Vạn Kiếp Phúc Hắc Yêu Tôi

Chương 36: Đe dọa



Ngày hôm sau, cả năm bạn uống nước dưa hấu của Hạ Kiều Nghi mang, đều nghỉ học mà nằm bệnh viện. Thầy chủ nhiệm thông báo mấy bạn đó uống phải lượng lớn thuốc xổ dẫn tới những triệu chứng như vậy.

Cuối tiết Hạ Kiều Nghi chủ động tìm thầy chủ nhiệm báo cáo là do các bạn uống nước của mình nên mới như thế.

“Thầy cũng đoán ra là có liên quan đến chuyện của em.”

Hạ Kiều Nghi im lặng lắng nghe ý thầy. Có lẽ thầy đang bị phụ huynh của mấy bạn kia gây ảnh hưởng nhiều lắm.

Thầy không trách dù chỉ một câu, chỉ hỏi:

“Đã nghĩ ra là ai chưa?”

Hạ Kiều Nghi yên lặng ba giây. Cô gật đầu, kiên định nói:

“Là Úc Văn Khang lớp bên cạnh, thưa thầy.”

Thầy giáo có hỏi nguyên nhân tại vì sao.

Hạ Kiều Nghi chỉ nói là do cô khuyên Ngữ Thu Mai chia tay để chú tâm vào học hành nên cậu ta mới trở mặt với cô.

“Được rồi. Cứ về lớp đi, thầy sẽ nói chuyện riêng với cậu ta.”

Hạ Kiều Nghi gật đầu “vâng dạ” rồi trở về lớp.

Đến cuối ngày hôm đó, cả lớp cùng nhau đi thăm bạn ở bệnh viện.

Vừa nhìn thấy cô, Hạ Trường Nam và các bạn đều thoáng qua một tia kỳ dị. Sau khi lớp về hết, chỉ còn ba người đèn xanh, đèn đỏ, đèn vàng bọn cô thì Hạ Trường Nam mới lên tiếng:

“Ái Ái, Tiểu Mai. Bọn mình muốn nói chuyện riêng với Tiểu Nghi.”

Lục Ái Ái và Ngữ Thu Mai đều hiểu, cho nên ra ngoài. Trước khi đi Lục Ái Ái không quên dặn dò:

“Mọi người bình tĩnh nhé!”

“Yên tâm đi.”

Hạ Trường Nam nói rồi. Nhìn hai người vừa đi, cậu ấy bất chợt nắm lấy tay Hạ Kiều Nghi đang đứng gần đó.

“Mau ngồi đi, đừng đứng như vậy. Bọn mình có ăn thịt cậu đâu?”

Hạ Kiều Nghi ngồi xuống ghế, tinh tế tránh khỏi bàn tay của cậu ấy. Cô cười xấu hổ:

“Mình không có sợ đâu, các cậu đều bị như vậy rồi. Còn có thể làm gì mình sao?”



Một cậu bạn chơi thân với Hạ Trường Nam lên tiếng:

“Thế chuyện là thế nào đây?”

“Bọn tớ đều thống nhất với nhau không nói cho gia đình, tránh ảnh hưởng đến cậu. Nhưng mà không nói thì chuyện này không yên được đâu.”

Một người khác lên tiếng.

Hạ Kiều Nghi thật có chút xúc động, bọn họ lo rằng ba mẹ họ nghe được sẽ gây khó dễ cho cô vì cô chính là nguyên nhân tác động đến họ sao.

“Cảm ơn.”

Cô nhỏ giọng nói.

“Cũng may, lúc ấy bọn tớ uống hết không thì chắc chắn người nằm đây còn thêm cả cậu đấy. Chúng tớ là con trai thì đỡ mất mặt với lại cũng chịu được cái cơn đau này, nếu là cậu… không biết sẽ ra sao nữa.”

Hạ Kiều Nghi khẽ gật đầu, lại một lần lên tiếng cảm ơn. Bọn họ đối với cô thật tử tế, bình thường nhìn vẻ ngoài ăn chơi quậy phá vậy mà lúc gặp chuyện lại trưởng thành và hiểu chuyện như thế.

“Đừng cảm ơn mãi, thiết thực nhất là cậu cứ đồng ý lấy thân báo đáp Hạ Thiếu đi là chúng tớ hài lòng.”

Hạ Trường Nam đang yên tĩnh lắng nghe thì nhận được câu nói đầy mờ ám kia. Cậu ấy hơi đỏ mặt xấu hổ, liếc cậu bạn vừa nói.

Hạ Kiều Nghi không muốn làm mọi người mất vui cho nên chỉ im lặng.

Hạ Trường Nam quay sang nói với cô:

“Chắc chắn tên kia vẫn còn định gây khó dễ cho cậu. Cậu có biết là ai không, định tính sao?”

Hạ Kiều Nghi nhẹ nhàng lắc đầu. Dù cậu ấy sớm muộn cũng sẽ biết từ thầy chủ nhiệm nhưng hiện tại cô không muốn nói ra trước mặt nhiều người như vậy.

“Mình định nhờ thầy giáo, các cậu đừng lo.”

Hạ Trường Nam nhìn ra điểm khác từ cô cho nên không nói thêm nữa. Mấy người trò chuyện một lúc, cậu ấy liền nói:

“Mau về đi, trời tối rồi.”

“Ừ. Cảm ơn các cậu.”

Cô nói rồi quay lưng rời đi.

Hạ Trường Nam nhìn theo bóng lưng cô. Trong lòng buồn bã không rõ.

Hai ngày hôm sau, Úc Văn Khang nhắn tin cho cô nói cô tan học thì tới nhà kho phía đông của trường học, cậu ta muốn nói chuyện nghiêm chỉnh với cô một lần.



Hạ Kiều Nghi đâu có ngốc. Cô không trả lời lại tin nhắn, càng không xuất hiện ở nhà kho. Cậu ta muốn làm gì, cô tất nhiên sẽ không cho cậu ta cơ hội.

Chẳng qua, đến ngày thứ bảy cuối tuần, như Hạ Kiều Nghi đã dự đoán từ trước, lúc đang trên đường trở về nhà thì y như rằng Úc Văn Khang xuất hiện trước mặt cô. Cậu ta không nói không rằng nắm lấy cổ tay cô.

“Tại sao hôm trước cậu không tới?”

Hạ Kiều Nghi bị đau, cô cố gắng tránh tay đi.

“Cậu bị điên à, cậu cho rằng mình là ai mà cứ nói là tôi phải làm theo?”

Úc Văn Khang bị chửi thì tức giận.

“Cậu còn dám chửi tôi, tôi không muốn đụng vào cậu mà cậu dám mang chuyện của tôi đi bép xép lung tung. Muốn chết phải không?”

Nhìn mắt cậu ta trợn lên đầy ác độc. Hạ Kiều Nghi cũng đâm tức giận. Một hơi tuôn thẳng mặt hắn:

“Cậu còn có mặt mũi nói vậy hay sao? Chúng ta ai động vào ai trước còn không rõ mà quay sang trách tôi? Sách vở tôi ai xé, thuốc xổ ai bỏ vào nước của tôi để thành ra mấy bạn lớp tôi phải nhập viện? Nếu không phải hôm đó Hạ Trường Nam với mấy người khác uống hết thì có lẽ hôm nay tôi đang phải nằm viện chữa trị đấy.”

Úc Văn Khang càng không nhịn mà tức giận quát về phía cô.

“Cậu nói tôi động vào cậu trước, vậy thì làm ơn giải thích cho tôi… ai đã hại tôi? Còn không phải cậu sao?”

“Nếu không phải tại cậu ngang nhiên đe dọa tôi, tôi có làm những chuyện đấy sao?”

Hạ Kiều Nghi trợn tròn mắt:

“Ai đe dọa cậu hả? Ngay từ đầu tôi đã muốn giúp cậu nhận ra bệnh tình sớm để đi chữa trị. Nhưng cậu thì sao, rõ ràng là biết mình bị bệnh mà còn cố tình muốn lây cho người khác. Cậu vô nhân tính vừa thôi.”

Cô thực sự tức giận đến điên đầu, hai mắt ửng đỏ. Kiếp trước chính cậu ta đã khiến cô khốn khổ với căn bệnh cuồng loạn đó. Cho dù Ngữ Thu Mai hay Dương Lan Anh đều đã bị bệnh nhưng bọn họ chưa từng trải nghiệm cảnh giới cao nhất của căn bệnh, làm sao hiểu được cảm giác hành hạ đau đớn đến chết đi sống lại như cô?

Bao nhiêu đau đớn dằn vặt của kiếp trước, bây giờ bảo cô phải trơ mắt nhìn những người con gái khác lần lượt bị hại ư… làm sao có thể như thế được đây?

Thấy ý định của mình bị Hạ Kiều Nghi nói ra dễ dàng như vậy. Úc Văn Khang gần như là mất kiểm soát.

“Tôi vô nhân tính thì sao nào, cậu muốn làm anh hùng phải không. Được, để tôi cho cậu hiểu cái giá phải trả của việc muốn làm anh hùng.”

Hạ Kiều Nghi nghe vậy, cô lập tức lùi bước về phía sau.

Xung quanh không nhiều người qua lại, cô có hơi lo lắng.

Thế nhưng khi cô vừa muốn xoay người chạy, thì phía sau xuất hiện hai người đàn ông. Bọn họ nhanh chóng tóm cô lại.

“Thả tôi ra, đồ khốn các người… Mau thả tôi ra…”