Vạn Kiếp Phúc Hắc Yêu Tôi

Chương 148: ‘Gái đẻ’



Hạ Kiều Nghi trốn trong nhà vệ sinh khóc nấc lên, chưa bao giờ mà cô mong Lục Đông Phong xuất hiện như lúc này. Cô cảm thấy bản thân mình yếu đuối, cần có anh.

“Anh đâu rồi, anh đâu rồi…”

Nhìn màn hình báo thuê bao bận, cô liên tục lẩm bẩm, bàn tay không ngừng chà sát vào điện thoại.

Cho đến cuộc thứ ba Lục Đông Phong bắt máy, cô òa lên:

“Tại sao giờ anh mới nghe máy? Anh đang ở đâu thế, anh mau tới đây đi!!!”

Lục Đông Phong vừa kết thúc cuộc điện thoại bí mật với Lục Tiến ở bên dưới khu mua đồ ăn, nghe cô khóc, anh vội vàng cầm theo túi đồ ăn mới mua xong chạy lên.

“Nghi ơi, anh ở đây.”

Anh đứng bên ngoài, gọi với vào trong.

Hạ Kiều Nghi từ trong nhà vệ sinh chạy ra, nhìn thấy anh đã không chần chừ bất cứ giây nào mà ngã vào lòng anh.

“Đáng ghét, anh đã đi đâu vậy, tại sao lại để em một mình?”

Lục Đông Phong ôm chặt lấy cô, cười khẽ an ủi:

“Anh đi mua đồ ăn cho em và mẹ này.”

Cô không quan tâm, ở trong lòng anh khóc một lúc lâu, mặc kệ có bao nhiêu người đi qua nhìn hai người, cô cũng không để ý đến họ. Giờ khắc này, cô chỉ muốn suy nghĩ cho cảm xúc của mình thôi…

Đầu giờ chiều, cô và Lục Đông Phong quyết định đi tới nhà xác một lần. Vừa đúng lúc xe đẩy xác của Ngữ Tông Trạch đi ra, kéo theo đó tiếng khóc ầm ĩ của hai mẹ con Ngữ Thu Mai.

Nhìn thấy hai người, bà Ngữ giống như phát điên gào lên:

“Lũ khốn nạn, chúng mày tới đây làm gì, mau cút đi. Chồng tao chết rồi, chính là do chúng mày gián tiếp hại chết chồng tao…”

Bà ta chỉ vào Lục Đông Phong:

“Nếu không vì mày ra sức hại Ngữ Thị… ông ấy cần phải bon chen đến mức bỏ mạng lại như thế này hay sao?”

“Mẹ, mẹ đừng như vậy. Là con gọi cậu ấy tới…”

Ngữ Thu Mai hai hàng nước mắt đầm đìa.

Bà Ngữ vẫn không ngừng gào thét:

“Chúng mày đừng có đắc ý, giờ tao đã không còn gì để mất đừng hòng yên với tao. Tao sẽ cho chúng mày hiểu, sống còn đau khổ hơn chết là như thế nào.”

Nhân viên hỗ trợ đẩy xác nghe bà ta mồm năm miệng mười đay nghiến người khác, hắng giọng một cái rồi lên tiếng nhắc nhở:

“Người nhà nén đau thương, bệnh viện còn có những bệnh nhân khác đang cần tĩnh dưỡng.”

Ngữ Thu Mai vội vàng nhắc bà ta, xong thì ra hiệu Hạ Kiều Nghi tới. Nhưng với thái độ giữ người của bà Ngữ, cô tất nhiên không bước đến. Thật ra, một phần cũng là vì cô biết Ngữ Tông Trạch chết không toàn thây, nên không có can đảm đến gần.

Ngữ Thu Mai hiểu ý, chỉ khẽ gật đầu sau đó ra hiệu cho nhân viên hỗ trợ đẩy giường xác đi thiêu.



“Cuộc sống thật phi thường, dù lúc ông ta sống em ghét ông ta đến mấy… khi ông ta chết đi rồi, lại cảm thấy em không cần so đo với người chết nữa.”

Lục Đông Phong ánh mắt chứa tia phức tạp, anh ôm cô rời đi.

“Sống chết đã có số, chúng ta đi thôi.”



Sau khi Ngữ Tông Trạch ‘đột nhiên’ chết, Lục Đông Phong đã nói với Lục Tiến không cần làm khó Ngữ Thị nữa. Hãy để cho bà Ngữ gánh vác. Ngữ Thu Mai khi đó cũng phải bỏ đi công việc diễn viên, quay lại công ty cùng mẹ gồng gánh tập đoàn đang chuẩn bị sụp đổ.

Bà Ngữ vất vả vực công ty là vậy, nhưng vẫn không quên giở trò kiếm chuyện với Hạ Lam. Bà ta tìm cách gặp Đoàn Yên Miên nói ra sự thật rằng Hạ Kiều Nghi là thành quả của một vụ cưỡng hiếp mà thành.

Hôm đó, hai vợ chồng Hạ Kiều Nghi vừa đi làm về, nhìn thấy Đoàn Yên Miên ngồi lặng thinh trong nhà, lưng quay về phía hai người. Lúc đó, anh và cô đều chưa biết chuyện bà Ngữ đã nói với mẹ cho nên vẫn vui vẻ đi tới.

Cho đến khi nhìn thấy sắc mặt đỏ phừng phừng của bà, cả hai mới chột dạ.

“Mẹ, mẹ sao vậy?”

Lục Đông Phong nghi hoặc hỏi.

Đoàn Yên Yên vẫy Hạ Kiều Nghi lại:

“Nghi, lại đây.”

Hạ Kiều Nghi cảnh giác bước tới.

Bà bỗng nhiên ôm chầm lấy cô dưới sự bất ngờ của hai người.

“Con à… Hôm nay, vợ của tên Ngữ Tông Trạch kia tới tìm mẹ, đã nói hết với mẹ rồi…”

Cả hai người mở to mắt.

Bà xúc động nói:

“Bao năm nay, con và mẹ con đã chịu khổ cỡ nào. Bà ta cho rằng nói ra chuyện đó thì mẹ sẽ không còn thương con nữa… nhưng bà ta đâu biết, giờ mẹ đâu còn quan tâm đến cái gọi là sĩ diện. Mẹ chỉ quan tâm vợ chồng hai đứa có hạnh phúc hay không?”

Lục Đông Phong không nghĩ phản ứng của mẹ lại thế này, có lẽ mẹ vẫn chưa biết người tham gia vào chuyện năm đó có cha anh. Nhưng lẽ nào bà Ngữ kia lại dễ dàng bỏ qua như vậy… hay là bà ta không biết?

Dù trong lòng có nghi vấn, nhưng trước mắt thái độ của Đoàn Yên Miên vẫn tốt ngoài sức tưởng tượng thì hai người cũng tạm yên tâm. Còn nữa, bà đã bắt ép Lục Đông Phong phải tới đón Hạ Lam đến ở với hai người bằng mọi cách.

Lục Đông Phong nói:

“Con đã nói với mẹ vợ, nhưng bà ấy không chịu.”

Đoàn Yên Miên nói:

“Đừng có lý do, nếu con không đón bà ấy tới đây, mẹ sẽ đón bà ấy tới Lục gia ở với mẹ.”

“Không được đâu mẹ.”

Cả cô và anh đều đồng thanh.



Thấy thế, bà nghi hoặc hỏi:

“Tại sao?”

Lục Đông Phong không giải thích mà nói:

“Con sẽ đón mẹ vợ tới đây, mẹ yên tâm được chưa?”

Vậy là, Hạ Lam miễn cưỡng bị ép tới ở cùng hai người. Thật ra, bà không muốn ở chung với hai con là để hai con có cuộc sống riêng tư, sau này có cháu bà tự khắc sẽ tới trông cháu cho con. Nhưng giờ, ý hai con đã muốn vậy, bà đành tới đây sớm hơn.

Việc nói với Đoàn Yên Miên không có tác dụng cho nên bà Ngữ cũng không thể làm gì được cô. Dù rằng bà ta đã không còn giở trò, nhưng thâm tâm vẫn luôn độc ác. Vài năm sau, bà ta lâm bệnh nặng rồi qua đời, bác sĩ nói do tâm bệnh bà ta quá nặng quá ác, còn không chấp nhận sự hỗ trợ của bác sĩ tâm thần nên dẫn tới tình trạng này.

Hai mươi chín tuổi, Ngữ Thu Mai mồ côi cha mẹ.

Hai mươi chín tuổi, Hạ Kiều Nghi hạ sinh một bé trai đầu lòng. Hai ngày sau khi cô sinh con trong bệnh viện, Ngữ Thu Mai chạy tới, ở ngoài phòng bệnh liên tục khóc lóc đòi gặp cô.

Lúc ấy, vì không muốn kinh động đến thiên thần nhỏ mới chào đời cho nên mọi người mới để Ngữ Thu Mai vào trong. Lục Đông Phong ở bên cạnh đang đút cháo cho cô ăn, lúc nhìn Ngữ Thu Mai ánh mắt anh không vui hiện rõ. Phải biết hai năm nay gia đình nội ngoại thúc giục vợ chồng anh sinh con đã khiến anh không thoải mái, anh vốn lo sợ chuyện cô sinh con sẽ giống mẹ của Lục Ái Ái nên thà không có con cả đời còn hơn đặt cược tính mạng của vợ.

Chỉ có điều, vợ anh cũng muốn có một đứa con rồi, cho nên anh bất lực đành nghe theo cô. Quả nhiên, vài lần không dùng biện pháp phòng tránh, hai người nhanh chóng nhận tin vui… đúng hơn là tin vui của vợ. Vì để đảm bảo an toàn cho cô, anh đã tìm hai hộ lý tới chăm sóc cô, và anh cũng để tâm từng chút từng chút tới cô.

Ngày cô sinh, anh bất chấp sự can ngăn của bác sĩ, cùng cô vượt cạn. Cô nằm trên bàn đẻ đau một, anh nhìn cô, cùng cô trải qua thì cảm giác hành hạ gấp mười. Hai hôm nay, anh vẫn chưa bình tĩnh được sau cú sốc đó, cho nên đối với cô bao bọc càng kỹ, nhìn những người có nguy cơ gây tổn thương cho vợ là anh rất chướng mắt.

Đến cả đứa con, anh cũng mới chỉ nhìn mặt. Còn đâu đều do hai mẹ và hộ lý chăm nom. Hai mẹ đều nói trông anh hung dữ như ‘gái đẻ’, thế mà nay Ngữ Thu Mai mò đến, chả khác nào tìm chỗ chết.

Ngữ Thu Mai vừa tới đã quỳ mà như ngã xuống bên giường bệnh cô:

“Kiều Nghi… chúng ta làm hòa có được không? Giờ bên cạnh mình không còn ai hết… chỉ có cậu thôi… Chúng ta là chị em, chúng ta có thể sống hòa thuận được không?”

Cô nhất thời không biết trả lời thế nào, lại nghe Lục Đông Phong bên cạnh lên tiếng:

“Vợ tôi vừa sinh con, cơ thể còn chưa khỏe vậy mà cô đã vội tìm tới để giải tỏa cảm xúc của mình, cô thiếu lúc để gây phiền phức à?”

Bị anh nạt nộ, Ngữ Thu Mai co rúm người lại vì sợ hãi.

Hạ Kiều Nghi giữ tay anh ra hiệu, anh cũng chua ngoa quá rồi đó, bảo sao hai mẹ lại nói anh như ‘gái đẻ’.

So với anh, cô lại cảm thấy sau khi sinh con, đã có một sinh linh bước tới… tình yêu của người mẹ đã khiến cô trở nên bao dung hơn rất nhiều.

Cô nói với Ngữ Thu Mai:

“Cậu cũng nên giống Ái Ái… gọi tôi một tiếng chị đi.”

Ngữ Thu Mai biết cô đã chấp nhận mình, gật đầu lia lịa:

“Chị… chị là chị gái của em.”

Lục Ái Ái đã học thạc sĩ xong về nước từ mấy năm trước, cô ấy đứng ở một bên quan sát, lúc này thấy chị dâu chấp nhận Ngữ Thu Mai thì đã đi tới đỡ cậu ấy đang quỳ dưới đất đứng dậy.

“Mùa đông quỳ ở dưới đất lạnh đấy, mau đứng lên đi.”

Cho dù thái độ Lục Ái Ái rất lạnh nhạt, nhưng bởi vì họ là những người bạn từ xưa, cho nên sau này tình cảm cũng được hâm nóng lại. Mùa đông năm ấy, thời tiết lạnh đến thấu xương, nhưng lòng người đã chết đột nhiên ấm lại.