Vạn Kiếp, Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Anh

Chương 24: Anh có yêu em không?



Đã 5h chiều đã đến giờ anh tan làm " haizz… cuối cùng cũng được về nhà với vợ rồi", anh là một người mê vợ nói rõ hơn là chỉ mê mỏi Tiểu Mãn. Nhan Chiếc phóng xe một mạch về nhà “vợ à anh về rồi đây” anh đi vào nhà, thấy Tiểu Mãn đang nấu ăn trong bếp " em nấu ăn hả vợ"

Tiểu Mãn ngó ra " vâng em đang nấu, anh vào thay đồ đi, rồi qua nhà bác Tú kêu ba về dùm em"

Nhan Chiếc" ừ vậy em nấu tiếp đi ". Anh lên lầu thay quần áo, khoản 15p sau anh bước xuống "anh đi qua nhà bác Tú đây "

Cô nói vọng ra " vâng ".



Anh bước sang nhà bác Tú, cất tiếng chào hỏi" chào bác Tú"

Bác Tú " Nhan Chiếc đó hả, mau lại đây đánh cờ với bác "

Ba" nào mau ngồi xuống "

Thấy hai người họ quá nhiệt tình nên anh cũng đành thuận theo "vâng "

Ba người cùng đánh cờ bầu không khí náo nhiệt xen phần kịch tính, sau hai trận cờ bác Tú và ba điều thua trong tay anh.

Bác Tú “không ngờ con rể ông đánh cờ giỏi thế”

Ba " haha… cũng nhờ con gái tôi biết chọn "

Nhan Chiếc " bác nói thế con ngại quá, con làm sau có thể so với ba và bác "

Bác Tú "chúng ta chơi thêm ván nữa "

Nhan Chiếc " thôi ạ, Tiểu Mãn còn đang đợi cơm ở nhà, ba hay chúng ta về nhà thôi "

Ba" vậy mai tôi lại qua chơi với ông, giờ con gái còn đang đợi cơm ở nhà nên không làm phiền ông nữa " vừa nói ông vừa vỗ vai bác Tú. Về đến nhà, đã thấy cô dọn đồ ăn lên sẳn " Tiểu Mãn à, ba về rồi đây " tiếng nói mang phần vui vẻ của ba cô.

Tiểu Mãn " sau ba và anh về lâu thế? "

Nhan Chiếc " tại anh và ba chơi với bác Tú thêm vài ván nên hơi lâu". Ba và Nhan Chiết cùng ngồi xuống bàn ăn, trên bàn là một đĩa rau xào, một tô canh chua, một dĩa thịt kho, và cá chiên. Những món ăn được cô trang trí cầu kỳ, tuy đơn giản nhưng không kém phần hút mắt.

Tiểu Mãn " ba và anh mau nếm thử tài nghệ nấu ăn của em "

Ba " Nhan Chiếc con ăn trước đi, thử độc "

Tiểu Mãn " ba kì quá, con là con ba sau bỏ độc chứ "

Nhan Chiếc " vậy để con thử độc cho ba " nói xong anh cầm đũa rấp một ít rau xào, hương vị thấm dần vào lưỡi, vị mặn xộc lên tận não, anh rán nuốt miếng rau xuống, uống liền một ngụm nước lớn, nhìn cô với vẻ mặt hoài nghi " Tiểu Mãn em có bỏ lộn đường thành muối hay có chút nhầm lẫn nào với muối không mà nó mặn quá" vừa dứt lời từ bụng anh chuyền đến một cơn đau dữ dội " không ổn rồi anh phải vào nhà vệ sinh đây" dứt lời anh lao như bay vào nhà vệ sinh. Thấy anh như thế ba cô khó hiểu hỏi "con bỏ độc thật đó hả "

Tiểu Mãn " làm gì có" cô không hiểu chuyện gì nên cũng bèn cầm đũa lên ăn thử, cái vị mặn hơn cả nước biển làm cô phải hốt hoảng nhả miếng rau đó ra "sau nó mặn thế nhỉ, con nhớ đâu bỏ nhiều muối đâu "

Ba "đã bao lâu rồi con không nấu ăn thế "

Tiểu Mãn " hmm … như là từ lúc du học, khoản 7 năm"

Ba " haizz … chiều nay chúng ta ăn mì gói đỡ đi "

Tiểu Mãn " vậy để con nấu "

Ba " thôi con đi xem con rể ba sau rồi, còn mì để ba nấu " có lẽ do ông quá sợ tài nghệ nấu ăn của con gái.

Thấy ba đuổi mình đi cô cũng không phản kháng nữa, bèn đi đến trước phòng vệ sinh, đứng trước cửa trong đầu Tiểu Mãn lại hiện lên một ý tưởng, cô cất tiếng có mấy phần thích thú " em biết anh đang phải chiến đấu với cái đít trong đó, nhưng anh có thể dành ít thời gian cho em hỏi anh một câu không"

Giọng nói bất lực và đau đớn của Nhan Chiếc thiều thào trả lời “em có thể hỏi khi anh ra ngoài không”

Ngữ điệu đắc ý và ranh mãnh " không, em muốn hỏi anh bây giờ à, giờ anh có trả lời không"

Nhan Chiếc im lặng có lẽ vì sự đau đớn khiến anh không cất tiếng nói được.

Giọng hối thúc của Tiểu Mãn “này anh không sau chứ” vừa nói cô vừa rõ cửa " cóc cóc"

Nhan Chiếc mệt mỏi trả lời"anh không sau "

Tiểu Mãn " vậy anh cho em hỏi nha "

Có lẽ anh quá mệt mỏi và kèm sự bất lực nên đã đồng ý cho cô hỏi" được vậy em hỏi đi"

Tiểu Mãn thích thú đặc câu hỏi “vậy anh có yêu em không, hehe…”

Dường như anh đã lấy hết sức lực mà trả lời cô “anh có… yêu em”

Tiểu Mãn “anh yêu nhiều không”

Nhan Chiếc" nhiều… rất là nhiều "

Cô hài lòng đáp lại "vậy anh làm chuyện đại sự của anh tiếp đi " cô rời đi để lại anh cảm giác bất lực khó tả.

Một bên ba cô nhìn con gái và con rể ông bất giác nở nụ cười mãng nguyện, có lẽ trên đời này người có thể chịu đựng và yêu thương Tiểu Mãn đến nhường đó có thể chỉ có mỗi ông và Nhan Chiết.