Theo đồng hồ sinh học tỉnh dậy, An Tịnh Nhã chống tay nhích người ra mép giường đưa tay quờ quạng xung quanh nhưng vẫn không thấy xe lăn của mk đâu. An Tịnh Nhã cố đi chuyển chân và người một chút. Thật ra chân cô không hẳn là liệt, chỉ là đi lại có chút khó khăn, rất mất thời gian để di chuyển nên cô vẫn luôn ngồi xe lăn. Hàng ngày Lộ Khiết sẽ đến giúp cô tập luyện đi lại.
Mới di chuyển chân một chút đã rất khó khăn, hơi mất cảm giác. Cuối cùng vẫn là khó di chuyển, Tịnh Nhã đành phải ngồi im trên giường gọi người tới giúp.
Đúng lúc nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, An Tịnh Nhã hơi cao giọng một chút: "Xin lỗi! Có thể vào giúp tôi một chút được không?"
Tiếng bước chân rõ ràng dừng lại, sau đó lại bước tiếp, tiếng bước chân cứ như vậy nhỏ dần. An Tịnh Nhã ngồi trên giường, đôi mắt hạnh đen không tiêu cự nhìn về phía trước, cô biết, người đã đi xuống cầu thang. Môi nhỏ mím lại, tay nắm chặt góc chăn.
An Tịnh Nhã biết, người vừa rồi chắc chắn là Cao Minh Thành.
Ngồi im hai phút, An Tịnh Nhã cố gắng nhoài người ra khỏi giường, mắt không thể nhìn thấy, không cẩn thận bị ngã xuống giường.
Cao phu nhân đang mặt nặng mày nhẹ nhìn đứa con trai quý hóa của mình uống cà phê đọc báo thì nghe trên lầu có âm thanh "rầm" một cái liền hốt hoảng đi lên.
Tách cà phê dừng lại giữa không trung, người đàn ông liếc mắt nhìn lên tầng rồi cũng nhanh chóng rời đi.
Cửa phòng mở ra, Cao phu nhân lo lắng vội vã đi vào: "Tiểu Nhã, sao lại ngã rồi?"
An Tịnh Nhã được Cao phu nhân đỡ ngồi trở lại giường nhỏ giọng trả lời: "Con muốn với xe lăn nhưng không biết ở chỗ nào."
Cao phu nhân đảo mắt nhìn chiếc xe lăn mà hôm qua bà di chuyển đến góc phòng, thầm trách bản thân suy nghĩ không chu đáo.
"Mộng Phạn!" Hàn phu nhân cao giọng gọi. Khoảng một phút sau thì có một cô hầu gái chắc tuổi mười tám đi vào.
"Mộng Phạn, từ này con sẽ là người hầu riêng của thiếu phu nhân. Việc đang làm của con giao lại cho người khác, nếu thiếu người nói thiếu gia thuê thêm. Hàng ngày con để ý chăm sóc tốt cho thiếu phu nhân là được rồi."
Mộng Phạn: "Dạ!" một tiếng rồi đỡ Tịnh Nhã ngồi lên xe lăn.
Biệt thự riêng của Cao Minh Thành, Lộ Khiết không thể thường xuyên đến, thành ra Tịnh Nhã không có người giúp mình tập luyện đi lại. Việc tập luyện này không thể nói người này người kia giúp là được, phải học thuộc các chỉ dẫn của bác sĩ mới có thể giúp. Vì vậy Tịnh Nhã không thể nói Mộng Phạn. Chỉ có thể im lặng ngồi trên xe lăn trong phòng, chán cũng là điều dễ hiểu.
"Mộng Phạn!" An Tịnh Nhã lên tiếng gọi, Mộng Phạn từ trong phòng tắm đi ra ngay.
"Thiếu phu nhân."
"Đưa tôi ra ngoài một chút."
"Cô muốn đi đâu ạ?" Mộng Phạn đi đến đẩy xe lăn ra ngoài. An Tịnh Nhã mỉm cười: "Không có, chỉ là trong phòng ngột ngạt, cảm thấy có chút khó chịu, muốn ra ngoài hít thở không khí một chút."
"Khuôn viên biệt thự có vườn hoa, em đưa cô ra đó."
Mộng Phạn tươi cười trả lời ấn cửa thang máy, trong lúc đợi thầm nghiêng người ngắm nhìn Tịnh Nhã.
Quá đẹp!
Mộng Phạn thầm cảm thán một câu, hai mắt lấp lánh như nhìn thấy bảo vật gì đó quý giá. Cô ấy cảm thấy An Tịnh Nhã rất xinh đẹp, trong lòng sinh ra một cảm giác yêu thích.
An Tịnh Nhã dù ngồi xe lăn nhưng vẫn rất đẹp, mái tóc đen dài xõa xuống vai, đôi mắt phượng đen nhánh, môi nhỏ trái tim dù không đánh son nhưng vẫn có một màu đỏ mê người, còn có làn da trắng nõn lại rất mịn màng, đây chính là nhanh sắc không phải ai cũng sánh được.
Ngồi xe lăn thì sao, mắt không thể nhìn thì sao? Vẫn xinh đẹp, vẫn có khí chất cao quý. An Tịnh Nhã đích thực là một thiên kim tiểu thư với khí chất tao nhã lại cao quý. Mộng Phạn đặc biệt yêu thích khí chất này của Tịnh Nhã.
Con người An Tịnh Nhã quả giống như cái tên của mình, nhã nhặn, yên tĩnh, nhưng đây mới chính là cao quý thật sự.
Mộng Phạn trước giờ gặp rất nhiều các thiên kim tiểu thư, nhưng gặp Tịnh Nhã rồi mới biết, bản thân trước giờ có đôi mắt thẩm mĩ rất kém. Tại sao ngày trước cô có thể khen các tiểu thư eo con kiến, mặt trát phấn kia là xinh đẹp được chứ? Hơ, quả nhiên là đã quá làm dụng hai từ "xinh đẹp" này.
Tịnh Nhã ngửi thấy mùi hương của nhiều loài hoa, không khí cũng không trong lành, cảm thấy tinh thần thoải mái hơn một chút.
Đúng lúc Khúc quản gia gọi Mộng Phạn vào trong nhà có việc, Tịnh Nhã nói cô ấy cứ đi vào, bản thân ở một mình không sao.
"Trước mặt cô là một cây hoa hồng, đưa tay ra trước là có thể chạm vào được rồi." Mộng Phạn nói một câu rồi mới đi vào: " Vậy em vào trong một chút, cô phải cẩn thận đấy."
An Tịnh Nhã đưa tay ra trước, quả nhiên tay có cảm giác mát và mịn, là một bông hoa hồng vừa mới được tưới nước.
Cao Minh Thành từ thư phòng đi ra, tay cầm theo chúa khoá muốn đến công ty. Từ cửa đi vào gara có đi ngang qua vườn hoa.
Bước chân đang đi thì dừng lại, Cao Minh Thành lại đứng lặng im nhìn người con gái trước mặt. Một cô gái mặc váy màu trắng trễ vai ngồi trên xe lăn, bàn tay phải đang nâng một bông hoa hồng màu đỏ. Tim bất giác đập mạnh, Cao Minh Thành nhìn người con gái trước mặt đến mức thất thần.
An Tịnh Nhã nghe có tiếng bước chân đằng sau liền nghĩ là Mộng Phạn đã quay lại: "Mộng Phạn, cô giúp tôi đứng dậy tập luyện một chút được không, tôi chỉ cô."
Giọng nói nhẹ nhàng thanh khiết dội vào tai, Cao Minh Thành bất giác nhíu mày lại. Giọng nói này sao lại nghe quen đến vậy, giống với một giọng nói thường hay vang lên trong mỗi giấc ngủ của anh.
Chân bước lại gần từ đằng sau, Cao Minh Thành đưa tay ra cầm lấy tay An Tịnh Nhã muốn giúp cô đứng dậy. Nhưng không ngờ vừa đặt tay lên cô lại rụt tay mình về.
An Tịnh Nhã cau mày thấp giọng: " Ai vậy?"
Lòng bàn tay to lại có phần thô sạn, Tịnh Nhã nhận ra đây không phải bàn tay của một thiếu nữ mới mươi tám. Cao Minh Thành đưa tay về, môi mím chặt thành một đường thẳng. Đang định lên tiếng thì có người lên tiếng trước.