Tiếng nhạc xập xình không ngừng vang lên cộng với tiếng hò hét càng khiến hộp đêm thêm náo nhiệt. Dương Chấn, người anh em chí cốt trong chuyện ăn chơi với Tống Khải Hoàn đang tận hưởng niềm vui bên cạnh hai người đẹp. Ngay khi nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của người từ phía bên ngoài bước vào khiến anh không thể tin vào mắt mình mà lên giọng châm chọc:
- "Khải Hoàn, cậu làm gì mà đầu tóc ướt sũng thế kia."
Nghe anh hỏi, Tống Khải Hoàn vẻ mặt rũ rượi, một lúc sau gỏn gọn nói:
- "Dương Chấn, cậu có quần áo đúng chứ. Tôi cần phải thay đồ gấp trước khi trở về Tống gia."
Hiện tại cả người anh trông vô cùng nhếch nhác nên chỉ có thể đến đây tìm Dương Chấn mượn đồ mặc tạm. Nếu như để dáng vẻ này trở về nhà, chắc chắn mẹ anh sẽ hỏi cho ra chuyện. Khi đó, anh sợ rằng bà ấy lại tiếp tục cho người gây khó dễ Lam Di Tinh.
- "Tất nhiên rồi. Để tôi gọi thêm các cô em xinh đẹp phục vụ cậu tắm rửa nhé."
- "Không cần. Tôi tự làm được."
Tống Khải Hoàn xua tay liền sau đó bước vào phòng tắm để tắm rửa sạch sẽ. Nước trên vòi sen chảy xuống, lăn dài trên gương mặt góc cạnh đang chứa đầy tâm trạng của anh. Hiện tại, anh cảm thấy bản thân thật sự bất lực, chẳng biết làm thế nào có thể bù đắp những tổn thương đã xảy ra với Lam Di Tinh mà tức giận gào thét, bàn tay đấm mạnh lên thành tường.
Graaaaaa.....aaaaaa
- "Tại sao? Tại sao ông trời không để tôi chết đi? Hà cớ gì để tôi sống lại với trái tim của người khác chứ?"
Dứt lời, anh ngồi khụy xuống sàn, mặc cho nước trên cao không ngừng chảy xuống, gương mặt không chút cảm xúc, chỉ ngồi tựa đầu vào một góc.
Mãi một lúc sau, Dương Chấn đang ngồi bên ngoài thấy người từ bên trong bước trở ra với bộ quần áo chỉnh chu, mái tóc vẫn còn thấm vài giọt nước mà lên giọng châm chọc:
- "Không ngờ cậu lại mặc vừa đến vậy."
Các cô gái bên trong hộp đêm ngay khi nhìn thấy dáng vẻ điển trai của Tống Khải Hoàn mà tiến lại gần, nhỏ giọng mê hoặc nói:
- "Tống thiếu gia hôm nay tắm rửa sớm thế, chi bằng để em phục vụ anh đêm nay."
Vừa nói, cô ta dùng tay vuốt dọc vào khuôn ngực rộng lớn của người đối diện khiến anh cảm thấy có chút gì đó ghê tởm mà mạnh tay đẩy cô ta ra khỏi người mình, sau đó dõng dạc nói:
- "Các cô khôn hồn tránh ra xa trước khi tôi nổi giận."
Giọng nói băng lạnh của anh khiến các cô gái sợ hãi mà lập tức giải tán. Dương Chấn ngồi gần đó thấy thế mà khó hiểu hỏi:
- "Khải Hoàn, sao tôi cảm giác rằng cậu dường như đã thay đổi."
- "Đúng vậy."
- "Tại sao chứ? Nghe bảo cậu đã trải qua cuộc phẫu thuật tim."
- "Đúng vậy. Hiện tại, tôi cảm thấy tâm trạng không tốt và tôi không còn là chính tôi nữa."
Chuyện Tống gia câu kết với bác sĩ vốn không được tiết lộ cho nên mặc dù Dương Chấn là bạn thân nhưng anh cũng không thể cho anh ta biết, thế nên Dương Chấn chỉ nghĩ đó là một cuộc phẫu thuật tim bình thường.
- "Tống Khải Hoàn, chẳng phải khi trước cậu nói với tôi rằng trên đời này tiền có thể mua được tất cả mọi thứ, kể cả là niềm vui."
- "Đó chỉ là những tư tưởng sai lệch của trước đây mà thôi. Dương Chấn, với tư cách là một người bạn, tôi khuyên cậu nên dừng lại việc ăn chơi mà tìm cho mình một bến đỗ đi."
Nghe những lời sến súa này khiến Dương Chấn không nhịn được mà bật cười thật lớn:
- "Thật sự là tôi không thể tin những lời này nếu như không tiếp xúc trực tiếp với cậu. Tôi còn tưởng cậu hóa thành người khác thật đấy. Nhưng mà đã từ lâu, tôi chưa từng thật sự yêu một cô gái nào cả. Tất cả bọn họ chỉ có thể là tình nhân làm ấm giường cho tôi qua một đêm thôi. Không có gì là tình yêu vĩnh cửu, mọi thứ chỉ là sự thỏa mãn dục vọng giữa hai bên mà thôi."
Dương Chấn nhàn nhạt đáp với giọng đầy tự tin. Chắc có lẽ từ trước đến nay, anh chưa từng dành trọn trái tim để nghiêm túc yêu một người con gái cho nên trong tư tưởng chẳng có khái niệm đâu là bến đỗ của đời mình.