Mấy ngày sau đó cuộc sống từ nhà tới trường, từ trường về nhà vẫn bình thường. Về chuyện của Ngữ Thu Mai, có vẻ như từ hôm ở quán café cô ấy đã có chút thành kiến với Hạ Kiều Nghi. Đến lớp cứ trốn tránh, không đi cùng nhau, không dám nhìn thẳng.
Hạ Kiều Nghi có để tâm một chút, nhưng không nhiều.
Lục Ái Ái nhìn cô cứ lao đầu vào học cũng đâm lo.
“Tiểu Nghi, cậu học nhiều như vậy là để đi du học sao?”
Hạ Kiều Nghi gỡ tai nghe đang phát đoạn nói tiếng anh xuống.
Đúng là trong tất cả, tiếng anh lại là môn cô nhớ nhất. Trước kia, tiếng anh là cái gai trong lòng cô. Sau đó vì Trọng Quân Dương nên cô miễn cưỡng chăm chỉ nạp thêm kiến thức tiếng anh để có thể giao lưu với anh.
Sau đấy lại thêm công việc giao hàng cấm loại đặc thù là giao cho khách quốc tế. Còn cả ông trùm khó tính thường xuyên mời cô “giao lưu” với đám tây ba lô.
Cho nên tiếng anh của cô cũng không bị mài mòn đi, ngược lại bây giờ học hành ôn tập thì rất dễ dàng. Điểm kiểm tra tiếng anh các kỹ năng có lúc đạt điểm tuyệt đối. Thầy giáo lại chuyển sang bài ca không được học lệch.
Hạ Kiều Nghi im lặng suy nghĩ.
“Mình thi vào trường Kinh tế A, không đi du học.”
Cô không nỡ xa mẹ, hơn hết tiền đi du học không phải ít. Cô không muốn mẹ khổ, lại không muốn ảnh hưởng đến tiền nong của người khác.
“Vậy sao? Vậy mình cũng thi vào đó cùng cậu.”
Lục Ái Ái nói xong còn cười vui vẻ.
Hạ Kiều Nghi không mấy để tâm, cô ấy kiếp trước không đỗ đại học Kinh tế A mà đỗ vào trường Ngoại ngữ, hàng xóm của trường Kinh tế A.
“Mà cậu với Tiểu Mai dạo này có chuyện gì vậy? Hai người cứ tránh mặt nhau.”
Hạ Kiều Nghi nghĩ do chính mình nói dối quen mồm rồi nên lúc này không ngại nói dối thêm. Chỉ tội kiếp trước nói dối cho mục đích xấu, kiếp này nói dối cho mục đích tốt nha.
“Mình không thích Úc Văn Khang, cho nên nói mấy lời ám chỉ cậu ấy.”
“Vậy thôi ấy hả? Hôm qua hai người bọn họ mới chia tay rồi mà.”
Hạ Kiều Nghi hơi khựng lại, ánh mắt nhìn sang Ngữ Thu Mai. Rốt cục chia tay sớm hơn kiếp trước mấy tuần, vì sao vậy? Ngữ Thu Mai đang cười cười với bạn cùng bàn, thấy ánh mắt của cô thì sững lại, nụ cười tắt ngấm rồi quay mặt đi.
Cô liền hiểu, cô ấy có gì đó hiểu lầm mình rồi.
Cuối giờ định nói chuyện mà không nghĩ đến Ngữ Thu Mai lại chạy về nhanh quá. Cô theo không kịp nên đành mặc kệ vậy. Cũng lười quan tâm, bây giờ cô còn phải về học nữa.
…
Kết thúc một tuần học, trên đường trở về nhà khi đi ngang qua quán café hôm trước cô và Ngữ Thu Mai đã ngồi cùng nhau, lại vô tình thấy được cảnh tượng vô cùng đặc sắc.
Úc Văn Khang mới chia tay chưa lâu mà giờ lại đang hôn hít với một em lớp dưới. Cô còn chưa kịp định thần lại, bên cạnh đã xuất hiện một bóng người.
Ngữ Thu Mai đang cơn tức giận đi vào bên trong. Sợ rằng cô ấy sẽ bị tổn thương cho nên Hạ Kiều Nghi lập tức theo sát cô ấy.
Ngữ Thu Mai dừng trước bàn của Úc Văn Khang và người kia. Thẳng tay tát anh ta một phát đau điếng.
“Đồ khốn, anh nói chia tay tôi xong thì không sống được, không sống được của anh là đây phải không?”
“Chị bị điên à, ai cho chị tát người yêu tôi hả…?”
Người yêu của anh ta cũng không phải dạng vừa, là trùm sỏ khối mười một. Vẻ ngoài đanh đá, phong cách ăn mặc là kiểu nổi loạn. Lúc này định tiến tới muốn đánh nhau tay đôi với Ngữ Thu Mai.
Mà Hạ Kiều Nghi ở đây rồi, làm sao để cô ta có cơ hội.
“Ô em gái, đừng manh động.”
Cô chạy tới đỡ tay của đối phương đang có ý định tát Ngữ Thu Mai.
“Không liên quan đến chị, chị tránh ra đi.”
Cô ta trừng mắt với cô.
Hạ Kiều Nghi cả một đời làm người xấu, bây giờ cô làm người tốt nhưng bản chất người xấu vẫn còn trong cơ thể. Nó chưa hoàn toàn bay biến hết. Chẳng qua là do thời gian cầm tù khiến cô trở nên suy nghĩ thấu đáo hơn trước mà thôi.
Lúc này nhìn thấy bạn của mình bị bắt nạt, cô đứng nhìn sao được.
“Đây cũng không liên quan đến em. Em tránh ra cho hai bọn họ giải quyết với nhau.”
“Chị có quyền gì ra lệnh cho tôi, đó là người yêu của tôi.”
“Đây cũng là bạn thân của tôi, tôi có quyền can thiệp.”
“Chị muốn đánh nhau phải không?”
Cô ta đã tức giận, kéo ống tay áo.
Hạ Kiều Nghi lập tức lấy điện thoại ý định báo cảnh sát. Để cô đánh tay đôi với đối phương không khó. Nhưng cô không còn muốn động vào bạo lực.
Lúc này, mọi người xung quanh đang nhìn chăm chú về phía bên này hóng chuyện.
“Đánh đi, tôi sẽ báo cảnh sát.”
“Chị đừng dọa tôi, bạn chị cũng vừa đánh người yêu tôi đấy.”
“Vậy cứ thử xem.”
Hạ Kiều Nghi ấn “113” nhưng chưa gọi vội.
Úc Văn Khang nhìn thấy tình hình như vậy quay sang thì thầm vào tai của người yêu hắn. Chẳng biết nói gì mà chỉ thấy cô ta lập tức cười khinh bỉ.
“Không ngờ, đây lại là bạn gái của Lục Thiếu Tá. Hóa ra là cậy có anh ấy nên mới to họng phải không? Tiếc cho chị thật, mẹ tôi lại có giao tình rất thân thiết với bác gái Lục, chị nghĩ xem ai sợ ai?”
“Chuyện này khỏi cần ồn ào.”
Ngữ Thu Mai lên tiếng, lại quay sang Úc Văn Khang.
“Xem như tôi mù mới yêu phải anh.”
Rồi quay sang kéo tay Hạ Kiều Nghi rời đi. Rõ ràng nhìn vào là thấy hai người yếu thế hơn.
…
“Lần sau đừng có can thiệp vào chuyện của mình.”
Ngữ Thu Mai nói với Hạ Kiều Nghi. Hai người hiện tại ngồi tạm ở một ghế đá ven đường cách nhà cô không xa.
“Chúng ta là bạn mà?”
Hạ Kiều Nghi trong ánh mắt xuất hiện tia không vui. Cô giúp cô ấy mà giờ lại biến thành phiền toái rồi sao?
“Chính vì là bạn nên mới không cần cậu giúp, hai người bọn họ đều có gia đình hậu thuẫn nhỡ bọn họ làm khó cậu thì cậu phải làm thế nào?”
“À!”
Hạ Kiều Nghi chợt nở nụ cười, cô không nhìn lầm người bạn này.
“Sợ gì chứ?”
“Thôi đi, có Lục Thiếu Tá nhưng hai người không phải vợ chồng hay ruột thịt nên chẳng dám chắc đâu.”
“…”
Hạ Kiều Nghi không muốn nhắc tới chuyện này nữa, cô quay sang nhìn vào mắt bạn. Khiến đối phương hơi chột dạ mà lẩn tránh ánh mắt.
“Mấy hôm nay sao cậu tránh tớ?”
“Mình… mình…”
Ngữ Thu Mai thở dài.
“Mình tưởng cậu yêu Úc Văn Khang, mình chia tay với anh ấy để hai người đến với nhau. Nhưng mình cũng không vui. Ai ngờ cậu hơn tuần rồi mà chẳng có động thái gì, ngược lại còn để người khác có cơ hội.”
Hạ Kiều Nghi đến bật cười.
“Ngớ ngẩn, cho tiền mình cũng không yêu cậu ta.”
Cái tên đó kể cả kiếp trước hay kiếp này đều không xứng yêu cô.
“Vậy sao cậu lại dò la mình chuyện kia?”
Đây là điều khiến Ngữ Thu Mai rất khó hiểu.
Hạ Kiều Nghi ngẫm nghĩ, lại một lần nói dối:
“Mình nghe đồn thổi cậu ta đi chơi gái, lo lắng cho cậu nên mới vậy. Cậu có thấy cơ thể có biểu hiện lạ không?”
Ngữ Thu Mai trong lòng xoẹt qua một tia bất thường, ánh mắt lảng tránh đi chỗ khác.
“Không có.”
Hạ Kiều Nghi bán tín bán nghi, nhưng cũng không tra khảo sâu thêm.
“Mà cậu cũng ngốc lắm, cho rằng mình có thể bỏ Lục Đông Phong đi yêu cái tên đấy sao?”
“Mình sai rồi, mình xin lỗi.”
Hai người cười với nhau, xem như hiểu lầm được hóa giải.
Đang ngồi nói chuyện thì có chiếc xe xịn dừng lại ngay bên vệ đường. Lục Đông Phong mở cửa, đeo chiếc kính râm đen, cả người nam tính tựa vào thành xe. Đôi môi lạnh nở nụ cười nhẹ với Hạ Kiều Nghi.
Nhìn anh lúc này thật đẹp trai.
Ngữ Thu Mai liền chọc chọc cô.
“Kìa, bạch mã hoàng tử đến đón cậu đó.”
“Vậy mình về trước.”
“Tạm biệt.”
Nhìn Hạ Kiều Nghi rời đi, Ngữ Thu Mai trong lòng rục rịch nóng nóng. Ban nãy thật không kiềm chế được khi nhìn thấy Lục Thiếu Tá.