùng đến, về việc dùng trên người ai, a ha, chuyện đó không cần quá để ý đâu…
Thấy Tiểu Tam và Tiểu Tứ ngồi bên cạnh nhìn mình, ánh mắt kia ở trong mắt Thương Ngôn quả thật muốn bao nhiêu đáng khinh liền có bấy nhiêu đáng khinh, tựa như cả hai đều đang cười nhạo y, đường đường là một đại yêu quái lại không có biện pháp nào với Hách Liên Vân Thiên, cuối cùng còn bị người ta ăn sạch không còn một mẩu, quả thực thẹn với danh chúa sơn lâm a.
Vì thế nên Thương Ngôn ngồi xổm xuống trước mặt bọn nó, nghiêm túc đe dọa: “Tối hôm nay ăn chay, không cho ăn thịt! Hừ!”
***
Tất niên vừa qua, khí trời dần trở nên ấm áp. Đặc biệt sau tiết Nguyên Tiêu, khiến Thương Ngôn càng thêm vui vẻ chính là, Hách Liên Vân Thiên tự tay làm bánh trôi nước trả lại cho y, ân, tuy rằng thứ kia ăn vào chỉ toàn là bột mì, còn ngọt đến chết người, bên trong cũng không phải nhân thịt, bất quá đây là Hách Liên Vân Thiên đặc biệt làm cho y! Không có phần cho Tiểu Tam và Tiểu Tứ!
Hơn nữa nhìn xem đây ngụ ý biết bao nhiêu a, bánh trôi bánh trôi, viên viên tròn tròn, thuyết minh rằng Hách Liên Vân Thiên thích cùng y một chỗ nha. Về phần sự thật Hách Liên Vân Thiên không để cho Tiểu Tam Tiểu Tứ ăn là bởi vì bọn nó không thể ăn được thứ này, Thương Ngôn tự động bỏ qua.
Càng làm cho Thương Ngôn vui mừng chính là, Thương Ngôn đề nghị Hách Liên Vân Thiên có muốn xuống núi xem hội hoa đăng tiết Nguyên Tiêu hay không, tuy rằng tuyết vẫn chưa tan hoàn toàn, bất quá có Thương Ngôn ở đây, muốn dẫn Hách Liên Vân Thiên xuống núi nào có khó khăn. Nhưng ngoài dự kiến của Thương Ngôn, Hách Liên Vân Thiên lắc đầu tỏ vẻ không muốn đi xem hội hoa đăng gì đó, an an tĩnh tĩnh ở trên núi là tốt rồi, hội hoa đăng kia rất náo loạn.
Xem đi, mỹ nhân khác đối với Hách Liên Vân Thiên không hề có chút lực hấp dẫn nào a, hắn thà rằng ở nhà với mình cũng không đi. Thương Ngôn cao hứng đến rối tinh rối mù, nếu Hách Liên Vân Thiên không muốn xem hội hoa đăng Nguyên Tiêu, y liền tự mình làm cho hắn.
Hách Liên Vân Thiên viết chữ gì đó lên trên hoa đăng, hình như là một bài thơ đi. Tách ra từng chữ thì y đều biết, thế nhưng đứng chung một chỗ có ý nghĩa gì thì Thương Ngôn y không hiểu được, dù sao luôn luôn là mấy bài thơ ngắn đoàn đoàn viên viên gì đó phù hợp với thời điểm này.
Khi Hách Liên Vân Thiên cầm hoa đăng tự tay y làm cho hắn, một thân tố bạch (thuần trắng)đứng trong màn đêm nhìn y cười ôn nhu, Thương Ngôn có thể cảm thấy trái tim mình nhảy lên kịch liệt. Con người trang nhã tựa đóa bạch liên, được ánh hỏa đăng vàng cam ấm áp chiếu rọi tựa như cũng lay động theo gió, lại mang đến cho người ta một loại cảm giác vô cùng kinh diễm. Có thể sánh với vầng trăng tròn trên bầu trời cao thẳm kia, rõ ràng là con người tao nhã như thế…
Thương Ngôn hung hăng kéo ái nhân vào trong lòng. Người này là của y, là của y a.