Vấn Kiếm

Chương 6



Bồ Lưu Hiên chậm rãi gật đầu: "Không sai, nhưng con có biết lý do tại sao qua 18 tuổi thì vĩnh viễn không thể thi vào Học Cung không?"

"Học trò không biết!"

Lý Ngang thật thà lắc đầu, chờ đợi giáo thụ giải thích.

Bồ Lưu Hiên chậm rãi rút đi biểu tình nghiêm túc ở trên mặt, nhẹ giọng nói: "Bởi cái mà Học Cung truyền thụ cho học sinh, không chỉ có những thứ kiến thức tầm thường như nho học kinh điển, thi từ ca phú, xây nhà đắp cầu hay cải thiện nông nghiệp."

Lão đưa mắt nhìn thẳng vào Lý Ngang:

"Học Cung còn truyền thụ cả đạo.

Chân chính đạo.

Tu hành chi đạo!"

Nghe đến đó trái tim của Lý Ngang như ngừng lại một nhịp, như thể đang đứng trên một mép núi dựng đứng với những nguy hiểm không rõ, hơi thở bắt đầu dồn dập:"Tu hành...chi đạo?"

"Không sai."

Bồ Lưu Hiên gật đầu nói: "Phi thiên độn địa, đằng vân giá vũ, cưỡi mây vượt gió, thậm chí còn có thể giống như trong sách cũ chép lại, tế khởi phi kiếm, trong bòng một trăm hơi thở, lấy thủ cấp của địch nhân ngoài trăm dặm..."

Lý Ngang theo bản năng hỏi: "Không phải ngàn dặm sao?"

"Khụ khụ!"

Bồ Lưu Hiên nghẹn một chút, xệ mặt xuống, nghiêm túc nói: "Làm sao mà xa được như vậy, quy tắc của trời đất không phải nói chơi đâu."

Cái này... giáo thụ à, ngươi còn muốn cùng học trò của người nói chuyện khoa học sao? Lão nhân gia ngài liệu có muốn sử dụng một chút ứng dụng khí động lực học để cải thiện hình thức và tăng tốc độ của phi kiếm hay không đây?

Tuy trong đầu nghĩ vậy nhưng mặt ngoài Lý Ngang lại thành thành thật thật nhận sai, thỉnh Bồ giáo thụ tiếp tục.

"Tóm lại."

Sau khi bị Lý Ngang gián đoạn, Bồ giáo thụ cũng chẳng còn bộ dáng trang trọng nghiêm túc như trước đấy nữa, tuỳ ý xua tay: "Nói chung cấm những người quá 18 tuổi đăng kí vào học viện một mặt là loại bỏ những kẻ tư chất tầm thường, tránh cho hàng năm lãng phí công triệu tập dự thi.

Mặt khác, người là vạn vật chi linh, tụ tập tinh hoa của thiên địa, tuyệt đại đa số người đều mang trong mình một chút tư chất tu hành thiên phú-chính là linh mạch ẩn trong cơ thể.

Trong thân thể người bình thường, thường sẽ có năm đường linh mạch không thể sờ hay nhìn thấy. Những linh mạch đó có thể câu thông thiên địa, ôn dưỡng thần hồn. Một khi bước qua tuổi 18, linh mạch sẽ tự động đóng lại.

Mà người tu hành, trước khi linh mạch đóng cửa, áp dụng các loại phương thức bồi dưỡng, củng cố, cường hoá linh mạch.

Có thể coi linh mạch giống như một gốc cây non, không chăm bón nó sẽ chết. Ngược lại, nếu nuôi dưỡng nó đầy đủ, khoẻ mạnh, cuồn cuộn không ngừng hấp thu linh khí thiên địa, khai thác khí hải, hình thành tuần hoàn. Từ đó vận đụng lực lượng thiên địa, sở hữu lực lượng mà phàm nhân không có cách nào tưởng tượng được."

Bồ Lưu Hiên nhàn nhàn nói tiếp: "Tuy nói mỗi người đều có ít nhất năm linh mạch, nhưng năm linh mạch ấy chỉ ở điều kiện cơ bản nhất. Nếu không có điều kiện cùng công pháp thích hợp, cho dù có cho cả trăm năm cùng đừng hòng tu ra cái gì nên hồn.

Số lượng học viên có thể chính thức bước vào ngưỡng cửa tu hành thì có thể có tám, chín, mười đường nhưng ít nhất phải có bảy linh mạch hoàn chỉnh,bảy linh mạch hoàn chỉnh tương đương với tiêu chuẩn rất rộng. Theo như tin tức ta tìm hiểu, mỗi năm, có năm thành thiếu niên của Ngu Quốc có bảy linh mạch hoàn chỉnh trở lên.

"Linh mạch..."

Lý Ngang trầm ngâm một tiếng, lập tức cảm thấy có điều gì đó không đúng,dù hắn cũng thường xuyên xem qua báo chí, tin tức của Y Châu này, trước nay chưa từng tiếp xúc với những loại thông tin như vậy.

Trong Ngu Quốc có năm thành thiếu niên trở lên đạt tiêu chuẩn thấp nhất để tu hành, có thể coi là tin tức tuyệt mật của cả nước, Bồ giáo thụ như thế nào lại biết được...

"Tò mò tại sao ta lại biết nhiều thế phải không."

Bồ Lưu Hiên cầm lấy ly nước trà đã sớm nguội ngắn từ trên bàn, nhấp một ngụm, nhẹ giọng nói: "Mười lăm năm trước lúc ta thân cô thế cô một mình tiến vào thành Y Châu này, làm nghề dạy học, sau đấy cùng phụ thân của ngươi kết thành tri giao bạn tốt.

Trước đó, kỳ thật ta là giáo thụ ở Học Cung."

"A?"

Lý Ngang không dám tin tưởng mà há to miệng, phải biết rằng Học Cung là học phủ đứng đầu của Ngu Quốc, địa vị còn ở trên cả Quốc Tử Giám.

Mỗi học sinh tốt nghiệp từ Học Cung một là tiến vào lục bộ(*), đảm nhiệm chức vụ quan trọng. Hai là tiến vào quân bộ, vì Ngu Quốc chinh chiến, mở rộng lãnh thổ. Còn có loại thứ ba đặc biệt hơn đó là ẩn nấp hành tung, đi làm những nhiệm vụ cơ mật ít người biết, tỉ như là đi thăm dò hoặc đi mang về những sản vật mới lạ từ các nơi khác nhau.

Bản thân Học Cung chính là đỉnh núi tối cao của Ngu Quốc, chỉ cần tiến vào trong đó, không chỉ có tương lai rộng mở, tiền đồ vô lượng, có thể nói là cá chép hoá rồng, một bước lên tiên!!

(*) Lục bộ bao gồm 6 bộ: bộ Lễ, bộ Lại, bộ Binh, bộ Hộ, bộ Bình và bộ Công. Tương ứng với 6 chức quan cao cấp nhất trong hệ thống triều đình do vua quản lý.

"Không nên nghĩ nhiều."

Bồ Lưu Hiên nhìn biểu tình luân phiên thay đổi trên mặt Lý Ngang, nửa là buồn cười, nửa là buồn cười, nửa là ưu thương, nhẹ nhàng buông chén trà, nhẹ giọng nói tiếp: "Mười ba năm trước, ta tự nguyện từ chức giáo thụ tại Học Cung, chấp nhận phong rớt một thân tu vi, từ Trường An trở về quê hương Y Châu này.

Tháng trước, Học Cung gửi thư, lại khôi phục chức vị giáo thụ của ta.

Mà mỗi vị giáo thụ tại Học Cung, mỗi năm đều có một cái danh ngạch để tiến cử một người trực miễn phải thi nội tỉnh châu phủ, trực tiếp đến Trường An tiến hành vòng sơ thí của Học Cung."

Bồ Lưu Hiên nhẹ nhàng dừng ánh mắt nhìn lá rụng trên bàn đá, xoay tròn chén trà, cũng không có giải thích vì sao năm đó lại từ bỏ chức vị giáo thụ tại Học Cung, tự phong rớt một thân tu vi, hiển nhiên cũng không muốn nhiều lời.

"Ta và phụ thân ngươi tri giao hảo hữu cũng nhiều năm, ta cũng nhìn ngươi từ nhỏ đến lớn, tuy rằng ngươi tạo nghệ thi từ ca phú bình thường nhưng bù lại đầu óc tư duy linh hoạt, nói không chừng có thể thông qua khảo thí của Học Cung."

Bồ Lưu Hiên nâng tay lên, trước đánh gãy cảm giác kinh hỉ cảm tạ của Lý Ngang trước, nói: "Giáo thụ Học Cung tiến cử, cũng chỉ là tấm vé vào cửa mà thôi.

Đại sự có thành hay không, còn phải xem năng lực và vận khí của ngươi.

Ở đây đợi một chút."

Bồ Lưu Hiên rời khỏi ghế, đi vào trong phòng, một lát sau cầm theo một quyển trục đầy bám đầy bụi từ từ bước ra.

Lý Ngang tiếp nhận quyển trục, tiện tay lau đi một ít bụi dính trên đó, "Đây là?"

"Thượng thanh cảm linh chương, tài liệu giảng dạy cơ bản của Học Cung, trong đó có hướng dẫn để tự cảm nhận các đường linh mạch trong người.

Bồ Lưu Hiên tuỳ ý nói: "Kỳ thật đến Trường An, những vật này cũng sẽ có người khác phát cho ngươi, hiện tại cũng chỉ sớm hơn mấy tháng so với những người nghèo không có lai lịch kia mà thôi.

Các hoàng tử, con cháu quý tộc hay trong những gia tộc lớn đều mang theo những lthứ này từ khi còn nhỏ rồi.

Con trước hết lấy đọc đi, xem có đọc được mẹo hay không."

"Đọc trước..."

Lý Ngang trong lòng cảm động, mở ra lướt qua vài trang đầu, chỉ thấy trong đó toàn văn tự bí ẩn và khó hiểu.

Cái gì mà: "Thủy ô tinh âm, táp ô minh dương." "Triệu nguyệt cát thần, lai ánh tâm đình."

Hoàn toàn xem không hiểu.

"Nhập môn tu hành cần duyên phận và ngộ tính, không cần dựa nhiều vào văn tự rối rắm. Nếu đến cái này còn ko ngộ được thì làm lấy gì so sánh với những đệ tử thế gia học trước con mười mấy năm liền?"

Bồ giáo thụ lại bày ra bộ dáng trưởng bối, lải nhải dạy dỗ một phen.

Học Cung tuyển chọn học viên không phải dựa vào mỗi tu hành thiên phú, còn có cả kinh văn, thi vấn đáp, cưỡi ngựa bắn cung, muốn được vào học viện con còn phải cố gắng gấp bội, không chỉ dựa vào mỗi đầu óc nhanh nhạy là xong.

"Được rồi, đi thôi."

Rốt cuộc cũng hết chuyện để dạy, Bồ giáo thụ vẫy vẫy tay: "Đúng rồi, bảy ngày sau con lại tới đây một chuyến.

Mỗi năm vào ngay trước mùa Học Cung chiêu sinh, giáo viên và trợ giảng sẽ được cử tới các châu, phủ khác nhau, dùng la bàn để tìm kiếm những thiếu niên có linh mạch mang thiên phú trác tuyệt, không để hao phí thiên tài chỉ vì không đủ điều kiện học tập hoặc dự thi.

La bàn là thứ dùng để đo số lượng linh mạch.

Đang đắm chìm trong đủ loại tin tức mới lạ, Lý Ngang liên tục gật gù, vô thức bước ra khỏi đình viện đến con phố, sự nhộn nhịp ồn ào làm hắn bừng tỉnh, theo bản năng siết chặt lấy quyển trục "Thượng Thanh cảm linh chương". Yên lặng tăng tốc đi về nhà.

Một đường đi nhanh, vừa liên tục suy nghĩ, linh mạch rốt cuộc là loại cơ quan nào trên cơ thể con người?

Liệu có thể cấy ghép linh mạch hay không?!