Tuy rằng tù binh cuối cùng bị thôn dân phẫn nộ gần như xé nát nhưng tình báo nên nói đều bị khảo vấn ra, chúng Samurai tập trung ở trong phòng thương nghị.
Gorobei dẫn đầu mở miệng nói: "Theo như tên tù binh kia nói, thành trại của bọn chúng..."
"Không tính thành trại"
"Đúng vậy, tựa như quần Yohei, khắp nơi đều rỗng không, thủng lỗ chỗ, dễ dàng thẩm thấu vào..."
"Nếu là như vậy thì... Tập kích ban đêm, chúng ta sẽ đi tập kích ban đêm!"
"Đối phương có bốn mươi người, trước tiên nên g·iết vài người."
Kazu Noyama im lặng không lên tiếng, nhìn các Samurai ngươi một lời ta một câu thảo luận, về phương diện c·hiến t·ranh, hắn biết rõ mình thiếu thốn như thế nào, luôn ngậm miệng không nói.
Kanbei theo thường lệ xoa xoa tóc, hai tay đè xuống phía dưới, mọi người nhất thời yên tĩnh, chờ hắn quyết định.
"Ừm.... Có thể nhưng chúng ta không thể tổn thất một người, nếu không g·iết năm người cũng không có lời." Kanbei do dự nói.
"Vậy thì phải đánh cược vận may, ba người đi có thể g·iết mười người! "Kyuzo nói chắc như đinh đóng cột.
"Rikichi, nơi đó cách thôn bao xa" Kanbei hỏi.
Rikichi có chút nóng lòng, vội vàng quỳ xuống trước mặt Kanbei: "Phải đi một ngày."
Kikuchiyo nằm trên sàn nhà, một tay chống đầu, một ngón tay chỉ ra bên ngoài: "Có thể dùng ba con ngựa của sơn tặc!"
"Cưỡi ngựa chỉ cần nửa ngày, ta rất quen thuộc với con đường này, ta có thể dẫn đường!"
Kanbei cúi đầu trầm tư, mọi người mặt mang hy vọng nhìn hắn, mấy ngày nay ngoại trừ bố trí phòng ngự chính là huấn luyện nông dân, còn phải luôn luôn chịu đựng ánh mắt hoài nghi né tránh của thôn dân. Thân là Samurai, tình nguyện cương liệt c·hết trận, cũng không muốn rụt ở trong thôn, cho nên cơ hồ mỗi người đều muốn nhân cơ hội đi ra ngoài g·iết thống khoái!
Kanbei hạ quyết tâm, nhìn chung quanh một vòng: "Đi đường ban đêm có thể tới trước bình minh, trước tiên phá sơn tặc một trận!"
Cơ hồ trong nháy mắt Kanbei vừa dứt lời, Kyuzo cũng không liếc mắt nhìn mọi người một cái, liền là người đầu tiên cầm đao đứng dậy, xem ra hắn vẫn canh cánh trong lòng chuyện Kazu Noyama một mình g·iết c·hết ba sơn tặc.
Hayashida Heihachi là người thứ hai, ngày thường, ngoại trừ Kazu Noyama nhàn nhã nhất thì người kế tiếp hính là hắn. Mỗi người đều có nhiệm vụ của mình, chỉ có Heihachi hầu như không có cống hiến gì.
So với thao lược binh pháp, hắn không bằng Kanbei, Gorobei. Kinh nghiệm c·hiến t·ranh phong phú hắn lại không bằng Shichiroji. So với võ nghệ hắn không bằng Kazu Noyama và Kyuzo, ngay cả Kikuchiyo cũng giỏi huấn luyện, giao tiếp với nông dân hơn hắn.
Ngoại trừ chế tác một tấm chiến kỳ cổ vũ sĩ khí ra - hắn xem bản thân cũng không có tác dụng gì! Tương đương với việc ăn cơm không công của nông dân trong những ngày này.
Kazu Noyama nhàn nhạt đứng lên, đem Bizen cắm vào bên hông, giọng khàn khàn lộ ra không thể nghi ngờ: "Heihachi, ngươi lưu lại, ta cùng Kyuzo như vậy là đủ rồi."
Hayashida Heihachi đột nhiên xoay người, không để ý khí cường đại của Kazu Noyama, gắt gao nhìn chằm chằm hắn nói: "Kazu đại nhân, vì sao! Chẳng lẽ là bởi vì võ nghệ tại hạ thấp kém?"
Kyuzo nghe nói như thế, cũng thu hồi bước chân, dựa vào cửa nhìn một màn này. Kỳ thật trong nội tâm hắn cũng hy vọng cùng Kazu Noyama hợp tác mà không phải Hayashida Heihachi võ nghệ bình thường.
Chiến tranh không có may mắn, quyết đấu trong phạm vi nhỏ v·ũ k·hí lạnh này, thân thủ có cao siêu hay không đối với thắng lợi có tác dụng mấu chốt nhất.
Kazu Noyama từ trước đến nay là không giỏi giải thích, trong lòng hắn đương nhiên chính là cho rằng Hayashida Heihachi võ nghệ thấp kém, không thể khiến sơn tặc thương gân động cốt.
Mấu chốt nhất chính là lần trước g·iết hai sơn tặc, bắt làm tù binh một cái sơn tặc đã để cho hắn triệt để mở ra trong lòng dục vọng cầu chiến, vừa vặn mượn cơ hội lần này thử một lần thân thủ.
Lời này nói ra nhất định phải đả thương người nên Kanbei liền lên tiếng:
"Heihachi, lần này ngươi lưu lại đi. Chỉ có một cơ hội đánh lén, cần phải đem hết toàn lực! Kazu đại nhân và Kyuzo là hai người võ nghệ cao nhất của chúng ta, bọn họ đi càng nắm chắc hơn."
Hayashida Heihachi không cam lòng thở dài, chán nản ngồi xuống không nói một lời.
Kikuchiyo "A ha" một tiếng quái dị, nhảy dựng lên nháy mắt với Hayashida Heihachi nói: "Lưu lại xem Kikuchiyo đại gia g·iết sơn tặc như thế nào! Ha ha, ngươi cười nhạo ta cưỡi ngựa rách của Yohei, nhưng chỉ có ta có thể cưỡi! Tính cả ta, cứ như vậy quyết định."
Mọi người cười to một trận, Hayashida Heihachi cũng buồn cười: "Há có thể, ngươi ăn cơm nhiều nhất, phần sơn tặc kia của ta nên dành cho ngươi, cũng đừng bị sơn tặc chém đầu!"
Kazu Noyama cùng các Samurai đều không biết là nếu như dựa theo nội dung phim gốc, Hayashida Heihachi chính là hy sinh trong lần chiến đấu đánh lén sơn tặc này. Kazu Noyama đoạt lấy nhiệm vụ tương đương với cứu Hayashida Heihachi một mạng.
Sắc trời sắp tối xuống, mọi người chuẩn bị thỏa đáng, cưỡi chiến mã, chạy băng băng về phương xa trong ánh mắt chờ mong của thôn dân.
Về chuyện cưỡi ngựa này, Kazu Noyama cũng không xa lạ gì, điều này được lợi từ việc năm đó liên tục chiến đấu trên thế giới, cùng một vị cao thủ đấu kiếm Anh quốc quyết đấu.
Người có danh hiệu quý tộc này, sau khi tỷ thí kết thúc mời hắn đua ngựa, khi biết được Kazu Noyama chưa bao giờ cưỡi ngựa, người Anh nho nhã lễ độ kia cố ý tỉ mỉ dạy hắn, sau đó tỷ thí với hắn một phen.
Đương nhiên, Kazu Noyama kiếm thuật vô địch nhưng thất bại thảm hại trong cuộc đọ sức cưỡi ngựa, cuối cùng cũng khiến cho quý tộc keo kiệt kia tìm về được mặt mũi nhưng với lực khống chế thân thể của hắn, rong khoảng thời gian ngắn học được thuần thục khống chế ngựa chạy vẫn kinh hãi không thôi.
Tuy rằng còn xa mới đạt tới trình độ có thể rút đao tác chiến trên lưng ngựa, nhưng chỉ làm chạy đường dư dả.
Ánh trăng loáng thoáng chiếu vào con đường nhỏ trong núi, bốn người lần lượt cưỡi ngựa chạy băng băng, lúc sắp rạng đông, chạy tới gần trại sơn tặc.
Kikuchiyo thở hồng hộc đá một cước con ngựa gầy xụi lơ trên mặt đất của mình, oán hận nói: "Baka! Súc sinh ngươi sắp làm gãy eo lão tử rồi, lát nữa còn khí lực gì g·iết sơn tặc! Trở về sẽ làm thịt ngươi cho vào nồi."
Rikichi chỉ tay về phía xa, thấp giọng nói: "Phía trước chính là trại sơn tặc."
Kyuzo gật gật đầu, Kanbei không có ở đây, Kyuzo trải qua c·hiến t·ranh nhiều nhất liền tự động trở thành thủ lĩnh của mọi người.
Hắn bình phục một chút hô hấp đối với Kazu Noyama sắc mặt vẫn vững vàng nói: "Sắc trời còn sớm, nghỉ ngơi nửa canh giờ khôi phục thể lực, chém g·iết qua đi còn muốn có khí lực đào tẩu."
Mặc dù thể lực của Kazu Noyama cũng không quan tâm chút thời gian nghỉ ngơi này, nhưng dù sao không phải tất cả mọi người đều giống như hắn. Kikuchiyo nghe vậy, cơ hồ là đặt mông ngồi xuống đất, rút ống trúc trên lưng ngựa ra uống nước sạch, lau miệng, nói với Rikichi: "Lấy cơm nắm ra, sắp c·hết đói rồi!"
Rikichi vội vàng đem cơm nắm đã chuẩn bị sẵn cho mọi người chia vào trong tay mình, cơm nắm làm từ gạo tinh, bên trong thậm chí bao bọc hai quả mơ muối, mùi vị ngọt ngào độc đáo của gạo làm cho người ta không khỏi thèm ăn.
Kikuchiyo cơ hồ là nuốt hai nắm cơm trong nháy mắt nuốt vào trong bụng, còn thèm thuồng nhìn một nắm cơm khác trong tay Rikichi chưa kịp ăn.
Kyuzo nghiêm túc nhìn Kikuchiyo nói: "Trước c·hiến t·ranh không nên ăn nhiều!"
Kikuchiyo hừ hừ nói: "Ta không giống các ngươi, ăn không đủ no sẽ không có khí lực g·iết trộm. Nông dân keo kiệt, cũng không biết phải chuẩn bị nhiều một chút!"
"Kikuchiyo" Kazu Noyama ném nắm cơm trong tay qua một cái:
"Ăn đi, cho ngươi." Kikuchiyo kinh ngạc tiếp được, chột dạ nhìn thoáng qua Kyuzo cùng Kazu Noyama, nhỏ giọng lầm bầm một câu: "Đa tạ..."
Lần này hắn cũng không có ăn như hổ đói, mà là vẻ mặt hạnh phúc thưởng thức mỹ thực không dễ có được. "Trước khi g·iết người hưởng dụng mỹ thực, sau khi g·iết người uống rượu ngon thượng đẳng, đây mới gọi là thống khoái a!"
"Câm miệng!" Kyuzo khẽ quát một tiếng: "Bảo tồn thể lực!"
Mọi người không nói gì nữa, đều tự nhắm mắt dưỡng thần. Khi bóng tối thâm trầm dần dần đi xa, chân trời nổi lên một tia sáng.
Kazu Noyama là người đầu tiên mở mắt, đứng dậy nói: "Kyuzo..."
Kyuzo gật đầu, ý bảo mọi người đem trường đao bên hông ra sau lưng, để tránh ảnh hưởng đến hành động. Thu thập thỏa đáng, Rikichi mang theo ba vị Samurai, lội suối lạnh lẽo trong núi chậm rãi tới gần bản sơn tặc.