*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Tiểu Đào"
nàng vội vàng đứng lên, dường như nhớ ra cái gì đó,
"Mau, ngày trước Tam ca đem cho ta y phục, đựng quần áo trong 1 cái hộp, còn ở đó không?"
"Cái... cái hộp?"- cung nữ một mặt mờ mịt.
"Chính là cái hộp Tam công tử đưa triều phục tới."
Nô tì.. không biết."
Tiểu Đào quỳ xuống khẩn thiết:
"Cái hộp lúc đó ở trên bàn của công chúa, nô tì không có chạm qua"
"Khóc cái gì? Còn không mau giúp ta tìm!"
" vâng.. Vâng."
Văn Khương giờ phút này bấn loạn, có người mượn cơ hội muốn trừ đi Nhị ca, nhưng mà cái hộp kia cùng thứ mà Tam ca đưa cho nàng giống nhau như đúc, chỉ sợ là mưu kế một hòn đá ném hai chim.
"Chiêu Thư đâu? Chiêu Thư như thế nào không có ở đây?!"
Văn Khương bắt lấy cổ tay Tiểu Đào, nghiêm nghị chất vấn.
"Chiêu Thư tỷ tỷ ngày hôm qua liền nói thân thể không thoải mái, nô tì cũng không thấy tỷ ấy."
Văn Khương ôm đầu nghĩ ngợi, chợt nhớ ra từ hôm buổi lễ cập kê của mình thì đã không thấy bóng dáng Chiêu Thư, chỉ sợ đã sớm làm quân cờ cho kẻ khá
Chỉ đổ thừa chính nàng quá tin tưởng Chiêu Thư, giá như ngay thời điểm phát hiện ả nô tì này hạ dược nàng, nàng nên dứt khoát trừ đi để đến bây giờ đã lưu lại mầm họa. Hiện tại là Nhị ca, ai dám chắc thời gian tới Tam ca nàng được bình yên?!
Ban đêm....
Văn Khương cải nam trang, hòa trộn vào hàng ngũ thị vệ, lặng lẽ hướng tới hướng phòng bếp.
Toàn bộ trong cung đều tăng cường đề phòng, nếu không phải nàng trước kia đã từng cứu một nô tì làm ở nhà bếp sợ ngay cả cơ hội ra khỏi cửa cung còn không có.
Sau khi xuất cung, nàng một khắc cũng không dám trì hoãn, thẳng đến phủ đệ Tam ca.
Tia chớp cùng tiếng sấm đan xen trên đỉnh đầu, trong lòng Văn Khương vẫn là không sợ hãi chút nào.
Phủ đệ cửa đóng chặt, đến một người thị vệ cũng không có.
Văn Khương đi đến cửa sau, đó là cửa mà khi còn nhỏ nàng cùng hắn thường đi, tuy rằng đã gần hai năm nàng không có lại đây, nhưng mà nàng lại nhớ rất là rõ ràng.
Chờ nàng đi vòng qua cửa sau, một đường kinh lôi đánh xuống, nào còn có cái cửa nào chứ? Sớm bị tầng tầng bụi gai phong kín, chỉnh mặt bức tường đều cố tình lấp kín dường như muốn tuyệt hết đường vào.
Mưa to như trút xuống, nàng nôn nóng đứng ở dưới mái hiên dạo bước, vốn không muốn để người khác nhìn thấy nhưng phút này lại không thể không đi cửa chính...
Nàng lo lắng gõ mạnh vào ván cửa gỗ, từng đợt gió lạnh quét qua không khỏi làm Văn Khương rùn mình..
"Ai đó? chủ tử có lệnh không tiếp khách."
"Ta là Văn Khương công chúa, mở cửa ra."
"Nói bậy bạ gì đó."
Thanh âm hồi đáp vẻn vẹn sau đó trở nên im lìm, Văn Khương lại như cũ không vẫn không buông tha giữ lấy cửa.
"Cầu xin ngươi, mở cửa. Ta có việc quan trọng muốn tìm công tử"
Nàng hết lần này tới lần khác hét lên, thanh âm đã có một ít khàn khàn.
"Tam ca, là muội.. Muội là Văn Khương"
Nàng gắt gao đập cửa chính, hai tay bàn tay đã dần dần sưng đỏ lên.
"Haizzz? Đã hơn nửa đêm."
Một tia ánh sáng xuyên vào mắt nàng, lạ lẫm lại uy nghiêm lão giả mang theo vài hạ nhân từ trên cao nhìn xuống nhìn Văn Khương, nàng vừa mở miệng muốn nói cái gì, kết quả lại hôn mê bất tỉnh...
"Khởi bẩm đại nhân, công chúa chỉ sợ đã nhiễm phong hàn."
"Việc này đứt không thể làm lớn, nhanh chóng phái người vào trong cung tìm thiếp thân cung nữ của xông chúa, dặn bọn họ không được tiết lộ hành tung công chúa."
"Chỉ là, tình hình công chúa...nếu lỡ như"
"Ta tự có chừng mực, tìm hai nha hoàn đến hầu hạ công chúa. Phía bên Tam công tử tạm thời đừng đê lộ tin tức gì"