Sau cuộc cãi vã với bác sĩ trưởng khoa, Lam Di Tinh hậm hực bước trở ra. Đã từ lâu, nhiều người đồn đại về thái độ làm việc của ông ta hoàn toàn không xứng với vị trí này. Chắc có lẽ do có nhiều kinh nghiệm làm việc ở đây cũng như độ tuổi nên ông ta mới có thể tiếp tục ngồi ở vị trí trưởng khoa này. Nữ bác sĩ vừa trẻ tuổi lại tài giỏi như Lam Di Tinh luôn là mối đe dọa với ông ta cho nên lúc nào cũng xem cô như là cái gai trong mắt.
Lam Di Tinh chầm chậm bước đi với vẻ mặt rũ rợi. Một lúc sau, cô phát hiện dáng người thân thuộc đang ngồi trên băng ghế phía trước đợi đến mức mắt nhắm nghiền lại, thi thoảng lại gục mặt rồi lại ngẩng lên, trông rất đáng yêu.
Ngay lập tức, tâm trạng hậm hực khi nãy hoàn toàn biến mất, vừa nhìn thấy người trước mắt, Lam Di Tinh vội chạy thật nhanh về phía trước, sau đó gọi lớn tên anh:
- "Đồ heo lười."
Vừa nói, cô đưa tay gõ nhẹ lên đầu mũi của Đoàn Thế Khương mà châm chọc anh. Lúc này, anh mới mở to đôi mắt vốn đang ngủ gật của mình mà nhìn người trước mặt, sau đó bật cười:
- "Em ra rồi à? Anh đợi em tận ba tiếng rồi đấy."
Trên người anh hiện tại vẫn còn trong bộ trang phục của lính cứu hỏa, mái tóc có phần hơi bết chắc là do sau khi hoàn thành nhiệm vụ, anh lập tức đến đây đón cô về nhà.
- "Trông anh có vẻ mệt mỏi hay là hôm nay để em lái xe vậy."
Đoàn Thế Khương hai mắt lờ đờ nhưng vẫn cố gắng trêu chọc cô:
- "Em có bằng lái chưa đấy? Anh không đủ can đảm giao tính mạng của mình cho em đâu."
- "Đoàn Thế Khương, anh là đang nghi ngờ kĩ năng lái xe của cô bạn gái xinh đẹp, đáng yêu của mình hay sao?"
Vừa nói cô vừa đưa tay nhéo nhẹ vào một bên má khiến anh muốn tỉnh ngủ hẳn mà chấp tay nhỏ giọng van xin:
- "Phải rồi, phải rồi. Di Tinh của anh cái gì cũng giỏi. Chúng ta mau về nhà thôi."
Nói rồi, cô khởi động xe sau đó hướng về phía trước. Trên suốt đoạn đường đi, vang vẳng âm thanh đùa giỡn của cả hai. Biết rằng hôm nay cô có chuyện không vui ở bệnh viện cho nên anh khẽ ho một tiếng, sau đó ngọt ngào nói:
- "Được rồi. Để chuộc lại việc anh ngủ gục trong lúc chờ em, tối nay anh sẽ xuống bếp khao em một bữa thịnh soạn."
- "Yeah, bạn trai của em là nhất."
Lam Di Tinh tỏ ra khoái chí mà hét lên thật lớn nhưng nhanh chóng bị anh ngăn lại mà bảo cô tập trung lái xe.
- "Di Tinh, anh nghe nói ngày mai em có ca phẫu thuật khó, có phải không?"
Nghe anh hỏi, sắc mặt cô bỗng trở nên căng thẳng. Ca phẫu phẫu thuật ngày mai do cô trực tiếp thực hiện và có liên quan đến tính mạng khiến cô không thể không lo lắng. Để xua tan bầu không khí nặng trĩu này, Đoàn Thế Khương bỗng cất giọng hát như muốn tiếp thêm sức mạnh cho cô gái bên cạnh, liền sau đó nhìn về phía cô, lạc quan nói:
- "Anh tin em. Nhất định em sẽ làm được. Di Tinh nhà chúng ta là giỏi nhất."
- "Đủ rồi. Anh làm em cười đến sưng cả cơ miệng luôn rồi, bắt đền anh đấy."
Người bên cạnh lập tức lên tiếng châm chọc cô:
- "Đền em cả trái tim của anh đấy. Dù anh đang ở nơi nào ở trên hành tinh rộng lớn này, anh vẫn mãi bên cạnh em và trái tim anh sẽ chỉ mãi hướng về phía em mà thôi."
Nghe anh nói, Lam Di Tinh không nhịn được mà bật cười đáp:
- "Anh học văn kém quá đấy. Khi không lại nghĩ ra những câu nói sến súa như vậy."
- "Thì anh bắt chước nhân vật chính trong các bộ truyện ngôn tình đấy." - "Ha ha ha..."
Tiếng cười vang khắp trong xe. Thế là một ngày lại qua đi với nhiều áp lực được xoa dịu bằng những hành động hài hước và câu nói chứa đựng nhiều tình cảm.