Rất nhiều ngôi mộ mới sắp xếp thành hàng, đặc biệt là, bốn ngôi mộ mới phía trước nhất, trên mỗi ngôi mộ đều cắm một thanh đao, ở trong nắng sớm lóe ra chập chờn, tựa hồ như đang thấp giọng nói gì đó. Kikuchiyo, Kanbei, Shichiroji, Katsushiro đứng trước mộ thật lâu không nói.
Xa xa, nông dân vỗ trống, có tiết tấu hát ca, đây là tiếng hát cầu trời phù hộ cho mùa bội thu.
Trong đồng ruộng, Shino lớn tiếng ca hát giống như là muốn phát tiết cái gì. Sau khi trận chiến kết thúc, nàng tìm đến Katsushiro và trước mặt tất cả các samurai, từ chối lời hứa cầu hôn của Katsushiro và xin hắn quên nàng đi. Shino biết, Katsushiro sẽ rời khỏi cùng những Samurai khác nhưng nàng thì vẫn muốn ở lại mảnh đất của tổ tiên đã sống bao đời này.
So với tình yêu, thay vì vọng tưởng tương lai bất định, còn không bằng sống đến nơi đến chốn, từ nay về sau cũng không gặp lại.
Katsushiro phiền muộn nghe tiếng hát của Shino ở phía xa, người phụ nữ đầu tiên trong đời của hắn cứ như vậy không bệnh mà mất nhưng Samurai trẻ tuổi này dưới sự khuyên bảo của sư phụ thì cuối cùng vẫn bỏ đi ý niệm bất chấp tất cả để sống cùng người thương.
Hắn thật sự không cam lòng ở trong thôn làng hẻo lánh, cằn cỗi này giống như một nông dân rồi trải qua cuộc sống nghèo khó đến cuối đời...
Kanbei cảm thán nói: "Lần này lại chiến bại nữa rồi..."
"Hả?" Shichiroji khó hiểu nhìn lão cộng sự.
"Thắng lợi... Là những nông dân này..." Kanbei chỉ chỉ đồng ruộng phía xa: "Samurai giống như ngọn gió, thổi qua thổi lại, bay đi muôn phương... Chỉ có mặt đất là vĩnh viễn bất động... Nông dân cũng giống như mặt đất này... Họ vĩnh viễn trường tồn cùng mặt đất..."
Kikuchiyo không kiên nhẫn "Xì" một tiếng, giễu cợt nói: "Ha ha, Samurai đại nhân thật đúng là tự biết mình... Chẳng qua, các ngươi dù gì cũng đã giúp những tên quê mùa này, hiện tại Samurai như vậy đã càng ngày càng ít..." Hắn chỉ bốn ngôi mộ mới chôn của những Samurai đ·ã c·hết trận: "Giống như bọn họ..."
"Kikuchiyo" Kanbei ôn hòa đối với hắn nói: "Kỳ thật, ngươi cũng coi như là một Samurai rất xuất sắc đây..."
Kikuchiyo thân thể chấn động, len lén nhìn mấy người, chột dạ lầm bầm nói: "Ta vốn chính là Samurai..."
"Kazu - san vẫn chưa ra ngoài sao?" Kanbei hỏi.
"Ai..."Kikuchiyo hiếm thấy thở dài, vẻ mặt buồn bực nói: "Từ sau khi chôn Kyuzo, Kazu đại nhân vẫn luôn nhốt mình ở trong phòng, không ăn cái gì không nói lời nào... Mỗi lần ta xông vào, mặc kệ ta nói gì, làm gì hắn đều coi ta như không tồn tại... Với lại ta cũng không dám tới gần hắn trong vòng năm thước... Kanbei ngươi từng đi vào khuyên qua thì cũng biết hiện tại khí thế của Kazu đại nhân đáng sợ đến mức nào..."
Kanbei trầm mặc không nói.
Shichiroji nói: "Kazu đại nhân hẳn là còn chưa quen chiến hữu c·hết ở trước mắt thống khổ..."
Thân là Samurai, bọn họ dù sao cũng mong được c·hết ở trên chiến trường mà không phải bởi vì nghèo khó bệnh đói c·hết, cũng không phải bị Ninja ám toán độc sát, lại càng không phải bị lãnh chúa bởi vì một ít lý do mạc danh kỳ diệu cưỡng ép mổ bụng...
Kazu Noyama đã hai ngày hai đêm không chợp mắt, cũng không đơn giản vì c·ái c·hết củaKyuzo. Mấy ngày nay hắn tận mắt chứng kiến, thậm chí tự tay tạo ra t·ử v·ong đã quá nhiều quá nhiều, nhiều đến mức có thể làm cho một người đa sầu đa cảm nhất c·hết lặng.
Thực chất, từ sau khi hắn hù c·hết tên thủ lĩnh sơn tặc đánh lén đã Kyuzo kia thì sát ý trong lòng cũng đã tiêu tán, chỉ là thương cảm thủy chung tiêu tán không được, làm cho trên mặt lãnh khốc của hắn mang theo một tia u buồn không xóa đi được.
Mà dẫn đến hắn mất ngủ là sau khi hắn tự tay mai táng Kyuzo, trong nháy mắt rút ra bảo đao gia truyền Kyuzo cắm ở mộ phần thì từ trong linh hồn truyền đến một giọng nói không hề có tình cảm : "Thế giới Bảy Samurai - kết thúc."
"Vừa mới thích ứng thế giới này, c·hết chiến hữu, mất tri kỷ, chẳng lẽ một câu nói như vậy liền đại biểu tất cả đều kết thúc? Hắn sẽ trở về thế giới cũ hay lại bắt đầu một hành trình bất định khác? Thứ này tồn tại vì mục đích gì? Đáng c·hết!"
Vô số ý nghĩ quanh quẩn trong đầu không ngớt khiến Kazu Noyama lần đầu tiên trong đời có chút luống cuống, không biết phải làm sao.
Từ trước đến nay, hắn vẫn luôn cho rằng mình có thể chậm rãi đợi đến khi kẻ địch khó hiểu ở trong đầu này lộ ra sơ hở nhưng cuối cùng, đối thủ chỉ để lại một câu nói so với mũi đao còn lạnh hơn khiến cho mình không có bất kỳ biện pháp ứng đối nào.
Kazu Noyama cố gắng đem tất cả mọi chuyện phát sinh từ khi đi tới thế giới này cẩn thận suy nghĩ một lần lại một lần nhưng vẫn không hề có đầu mối gì.
"Ta uống trà ở nhà của Kiếm Thánh đương đại... Chờ quyết đấu... Gió thổi qua lá sen trong hồ nước... Ánh mặt trời chiếu lên người rất thoải mái... Hơi chợp mắt một chút... Hơi chợp mắt một chút... Chờ một chút! Chẳng lẽ là..."
Kazu Noyama giống như nghĩ tới thứ gì, lập tức phấn chấn tinh thần.
Được rồi, ta chờ ngươi, đối thủ không biết tên kia!
Hai ngày hai đêm cứ như vậy trôi qua, trong lúc này, Kazu Noyama vẫn luôn bảo trì cảnh giác, không dám có một chút buông lỏng. Hắn không ăn, không uống, không ngủ, không để ý tới Kikuchiyo, Kanbei khuyên giải, hoàn toàn ở trong trạng thái đề phòng.
Hắn đang chờ, chờ đối thủ bí ẩn kia ra chiêu!
Ngay khi hắn sức cùng lực kiệt, cơ hồ rốt cuộc kiên trì không nổi nữa đột nhiên cảm giác được một cơn buồn ngủ mãnh liệt chợt ập đến đại não!
Kazu Noyama cưỡng ép để chính bản mình không ngủ, hắn rõ ràng cảm giác được cơn buồn ngủ này cũng không phải tự thân cần nghỉ ngơi!
Chính mình đang trong trạng thái chiến đấu làm sao có thể sẽ ngủ! Nhất định là có lực lượng bên ngoài ép buộc mình ngủ!
Không có khả năng, không có bất luận kẻ nào có thể trong lúc ta đang vô cùng cảnh giác như thế này mà làm được chuyện đó cả...
Không! Đây không phải bên ngoài lực lượng, đây là cưỡng ép cho linh hồn thôi miên!
Kazu Noyama cực lực khống chế cơn buồn ngủ của mình, lúc này, ý chí kiếm khách của hắn cũng đang kịch liệt run rẩy khi cường độ của cơn buồn ngủ tựa như muốn kéo sụp tất cả dây thần kinh xuống!
Thế nhưng ý chí cứng cỏi của một kiếm khách khiến Kazu Noyama không chịu dễ dàng thỏa hiệp, hàm răng của hắn bởi vì dùng sức quá mức, lợi đã bắt đầu chảy máu. Móng tay của hắn từng cái đâm vào lòng bàn tay để cho mình mạnh mẽ bảo trì thanh tỉnh.
Kazu Noyama cảm giác đã bắt được đối thủ đưa hắn tới thời đại này.
Hắn cảm thấy chỉ cần chính mình kiên trì thêm chút nữa liền nhất định có thể làm chủ tình thế!
Lần lượt vượt qua cực hạn, lần lượt ngoan cường chống lại tiêu hao tất cả tinh thần, sức lực của hắn. Thứ hiện tại chống đỡ Kazu Noyama cũng không phải nguyện vọng về nhà mà là ý chí kiếm khách thà c·hết chứ không khuất phục!
Ở bên ngoài, hắn không biết mình đã đứng lên, ngây ngốc đi về phía trước từ lúc nào.
Kazu Noyama ũng không chú ý tới giọng nói máy móc hơi có vẻ ồn ào trong linh hồn:
"Cảnh báo! Cảnh báo! Bởi vì ý chí phản kháng của đối tượng thí nghiệm quá mức mãnh liệt, truyền tống đã bị q·uấy n·hiễu!"
"Cảnh báo! Cảnh báo! Truyền tống đến thế giới Tsubaki Sanjuro thất bại! Truyền tống đến thế giới Tsubaki Sanjuro thất bại! Dịch chuyển thất bại... Dịch chuyển thất bại... Khởi động biện pháp sửa chữa cấp hai... Khẩn cấp khởi động thế giới chuyển tiếp cấp hai... Xác nhận danh tính... Dịch chuyển bắt đầu..."
....
"Baka! Không phải là để cho ngươi canh giữ ở chỗ này sao? Kazu đại nhân đâu rồi?!" Kikuchiyo giận không kềm được, túm lấy cổ áo Yohei rống to.
Mấy Samurai vừa mới trở về liền bị Yohei hoang mang r·ối l·oạn báo cho Kazu Noyama không biết sao lại đột nhiên từ trong phòng đi ra, còn điên cuồng nện đầu của mình.
Kanbei kéo Kikuchiyo ra, bình tĩnh hỏi: "Kazu - san đi về hướng nào, vào lúc nào, tốc độ nhanh cỡ nào?"
Yohei run rẩy giơ ngón tay chỉ ra ngoài thôn: "Ta... Kazu đại nhân thần sắc quá dọa người, ta sợ tới mức đi không nổi... Hắn đi về hướng đó, giống như hắn say rượu, đi không nhanh lắm, vừa mới không lâu..."
Không đợi Yohei dông dài nói xong, Kikuchiyo đã dẫn đầu chạy ra ngoài. Kanbei cùng Shichiroji liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được nghi hoặc cùng ngưng trọng, hai người lập tức nhấc chân đuổi theo Kikuchiyo. Chạy đến một mảnh rừng trúc rậm rạp, phát hiện Kikuchiyo đang cầm trong tay bảo đao Bizen Nagasaki Hikaru sững sờ, dưới chân là quần áo rải rác, nhìn màu sắc hình thức hẳn là bộ quần áo mà Kazu Noyama ngày thường mặc.
"Đây là kiếm của Kazu - san, còn có quần áo, người đi đâu rồi?"Kanbei ngồi xổm xuống xem xét, nhìn thấy trên mặt đất Keicho, đoản đao, cùng với haori, quần vải, tất cả mọi thứ rơi lả tả đầy đất...
Chẳng lẽ Kazu - san còn thích t·rần t·ruồng chạy đi sao?
Tuy rằng nghe nói các công khanh kinh đô có người thích loại phương thức phóng đãng không kiềm chế được này để thư giãn tâm tình. Thậm chí thường xuyên ở phố xá sầm uất làm ra một ít hành vi không đứng đắn nhưng Kazu - san ngày thường cũng không có sở thích này a?
Katsushiro cúi người ở trong bãi cỏ cẩn thận dò xét một phen, đứng dậy đối với Kanbei nói: "Dấu vết chỉ tới nơi này liền biến mất, không có bất kỳ thân cỏ nào bị giẫm đạp, ngay cả một ít sương sớm trên lá cỏ cũng rất đầy đủ, trừ phi Kazu - san biết bay, nếu không không thể nào trống rỗng m·ất t·ích..."
"Kazu - san rốt cuộc đi nơi nào?" Trong giọng nói của Katsushiro mang theo một chút run rẩy.
"Katsushiro, ngươi đi hỏi từng thôn dân, nhìn xem bọn họ có phát hiện hành tung của Kazu - san hay không; Shichiroji, ngươi tiếp tục tìm kiếm manh mối; Kikuchiyo, ngươi đi..."
Kanbei chính là Kanbei, mặc kệ gặp phải loại tình huống nào đều có thể nhanh chóng tìm được biện pháp giải quyết thỏa đáng.
Ngay khi những người khác muốn lĩnh mệnh hành động lúc, Kikuchiyo đột nhiên thấp giọng nói: "Vô dụng, chúng ta sẽ không gặp lại hắn..."
Kanbei nghi hoặc hỏi: "Ngươi nhìn thấy cái gì, Kikuchiyo?"
"Samurai các ngươi sẽ vô duyên vô cớ vứt bỏ v·ũ k·hí của mình, hơn nữa là bảo kiếm như Bizen Nagasaki Hikaru này sao?" Kikuchiyo đột nhiên lên tiếng hỏi.
"Cho dù là c·hết, cũng sẽ không!" Kanbei khẳng định nói, lập tức như hiểu được gì đó, sắc mặt trong nháy mắt trở nên rất khó coi.
Kikuchiyo cô đơn cười: "Đúng vậy! Các ngươi sẽ không, Kazu đại nhân lại càng không! Loại kiếm khách yêu kiếm còn hơn thê tử như hắn, làm sao có thể vứt bỏ kiếm của mình! Nếu không phải hắn tự nguyện thì đó chính là gặp phải tình huống hắn không thể kháng cự..."
"Kanbei, ngươi cho rằng trên thế giới này lại có mấy người có thể ép buộc Kazu đại nhân cởi sạch quần áo ném bỏ bảo kiếm? Cho dù là mệnh lệnh của Thiên Hoàng cũng không được đi!"
Kanbei không nói gì.
Đúng vậy, coi như là thật sự có người có thể ép buộc Kazu Noyama thì người như vậy làm sao có thể do mấy tàn binh như mình đối phó được..
"Rốt cuộc, ngươi với chúng ta cũng không phải là người cùng một thế giới a!" Kanbei yên lặng nghĩ.
Kikuchiyo giơ lên thanh đao Bizen Nagasaki Hikaru, vẻ mặt trang nghiêm : "Ta xem như là Kazu đại nhân đệ tử... Mặc dù không biết sư môn của hắn, cũng không biết có phải là đệ tử duy nhất hay không nhưng ta quyết định, muốn đem cả cuộc đời này để phát dương quang đại võ nghệ mà hắn đã truyền cho ta!"
Kanbei, Katsushiro, Katsushiro ba người vẻ mặt kinh ngạc nhìn Kikuchiyo, rất khó tưởng tượng một tên thô lỗ như hắn lại có thể trịnh trọng thề nguyện như vậy!
Kikuchiyo nhặt lên quần áo của Kazu Noyama, cẩn thận đem Bizen Nagasaki Hikaru đeo ra sau lưng, cuối cùng nhìn thoáng qua ba vị Samurai, nhẹ nhàng nói một câu:
"Kể từ bây giờ, tên của ta là Kazu Kikuchiyo!"
Nói rồi hắn xoay người đi ra ngoài thôn, không bao lâu liền biến mất trong tầm mắt mọi người...