Vạn Kiếp Yêu

Chương 7: Tình Không Biết Bắt Đầu Từ Đâu.




Ngày hôm đó có một cô nương đến Thẩm phủ, vừa tới đã nói: "Gọi Thẩm Vân Vọng ra đây". Vẻ kiêu ngạo nơi đáy mắt có lẽ đến đương kim thánh thượng cũng không bằng. Thấy người kia không nhúc nhích, khuôn mặt thanh tú càng lạnh đi: "Nếu muốn cứu người trong phủ thì tranh thủ thời gian đi".
Lời này vừa lúc được quản gia Thẩm phủ nghe được, ông vừa lăn vừa bò đi ra, cung kính mời người vào, cũng không kịp báo cho thừa tướng. Người ta nghe được chuyện ở Thẩm phủ thế nào thì không biết, nhưng ba ngày này ông ở đây chuyện gì cũng nhìn thấy rõ ràng, nếu nữ tử trên giường kia xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lão gia nhà ông có lẽ cũng sẽ không lành.
Lão quản gia dẫn người tới thẳng hậu viện, vừa vào gian phòng thì thấy các thái y đều đứng ở phòng bên, thảo luận liên hồi, mặt mày ai cũng nghiêm trọng, một chút đầu mối cũng không có, mồ hôi lạnh trên trán nhỏ giọt từng hồi, nhưng miệng vẫn không dám ngừng lại. Nữ tử mặc váy trắng nằm trên giường, khuôn mặt bình tĩnh, như thể chỉ đang ngủ mà thôi.
Thẩm Vân Vọng ngồi một bên, sắc mặt lạnh lùng mà mỏi mệt, trong mắt đầy tơ máu. Nàng vừa bước vào gian phòng hắn liền ngẩng đầu lên nhìn tới, lão quản gia báo: "Đây là Huyền Sắc cô nương, nàng nói nàng có thể cứu được phu nhân".
"Cứu đi". Thẩm Vân Vọng đứng dậy, nhường đường cho nàng. Đám thái y trong phòng nghe xong cũng nhao nhao cả lên, hiếu kì hết sức. Người trên giường mạch tượng ổn định bình thường, không hề giống với người bị bệnh. Ban đầu thái y cho là chỉ đang ngủ thôi, dùng châm kích thích mấy huyệt vị đau đớn người trên giường cũng không phản ứng chút nào. Đây là một căn bệnh hết sức kì lạ, dù họ kiến thức rộng đến mấy cũng chưa từng thấy trường hợp tương tự.
Huyền Sắc cũng không nhiều lời, xoa xoa cổ tay nữ tử, một lát sau nàng nhăn mày tức giận nói: "Người nói sau này không bao giờ ở cùng hắn nữa cũng là nàng, rồi đời đời nàng vẫn tiếp tục yêu hắn, Thanh Ương, sao nàng không có tiền đồ gì hết thế?"
Hai mắt người trên giường vẫn đóng lại, khuôn mặt an hòa như cũ.
Nàng thu tay lại, đầu ngẩng lên nhìn Thẩm Vân Vọng: "Ta chỉ có thể khiến cho nàng tỉnh lại, nhưng không bảo vệ được bao lâu". Trong lòng nam tử trở nên căng thẳng.
"Nếu muốn cứu nàng chỉ có ngài mới có thể".Nữ tử nói thêm.
"Cứu như thế nào?"
"Nói bọn họ ra ngoài, ta sẽ chỉ phương pháp cho ngài".
Thời gian hết một chung trà, cửa phòng mở ra, hai người cùng bước ra ngoài, Thẩm Vân Vọng nhìn lão quản gia nói: "Chuẩn bị cho Huyền Sắc cô nương một gian phòng, gần nơi này thôi".
"Không cần đâu, ta ở đây là được".
Thẩm Vân Vọng nhìn nàng: "Cũng được".
"Tiến cung"
Lão quản gia sững sờ.
"Ta nói là tiến cung".
Nam tử nhíu mày. Lúc đó vị quản gia mới "a" lên một tiếng rồi vội đi xuống chuẩn bị.
Nghe nói có một vị thần y đến phủ Thẩm, chỉ một khắc đồng hồ đã khiến cho người nọ ở phủ Thẩm tỉnh lại, giờ vị thần y đó vẫn trong phủ. Nghe nói vị thần y kia là một nữ tử tuyệt sắc, nhưng mà tính tình thì kì lạ.
Nghe nói mọi người trong phủ Thẩm đều gọi người vừa tỉnh lại kia là "phu nhân", chăm sóc vô cùng chu đáo, ngày nào cũng tổ yến nhân sâm, ăn sạch bách.
Nghe nói, Thẩm tướng tiến cung yết kiến, đã quỳ ngoài ngự thư phòng suốt một ngày.
....
....
Những người trong kinh thành đều nghe mấy chuyện "nghe nói" đó. Mỗi ngày có hơn một vạn câu chuyện "nghe nói" truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ. Tiểu nữ xinh đẹp như hoa nhà Lễ bộ Thượng thư, tài tử phong lưu nhà Công bộ Thị Lang, thậm chí cả nương nương trong cung cấm... Nếu như ai đó muốn nghe, chỉ cần ngồi cạnh vị tiên sinh kể chuyện, chỉ cần nghe nửa năm thôi, đảm bảo chuyện gì cũng biết.
Lúc này đâu Thanh Ương đang ngồi trên lầu nghe kể chuyện, vừa cắn hạt dưa vừa ngáp, rồi hỏi người bên cạnh: "Ta ngủ ba ngày thật sao?"
Huyền Sắc nuốt một thìa cháo rồi "ừ" một tiếng.
"Chuyện trong kinh thành cũng lý thú thật... mỗi ngày đến nghe một chút thì sẽ biết không ít chuyện đâu".
Nữ tử cắn tiếp hạt dưa: "Vân Vọng không về à?"
"Ừ".

"Vào triều ba ngày, hoàng thượng vẫn không tiếp hắn".
Nữ tử suy nghĩ một lúc: "... Mà sao nàng biết trong lòng ta có bệnh?"
Huyền Sắc không đáp.
"Nàng cũng là yêu sao/"
Nữ tử bên cạnh nhíu mày, yêu? Ai là yêu? Ai cũng là yêu?
"Ơ... thế không phải nàng được huynh ấy phái tới sao?"
"Ai?"
"Kỳ Hoa".
Huyền Sắc sững sờ.
"Kỳ Hoa?"
"Một con cá vĩ yêu, cực độc".
Nàng nói, giọng điệu có vẻ như không chịu nổi. Huyền Sắc lặng yên.
Sau một lúc lâu nàng mới nói: "... Tạm thời đúng không".
Vị tiên sinh kể chuyện kia uống một tách trà, nghỉ một lát rồi gập cây quạt lại, trầm bổng du dương bắt đầu một câu chuyện mới. Thanh Ương bị câu chuyện kia cuốn hút, nàng không nói nữa, chăm chú lắng nghe.
Lúc nghe xong thì mặt trời đã lặn.
Có mấy người trong phủ Thẩm lên lầu kể chuyện, báo với Thanh Ương: "Thẩm tưởng về rồi".
Nàng gật gật đầu, đứng dậy nói: "Vậy về thôi". Huyền Sắc đi theo phía sau. Tiếng tiên sinh kể chuyện vẫn văng vẳng không ngừng, lúc to lúc nhỏ, lúc nhanh lúc chậm, vô cùng lôi cuốn.
"Nàng yêu hắn à?" Thanh Ương vừa bước chân ra khỏi cửa lớn thì quay người nhìn lại, nghiêng đầu hỏi: "Vân Vọng?"
Khóe miệng Huyền Sắc nhếch lên: "Kỳ Hoa".
"Đúng thế". Thanh Ương khẽ cười rộ lên, mặt hồng ửng, đôi mắt như thể xuyến xao.
"Nàng không được thương hắn". Huyền Sắc nói.
"Ơ... đây là chuyện của ta, có liên quan gì tới nàng đâu".
Thanh Ương nhìn sang, ý cười trên mặt dần phai nhạt. Huyền Sắc cứng đờ: "Được rồi, được rồi. Không phải chuyện của ta, nàng thích yêu ai thì yêu". Huyền Sắc có hơi bực bội. Hai người chậm rãi đi về phủ Thẩm.
Vừa bước vào phủ đã thấy mọi người tụ tập trong đại viện, ai cũng phục tùng cúi đầu, quay về đại sảnh. Người ngồi ở chính vị trong sảnh chính là Thẩm Vân Vọng, hắn nhìn thấy nàng thì vẫy tay: "Thanh Ương, tới đây".
Nữ tử đi qua, thấy hắn đứng dậy thì nói: "Có Thánh chỉ đến à, phải tiếp sao?"
Bên dưới có tiếng người hít một hơi. Phải tiếp sao? Cái này mà phải hỏi à? Thánh chỉ tới mà dám không tiếp?
"Đây là gì thế?"
"Phong muội làm nghĩa muội đấy, tam phẩm".
"Vì sao lại phong muội?"

"Ta xin đấy".
"Huynh quỳ trong cung một ngày trời là vì cái này à?"
"Đã tới kinh thành rồi, không thể giống như trong thôn được, nhiều người thân phận tôn quý, thế này ta mới an tâm hơn".
"Được".
Đám người đưới kia vẫn còn quỳ, người trong cung đến tuyên thánh chỉ, hắng giọng chuẩn bị đọc lên, hắn đưa mắt nhìn sang, thấy thừa tướng đại nhân vẫn dịu dàng yên lặng nhìn ai đó, trong lòng càng kinh ngạc, ho hụ hụ rồi nói: "Hoàng Thượng nghe nói Thanh Ương cô nương hiền lành uyển thục, trầm ổn dịu dàng, đúng là điển hình cho các nữ tử trong thiên hạ học hỏi, đặc biệt phong làm Hòa Nghi công chúa, tam phẩm, Thanh Ương cô nương tiếp chỉ". Hắn nói xong thì cũng nâng người kia dậy, cười tủm tỉm: "Công chúa đứng lên đi, quỳ lạy thế này là cho người bình thường, công chúa thân kiều nhục quý, sao mà chịu nổi..."
Thẩm Vân Vọng đưa cho người tuyên chỉ kia một phần quà, mấy người trong sân hết đứng lên lại quỳ xuống: "Chúc mừng công chúa, chúc mừng công chúa, công chúa thiên tuế thiên tuế, thiên thiên tuế".
Thanh Ương nhíu mày, cũng không gọi mọi người đứng lên mà quay người về gian phòng của mình. Đám người quỳ ở dưới vẫn chưa dám đứng lên.
"Đứng dậy đi". Thẩm Vân Vọng nói, "Sau này trong phủ gọi nàng là phu nhân".
"Vâng, nô tài hiểu rồi ạ".
Ngày thứ hai, nghe nói thừa tướng đại nhân mặc quan bào tiếp tục quỳ bên ngoài Ngự thư phòng. Quỳ hết ba ngày Hoàng thượng cũng không cho gọi đứng lên.
Thanh Ương đứng bên ngoài cửa Huyền Vũ, đưa Ngọc Bài trong tay, là cái mấy hôm trước được đưa kèm thánh chỉ, có khắc bốn chữ: "Hòa Nghi công chúa", thủ vệ tướng quân kia lại lắc đầu: "Công chúa, người không thể vào được. Nếu muốn gặp Hoàng Thượng thì mạt tướng có thể vào bẩm báo, nếu Hoàng thượng hạ chỉ thì mạt tướng mới dám đưa người vào".
Thanh Ương lấy một khác trong lòng ra, hỏi: "Thế nếu là cái này?" Đó là tướng bài. Khuôn mặt của vị tướng quân kia trở nên cực kì quái lạ, sau đó lui qua một bên, chắp tay mời nàng. Thanh Ương cất món đồ vào lòng mình rồi nói: "Dẫn ta tới Ngự thư phòng".
"Vâng". Từ xa đã thấy Thẩm Vân Vọng quỳ trên cao. Thanh Ương phất tay với người bên cạnh, "Đi xuống đi".
Người nọ liền rời đi. Nàng đứng dưới nhìn lên, một lúc lâu mới chậm rãi nhấc váy đi tới bên người đó.
Nàng quỳ xuống một bên.
"Muội không muốn lấy chồng đâu, Vân Vọng". Nữ tử nói. Thẩm Vân Vọng ngẩng đầu lên, đưa tay xoa gò má của nữ tử, hắn nói: "Hồ đồ".
"Muội có người thương rồi, Vân Vọng".
"Ta biết".
"Chúng ta đừng thành thân nữa, được không?"
"Không được".
Thẩm Vân Vọng cười hiền: "Thanh Ương, ta không muốn để muội chết".
"Chàng sẽ đến mà". Chỉ còn tám ngày nữa thôi.
"Muội còn mấy viên thuốc?"
"Ba viên".
Hai người không nói thêm gì nữa. Huyền Sắc nói, nàng yêu càng nhiều, chết sẽ càng nhanh, thuốc này cứ hai ngày phải uống một lần.
"Thanh Ương, nếu muội có thể quên hắn trong tám ngày, ta sẽ không cưới".
Sao mà quên được? Yêu rồi đâu thể nói quên là quên ngay?
"Vân Vọng, muội không lấy chồng". Nữ tử mấp máy môi.

"Muội nguyện ý chết vì hắn sao?"
"Không muốn". Nàng nói. "Muội không muốn chết, không muốn chút nào. Chàng chỉ mới hôn muội một lần thôi, vẫn chưa đủ. Muội muốn được ở bên chàng nữa". Đúng lúc đó bên trong có người bước ra, đi tới trước mặt nàng rồi quỳ lạy: "Hoàng thượng mời công chúa vào".
Thanh Ương đi theo người đó vào.
"Hắn quỳ ngoài kia đã ba ngày, không ăn không uống, không ngủ không nghỉ, chỉ vì cầu trẫm tứ hôn".
"Thần biết".
"Nàng có bằng lòng không?"
"Hoàng thượng sẽ đồng ý sao?"
Nàng hỏi lại, người trên kia thật lâu sau không đáp lời. Sau nửa ngày hắn mới thở dài một hơi: "Đồng ý".
Nghe nói, Hoàng thượng tứ hôn cho Thẩm tướng và nghĩa muội mới phong Hòa Nghi công chúa. Nghe nói, vì thánh chỉ này Thẩm tướng đã quỳ ba ngày ba đêm, lúc về chân không thẳng nổi, phải nhờ người trong phủ đỡ về. Nghe nói Hòa Nghi công chúa chính là nữ tử Thẩm tướng mang về từ quê cũ. Nghe nói nữ tử đó không muốn gả cho Thẩm tướng, còn kháng chỉ.
"Nàng không bỏ trốn sao?"
Người trên giường không nói lời nào, híp mắt lại.
"Hắn là mệnh trung chú định của nàng".
"Kỳ Hoa sao?"
"Không, là Thẩm Vân Vọng". Huyền Sắc nhìn vẻ mặt của người trên giường, lòng lại càng bực bội.
"Nàng không biết nàng và hắn được dây tơ hồng của Nguyệt Lão buộc chặt sau? Nếu cả đời này nàng không gặp Kỳ Hoa, hai người sẽ sinh được hai nam một nữ, vợ chồng ân ái, cử án tề mi, viên viên mãn mãn".
Thanh Ương liếc mắt nhìn: "Yêu quái này kì lạ thật, rõ ràng Kỳ Hoa mới là chủ của nàng, sao lại giúp đỡ Vân Vọng chứ".
Lại nhớ tới câu "Không được thương hắn" mà nàng ấy nói khi ở trên lầu nghe kể chuyện, nàng như hiểu ra điều gì: "Hay nàng yêu chủ tử của mình?"
Huyền Sắc bị nghẹn không nói nổi, hồi lâu sau mới đáp: "... Sao thế được".
"Nếu không phải thế thì sao nàng cứ năm lần bảy lượt ngăn cản chúng ta ở bên nhau?" Lòng tốt của Huyền Sắc đã không được thông cảm rồi lại còn bị nói đến thế, trong lòng ấm ức ném một câu rồi biến mất: "Ta chẳng quản hai người nữa".
Ngày hôm đó bên ngoài ngủ lại có một nữ tử che mặt tới, nói là cố nhân của Thanh Ương. Dù che mặt không nhìn rõ nhưng người giữ cửa chỉ thoáng qua cặp mắt đào hoa kia thôi cũng đủ mềm nhũn cả xương không đứng vững. Cũng không biết nàng dùng cách nào mà người vừa đứng ngoài cổng thoáng cái đã vào trong phủ, một mùi hoa đào thổi qua vương vất, làm mê say cả lòng người.
Nàng đi vào gian phòng của Thanh Ương, tháo khăn che mặt xuống, Thanh Ương mở mắt ra, nhìn nữ tử trước mặt, lò sưởi trong tay cũng dần nguội lạnh.
Thật đẹp, nàng nghĩ. Không biết người kia nói gì với Thanh Ương, sau bốn ngày Thanh Ương cũng bước ra khỏi phòng. Nàng nói: "Gả".
Toàn bộ tướng phủ đều làm việc đến mù đầu, Thẩm Vân Vọng nói trước lúc mặt trời xuống núi phải hoàn thành, nếu như không làm được, cả phủ bị đuổi hết đi. Mệnh lệnh ác độc đó khiến cho cả tướng phủ không ai dám lười biếng.
Thanh Ương ngồi trước gương đồng, Huyền Sắc chải tóc cho nàng, mũ phượng khăn voan màu đỏ cũng không ánh lên nét hồng trên khuôn mặt. Hôn nay khi buổi lễ kết thúc, ân ân oán oán suốt mấy trăm năm qua cũng trôi đi. Từ nay về sau, cát bụi về với cát bụi, đất về với đất, trăm ngày năm sau sẽ là một câu chuyện truyền thuyết thổn thức trong miệng người đời.
"Nàng nói ta và Vân Vọng được buộc bởi dây tơ hồng Nguyệt Lão, thế vì sao ta lại yêu người khác?"
Người vẫn một mực không nói kia giờ lại mở miệng hỏi.
"..." Huyền Sắc không biết phải nói thế nào, nghĩ đến chuyện sau ngày hôm nay hai người sẽ không còn gì nữa, nàng khẽ thở dài.
"Thanh Ương, nhân duyên ba kiếp trước của cô đều bị Kỳ Hoa phá hủy".
"Vì sao chàng phải phá?"
Nữ tử ngắt lời. Bởi vì hắn yêu nàng. Câu nói đó làm sao mà mở miệng được, đợi sau này Thanh Ương nàng xuống âm tào địa phủ, có được các kí ức kiếp trước kiếp này, nàng sẽ hiểu rõ thôi.
"Nàng biết nhưng nàng lại không nói cho ta". Thanh Ương nhìn Huyền Sắc qua gương, "Nhưng không cần nàng nói, ta cũng biết".
Huyền Sắc sững sờ.
"Một nam tử phá hỏng nhân duyên của một nữ tử và nam tử khác thì chỉ có một nguyên nhân thôi". Nàng ngẩng đầu lên, giống như người nào đó trong trí nhớ của Huyền Sắc, vẻ kiêu ngạo vẫn luôn như thế, "Chàng yêu ta, rất rất yêu ta".

Huyền Sắc không nói gì. Khuôn mặt có phần khổ sở, nàng khẽ thở dài: "Ta cũng thương hắn, nhưng không thể kết hôn với người trong lòng được".
Mũi Huyền Sắc cay cay. Bao nhiêu kiếp trôi qua rồi nhỉ? Nàng nhìn người trước mặt uống xong canh Mạnh bà rồi nhảy xuống cửa đầu thai, sau đó lại gặp hắn như định mệnh, lại bất giác yêu hắn, lại chết không yên ổn. Mỗi đời của nàng, nàng đều yêu hắn.
"Sắp kết thúc rồi". Huyền Sắc thì thào, nhẹ tay vỗ về mái tóc của nàng. Vốn Thanh Ương ở lại tướng phủ, cho nên không cần phải đón dâu, chỉ cần lên kiệu theo giờ quy định , chú rể đưa tân nương dạo quanh kinh thành một vòng, rồi lại về tướng phủ kết hôn là được.
Dân chúng vẫn nghĩ Thẩm tướng có vị thế trong triều như vậy, Hoàng đế sẽ làm chủ hôn lần này, nhưng không ngờ Hoàng thượng không hề tới, chỉ cho người tặng quà, đám dân chúng vẫn còn chen chúc trước cửa tướng phủ mong nhìn thánh giá, nào biết sẽ là như thế, lòng đầy thất vọng.
Huyền Sắc với tư cách là nha hoàn hồi môn, đi một bên kiệu, không biết vì sao, trong lòng nàng lại có cảm giác không nỡ. Nàng bất giác nhớ tới đôi mắt đỏ bừng của Tuyết Dạ ngày ấy và vệt máu trên khóe miệng người nọ nằm trên ghế sư gia. Có lẽ hắn không thể đến đây ngày hôm nay được, nửa tháng là ít nhất, chỉ có thể muộn chứ tuyệt đối không thể đến sớm. Nghĩ đến chuyện này trong lòng lại bình tĩnh hơn. Giày vò nhau lâu như thế, mọi chuyện cũng nên kết thúc rồi, trong lòng đột nhiên lại buồn buồn vô cớ, có một thứ gì đó không rõ ràng rơi đi. Đây là tính mạng, là mệnh trung chú định, phản kháng lâu như thế, cũng không thể thoát khỏi kiếp trời.
Đi dạo một vòng quanh kinh thành, không có chuyện gì xảy ra, đoàn kiệu dài trùng trùng điệp điệp, dân chúng nối gót tới xem náo nhiệt, rốt cuộc Thẩm Vân Vọng cũng nhìn thấy con sư tử đá cũng đeo một bông hoa đỏ trước ngực như mình trước cửa tướng phủ, đột nhiên trên mình nó thoáng có bóng người, áo trắng bồng bềnh, tóc đen phất phơi, không nhìn rõ mặt. Giữa dòng người náo nhiệt, người người chỉ trỏ. Lòng vừa buông lỏng của Huyền Sắc lại giật nảy lên, hít thở không thông, tim cũng không đập nổi, từ nơi sâu nhất trong thần thức, nàng thấy sợ hãi.
Không thể nào!
Không thể như thế được!
Đông Hải Long Vương bảo vệ viên trân châu đó như bảo vệ tính mạng vậy, sao có thể cho hắn. Nếu hai người họ đánh nhau cũng phải mất bốn năm ngày không phân thắng bại, nếu hắn giết người thì không chỉ Ngọc đế mà ngay cả Nam Hải cũng phải ra mặt, sao hắn có thể trở về dễ dàng như vậy được! Chứ đừng nói tới chuyện phải giải quyết cả Tứ Hải Long Vương, hắn sao có thể trở về chỉ trong mười ba ngày!
Thấy bên ngoài náo nhiệt, Thanh Hương hỏi: "Sao thế?"
Tay Huyền Sắc run run, vội kéo rèm không cho người bên trong nhìn ra, người trong kiệu thấy bị cản bên cũng buông tay xuống.
"Nàng đừng ra".
Người trong kiệu trầm mặc.
"Hắn đến rồi". Giọng Huyền Sắc toát lên vẻ sợ hãi, sợ hãi đến mức làm Thanh Ương khó hiểu: "A".
Thẩm Vân Vọng vừa vào đã nhận ra hắn, rồi lại phát hiện người bên sư tử đá không giống như người mình đã thấy bên hàng rào sân nhỏ, ánh mắt có sự thay đổi rất nhỏ, nhưng chính sự thay đổi này lại khiến cho hắn không giống như trước nữa. Đuôi mắt hơi cong lên, đôi mày cũng có vẻ dài hơn chút ít, một vẻ thanh tao tuấn tú, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy lạnh người.
Nhưng rõ ràng người đó đang cười.
Đội ngũ dừng lại trước cửa tướng phủ. Người trên sư tử đá nhìn xuống đội ngũ áo đò dưới kia, vạt áo tung bay, màu trắng phất phới như che cả mặt trời.
"Dù hôm nay ngươi không cho phép, ta cũng muốn lấy nàng". Thẩm Vân Vọng nói.
"Dù có chết?"
"Ta cưới nàng rồi, ngươi có giết ta cũng không sao".
Người trên tượng đá cười càng thanh tao, giọng nói toát ra lại lạnh như băng tuyết: "Sao ta có thể để ngươi lấy nàng được".
"Ngươi đừng hại nàng nữa". Thẩm Vân Vọng nói. Thân hình Huyền Sắc khẽ chuyển, nàng vung kiếm trong tay, bay người sang, ngăn cản ánh sáng đầy sát ý kia.
"Kỳ Hoa". Mặt Huyền Sắc trắng bệch, bờ môi không còn chút máu, nàng quát người kia: "Nếu kiếp này nàng không thể sống đến cuối đời thì sẽ hồn phi phách tán đấy!"
Người trên tượng đá gật đầu: "Ta biết".
Huyền Sắc không tin nổi nhìn hắn.
"Như thế cũng tốt". Giọng hắn mờ mịt xa xăm: "Nếu nàng hồn phi phách tán, ta cũng hủy hết đạo hạnh theo nàng, lại cùng nhau một chỗ".
Huyền Sắc cắn răn: "Kỳ Hoa ngài mà gọi đó là yêu à? Rốt cục ngài nghĩ yêu là gì? Ngài muốn khiến cho nàng ấy vĩnh viễn chỉ là bụi cát không luân hồi được phải không?"
Người trên tượng đá yên lặng rất lâu, mọi người cứ nghĩ hắn sẽ cứ yên tĩnh như thế, nhưng rồi hắn lại đáp: "Chết có gì đáng sợ đâu, nàng ấy cũng không nhát gan như thế".
Chết không đáng sợ, đáng sợ là một mình cô độc giữa thế gian trăm triệu năm nữa. Thế gian này không còn người đó nữa, so với chết cũng có gì khác đâu.
Hắn không thể nào đối mặt với thế gian không nàng, cũng không thể tiếp nhận việc nàng hạnh phúc bên người khác. Hai người đã bên nhau nhiều kiếp như thế, nhưng nếu không vì nhân quả ràng buộc, họ đã sớm ở cùng một nơi, kéo không ra, cắt không đứt.
Hắn cũng sẽ không để nó đứt đi. Huyền Sắc nhìn Thẩm Vân Vọng, nắm chặt tay: "Là chính Thanh Ương đồng ý".
"Bảo nàng ấy tự nói với ta".
Người trong kiệu hoa bước ra, mũ phượng khăn voan, xinh đẹp đến mê người. Nàng nói: "Ừ, là ta nguyện ý".