Hạ Kiều Nghi thật không muốn mình lại tiếp tục đi vào vết xe đổ như trước nữa.
Suốt một tháng này, cô đã nghĩ thông suốt rồi. Nếu đã trọng sinh chắc chắn là ông trời muốn cô làm lại, không để bản thân đến cả Địa Phủ cũng từ chối tiếp nhận như thế.
“Nghi Nghi à, có phải con cãi nhau với bạn ở lớp không?”
Hạ Lam nhịn không được mà hỏi han, đây là điều khiến bà nghi ngờ mấy hôm nay. Chỉ sợ rằng con bị đánh hoặc bị tập thể cô lập. Sống trong môi trường đó tuy rằng chất lượng trường đào tạo rất tốt nhưng học sinh ở đó đều là con nhà có điều kiện, chỉ sợ con gái bị họ chê bai rồi gây khó dễ.
“Không có, chỉ là con không muốn tốn tiền của mẹ thêm nữa thôi. Còn để dành tiền học đại học nữa.”
Hạ Kiều Nghi đương nhiên nhìn ra sự lo lắng trong ánh mắt bà.
“Nghi Nghi…”
Hạ Lam nghe vậy thì xúc động, hai mắt rưng rưng nhìn tội vô cùng.
Trong lòng Hạ Kiều Nghi khẽ nhói, đôi mắt ửng hồng. Người phụ nữ này khi trước bị cô không tiếc lời tổn thương mà bà vẫn luôn yêu thương cô đấy… Đáng lý bà nên bỏ mặc cô để cô tự sinh tự diệt, rồi đi tìm hạnh phúc cho riêng mình đi chứ. Quan tâm một con rắn độc như cô làm gì?
“Mẹ vẫn đủ, ít nhất con cũng phải tổ chức sinh nhật chứ. Trước đó năm nào cũng tổ chức rồi, năm nay sao có thể thiếu.”
“Được rồi mà, vậy mẹ mua cho con một chiếc bánh kem thật lớn. Chỉ con với mẹ ở cùng nhau thôi. Ngày mai con không muốn ra ngoài.”
Dù Hạ Lam vẫn còn buồn nhưng cũng chỉ biết nghe lời con gái.
Cả ngày hôm sau là ngày cuối tuần. Hạ Kiều Nghi nhận rất nhiều cuộc điện thoại từ Lục Ái Ái và Ngữ Thu Mai, nhưng cô đều tắt máy. Chỉ cố gắng đè nén lo lắng về sự biến động kia mà ôn bài.
Đến tối, tưởng chừng một ngày này sẽ êm đềm trôi qua. Ai nghĩ tới lúc mẹ đi lấy bánh kem đã đặt sẵn trở về, theo sau còn có Lục Đông Phong.
Hạ Kiều Nghi không biết anh đến, vẫn tập trung ôn bài. Lúc cánh cửa phòng được gõ nhẹ rồi mở ra cô cũng không quay đầu.
“Mẹ đợi con một chút.”
Cô nói.
Ngay sau đó, cả vòng eo nhỏ bỗng bị một vật thể lớn ôm lấy khiến cô giật bắn mình. Vội bật từ trên ghế đứng lên. Chân còn va cả vào bàn học truyền đến cơn đau nhưng cũng chẳng bằng sự sợ hãi lo lắng lúc này của cô.
Đàn ông…
“Sao anh lại đến đây?”
Cô cau có.
“Anh đến sinh nhật em.”
Lục Đông Phong thản nhiên trả lời, gương mặt đẹp trai có chút xấu xa nhìn cô. Chắc chắn là không chỉ đến sinh nhật không đâu.
“Tôi không tổ chức sinh nhật, phiền anh trở về đi.”
“Ô hay…”
Lục Đông Phong tiến tới, Hạ Kiều Nghi giật người lùi lại. Tránh anh như tránh tà. Cuối cùng vẫn bị anh nắm lấy cổ tay kéo một cái liền ngã vào lòng anh.
“Mẹ vợ mời anh đến.”
Anh thì thầm bên tai cô. Bắt đầu quan tâm chỗ chân vừa bị đập vào bàn, cũng may không bị chảy máu.
“Anh đừng có tùy tiện nhận người thân, tôi không có cưới anh đâu.”
Hạ Kiều Nghi nhìn anh quan tâm mình nhưng vẫn lạnh nhạt.
“…”
Chiêu này đúng là hữu dụng. Dọa một chút mà Lục Đông Phong đã tái cả mặt.
“Đừng mà… em đừng nói thế.”
Còn chưa kịp để cô lên tiếng anh đã kéo cô tới bên giường. Lúc này cô mới để ý ở trên tấm đệm sạch sẽ màu xanh cá tính từ khi nào đã xuất hiện một thùng quà cỡ lớn.
“Chúc mừng sinh nhật, Nghi yêu dấu của anh.”
Thấy cô vẫn cứ đứng sững, anh liền ôm vào hai bắp tay nhỏ nhắn của cô, dịu dàng đẩy cô tiến tới bên hộp quà.
“Mau mở quà đi, xem có thích không?”
Hạ Kiều Nghi nhìn kiểu dáng đóng gói cẩn thận, chất liệu là loại hộp nhung cao cấp. Trong lòng không khỏi cảm thán.
Trong mấy tuần qua, anh không tới nhưng đều đặn cuối tuần có người mang đồ ăn vặt đến cho cô.
Cô vì để anh vui một chút mà mở hộp quà. Bên trong nào là đồ dưỡng da, son phấn, còn có cả một chiếc áo khoác lớn màu xanh được bọc xinh xắn. Nhìn qua liền biết không phải do anh chuẩn bị, hẳn là Lục Ái Ái quân sư cho anh. Cuối cùng ở dưới đáy hộp chính là… sách vở?
Hạ Kiều Nghi tò mò cầm tạm một quyển vở lên xem. Bên trong chính là chi tiết từng chút một về từng bài học môn Vật lý. Hạ Kiều Nghi tròn mắt sững sờ, cuối cùng… cuối cùng cũng nhìn được mấy chữ liên quan đến Vật lý mà cô có thể hiểu rồi.
Cầm quyển khác lên xem, môn Hóa cũng rất chi tiết. Ngoài ra còn có mấy quyển vở nữa. Bề ngoài đều có ghi tên, mấy môn như Lịch sử, Địa lý, … anh đều liệt kê những ý chính nhất. Đọc một chút môn Lịch sử liền dễ hiểu cứ như là câu chuyện quá khứ chảy ào ào qua trong đầu.
Cô mừng rỡ, hai mắt long lanh.
Còn chưa kịp lên tiếng cảm ơn anh thì ở trên cánh cổ thấy lành lạnh. Nâng tay liền chạm phải sợi dây chuyền.
“Tách” khẽ một tiếng, sợi dây chuyền đã yên vị trên cổ cô.
Mặt dây chuyền hình bông hoa cúc họa mi, bông hoa trắng tinh khiết mà thanh thuần. Thứ đồ như vậy cô đeo có hợp không?
“Đây là thiết kế riêng cho em. Nghi… nó giống như để hình dung em vậy, nét đẹp tinh khôi bất cứ thứ gì đều không thể làm vấy bẩn em…”
Anh vòng tay ôm lấy eo cô từ phía sau, nhỏ giọng thì thầm.
“Em giống như mặt trăng sáng trong màn đêm đen. Giống như nữ thần ánh sáng trong lòng anh… Nghi, ở bên anh nhé!”
Lời tỏ tình khá là không ăn khớp nhưng nó khiến cho trái tim của bà cô ba mươi tuổi khẽ run rẩy. Anh yêu cô như vậy, anh dành cả đời trước để chứng minh cho cô thấy anh yêu cô nhiều đến thế nào. Bây giờ cô hiểu rồi, nhưng tại sao lại không dám đón nhận tình yêu từ anh? Rốt cuộc cô còn lo sợ điều gì nữa?
Là bệnh hay là sợ tương lai của anh bị mình phá hỏng?
Không! Đời này cô không thể làm thế, cô không thể hủy hoại anh được nữa. Một lần đã là quá đủ rồi.
Cô nhận ra mình càng trốn tránh, càng lo lắng thì anh lại càng bám riết lấy cô không rời. Tình yêu của anh cứ vậy mà đong đầy, rồi một ngày giọt nước tràn ly, tình yêu quá nhiều đến không thể khống chế. Giống như đời trước vậy…
Trong lòng nhất thời xúc động, hai mắt ửng đỏ. Cô xoay người lại đối diện với anh.
“Đông Phong… Anh phải hứa với em, sau này dù có chuyện gì xảy ra anh cũng không được vì em mà làm lỡ dở sự nghiệp của mình, làm hỏng cả tương lai tươi sáng có được không?”
Cô nói như vậy nhưng Lục Đông Phong lại cho rằng là cô lo lắng anh sẽ làm hỏng cuộc đời của cô. Anh vội nói:
“Em yên tâm, anh sẽ không phá đi tương lai tươi sáng của em. Anh sẽ ở bên em, giúp em làm những điều em muốn, đạt được những gì em khao khát. Có được không?”
Hic.
Hạ Kiều Nghi bật khóc, vừa khóc vừa cười.
“Đồ ngốc.”
“Được rồi được rồi, là anh ngốc. Đừng khóc nữa…”
Bàn tay thô ráp do thường xuyên tập luyện súng ở khu quân đội nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho cô. Nhìn cô khóc anh rất đau lòng.
Lúc này hai người ở sát gần nhau, Hạ Kiều Nghi nhịn không được mà chủ động hôn lên môi anh. Hai người nhanh chóng môi lưỡi giao hòa, không ngừng mút lấy đôi môi, dạo chơi trong khoang miệng của đối phương. Bàn tay cô ôm chặt lấy thắt lưng của anh, tay anh cũng như có như không mà tựa lên mông cô. Thi thoảng liền bóp nhẹ một cái.
Đúng lúc này, cánh cửa phát ra hai tiếng “cộc cộc” rồi nhanh chóng mở ra. Do tốc độ quá nhanh nên Hạ Kiều Nghi và Lục Đông Phong còn chưa kịp phản ứng. Kết quả khi Hạ Lam mở cửa ra trước mắt vẫn là trạng thái hôn nhau của hai người.
Nghe động tĩnh, hai người liền dừng lại. Nhìn ra cửa.