Vận Mệnh Kiếm Khách

Chương 89: Đủ loại tử vong



Chương 89 : Đủ loại tử vong

Ngay khi Kazu Noyama và Mitsuko hưởng thụ v·a c·hạm giữa nam nữ, một số phương hướng khác cũng đang trình diễn "v·a c·hạm" khác nhau, hơn nữa mức độ kịch liệt chỉ hơn chứ không kém.

Phía Nam đảo nhỏ, năm người cầm v·ũ k·hí trong tay xô đẩy học sinh chuyển trường tên Kiriyama kia.

Kuronaga Hiroshi từ trong túi học sinh chuyển trường lông vàng tìm ra một cây quạt giấy trắng, bốp bốp vỗ vào mặt học sinh chuyển trường, nhịn không được trào phúng nói: "Ngươi đúng là lấy được thứ rất tốt!"

"Ha ha ha ha" chung quanh mấy người chứng kiến như thế v·ũ k·hí, cũng nhao nhao cười to không ngừng, lại vừa đấm vừa đá, không kiêng nể gì nhục nhã học sinh chuyển trường Kiriyama.

"Ngươi tự xưng là học sinh chuyển trường, kỳ thật là Kitano tay sai a, muốn làm nội gián để cho chúng ta tự g·iết lẫn nhau?"

"Chúng ta Numai đoàn thành viên là sẽ không thỏa hiệp!"

Mọi người tiến lên, vây chặt Kiriyama. Thấy Kiriyama vẫn không thèm để ý nhai kẹo cao su như cũ, Sasagawa Ryuhei (nam số 10) nhịn không được dí súng tiểu liên lên đầu học sinh chuyển trường, nhưng còn chưa có động tác gì, Kiriyama nhổ kẹo cao su vào mặt hắn, cúi người từ dưới lên trên đoạt lấy súng tiểu liên thuận thế điên cuồng bắn phá bốn phía.

Đùng đoàng vang lên một trận thống khoái tiếng vang, một phút đồng hồ phóng ra chín trăm năm mươi phát đạn hỏa dược nổ tung tiếng, làm cho người ta nhớ tới bày ở đồ cổ trong tiệm kiểu cũ máy đánh chữ tiếng vang máy móc, đây là trò chơi bắt đầu tới nay, trên đảo lần đầu tiên vang lên tiếng súng.

Mấy thiếu niên bất lương nào từng thấy một màn hung tàn như thế, không kịp làm ra phản ứng, ngay tại trợn mắt há hốc mồm thân thể b·ị b·ắn đến trăm ngàn lỗ thủng.

Nữ sinh duy nhất trong mấy người, Kanai Izumi, cũng trúng đạn nhưng khuyết điểm của v·ũ k·hí đường kính nhỏ liền lộ ra, không trúng chỗ quá trí mạng, nàng giãy dụa đứng lên, miệng lẩm bẩm "Đừng... Đừng... A!"

Kiriyama không chút do dự đem toàn bộ viên đạn còn lại trong băng đạn bắn vào ngực nàng, trên đồng phục nữ sinh lập tức xuất hiện mấy cái lỗ nhỏ vừa vặn có thể thò ngón tay vào, mắt thường có thể thấy được tuôn ra mấy đóa huyết hoa.

Bên bờ, sóng biển đánh sâu vào nham thạch, trên nham thạch phủ kín máu tươi đặc sệt dính dính, theo khe hở chảy vào trong nước biển, mùi máu tươi xen lẫn mùi tta biển sặc đến người ta muốn n·ôn m·ửa.

Kiriyama Kazuo tùy ý c·ướp đoạt v·ũ k·hí tiếp tế của mấy người, khác với tất cả bạn học, Kiriyama chỉ sưu tầm v·ũ k·hí, thậm chí ngay cả thức ăn cần thiết cũng không thèm ngó tới.



Ở trước năm cỗ t·hi t·hể, hắn hoàn toàn không có g·iết người sau bất luận cái gì đặc thù, nếu như Kazu Noyama ở chỗ này, hắn có thể nghe ra học sinh chuyển trường hô hấp, tim đập đều không có một mảy may biến hóa. Lại càng không cần phải nói đến cái gọi là lương tâm trách móc nặng nề, bi thương, tình cảm như thế.

Sự lãnh đạm của hắn khác với Kazu Noyama, là một loại lãnh đạm triệt để, không hề có tình cảm của con người, không, ngay cả tình cảm ngẫu nhiên chảy ra của các sinh vật khác, ở trên người Kiriyama Kazuo cũng không có một tia tung tích.

Hắn phảng phất chính là trời sinh tham gia trò chơi này nhân tuyển tốt nhất...

Bên kia vị trí của đám người Kiriyama, là một vách núi cao ngất, vách đá dựng đứng cao thẳng hiểm trở xuống biển, địa hình hiểm yếu.

Ogawa Sakura (nữ số 4) và Yamamoto Kazuhiko (nam số 21) ngồi cạnh nhau bên vách đá phủ đầy cỏ dại. Bắp chân hai người rời khỏi mặt đất, lơ lửng ở bên vách núi, hai tay lẳng lặng nắm cùng một chỗ.

Ogawa Sakura là nữ nhân dũng cảm duy nhất trong lớp lúc đó chủ động ném chiếc ba lô quân sự được phân phối cho nàng trở lại Takeshi Kitano.

"Thật yên tĩnh a." Ogawa Sakura nhẹ giọng nói. Đối với thiếu nữ tử mà nói, tóc của nàng cắt vô cùng ngắn, trán rộng lớn no đủ, gương mặt hiện ra đường cong xinh đẹp, thoạt nhìn giống như mang theo nụ cười. Dáng người của nàng rất cao, chỉnh thể làm cho người ta có ấn tượng thon dài. Nàng ngồi thẳng lưng như thường lệ.

Yamamoto Kazuhiko cầm trong tay tờ giấy Ogawa Sakura viết cho trong phòng học, vừa mới đến nơi này, hai người đã ôm nhau một hồi lâu, thân thể của nàng giống như một con chim nhỏ b·ị t·hương, truyền đến một trận lại một trận run rẩy.

"Đúng vậy, yên tĩnh quá." Kazuhiko trả lời.

Qua một lát nữa, chính là ba giờ rưỡi sáng, trong thành phố trên đất liền, nhất định có rất nhiều người còn đắm chìm trong an ổn mộng đẹp. Nói không chừng cũng có mấy thí sinh cùng tuổi mình đang thức đêm đi học. Tất cả những thứ này thoạt nhìn giống như là gần ngay trước mắt nhưng đối với hai người lúc này mà nói, cũng không còn là thế giới mình đưa tay có thể chạm đến.

"Cái này, thật sự rất cám ơn ngươi..." Ogawa Sakura nhìn bó hoa nho nhỏ trên tay kia nói. Đó là Kazuhiko trên đường đến đây thuận tay hái xuống, dùng mấy đóa hoa nhỏ gom lại thành một bó, thoạt nhìn mềm mại xinh đẹp dị thường.

"Không có gì..."Yamamoto Kazuhiko ôn hòa nói.

'Cho tới ngày hôm qua, mọi người vẫn là bằng hữu, hiện tại lại muốn tự g·iết lẫn nhau. Ta không thể chịu đựng được...... Chuyện như vậy..."



Ogawa Sakura nở một nụ cười phức tạp đầy sợ hãi với Kazuhiko.

Kazuhiko cười khổ, nắm chặt tay Ogawa Sakura và lắc đầu.

"Ts cũng giống như ngươi... Nếu chỉ có bản thân sống sót, ta cũng không thể chịu đựng được những ngày tháng không có ngươi ở bên..."

Nghe đến đó, Ogawa Sakura nhìn chằm chằm vào đôi mắt to của Kazuhiko, bỗng nhiên rơi lệ......

Biển rộng u ám ở phía dưới phụ trợ, thân thể hai người hướng về phía vách đá nhảy xuống, thân thể v·a c·hạm ở một chỗ dữ tợn trên nham thạch khiến máu tươi văng khắp nơi.

Cho đến giây phút cuối cùng, hai người vẫn nắm chặt tay nhau...

Bầu trời trở nên trắng xóa và đêm đầu tiên trôi qua kể từ khi trò chơi bắt đầu. Kazu Noyama nhẹ nhàng nâng chân Mitsuko đặt ở trên người mình, chậm rãi đứng dậy mặc quần áo tử tế, nghĩ đến buổi tối Mitsuko giống như điên không ngừng đòi lấy, Kazu Noyama lông mày không khỏi nhíu lại.

"Dưới tình huống như này hao phí nhiều thể lực cũng không phải là hành động sáng suốt. Mitsuko không thể nào không biết, vì cái gì lại..... Đơn thuần mê luyến ta sao? Không, tuyệt đối không thể nào! Nàng luôn luôn là một người bình tĩnh, lấy sinh tồn làm nhiệm vụ quan trọng nhất. Đến tột cùng là làm sao vậy? Quên đi...... Chờ nàng đứng lên liền lên đường tiếp."

Kazu Noyama suy tư thật lâu vẫn như cũ không có tìm được đáp án, hắn nào biết đây là kế hoạch "Mượn giống" của Mitsuko, dự định sau khi mang thai hài tử của hắn sẽ hoàn toàn cùng hắn chung một chỗ.

Kazu Noyama đứng dậy mặc quần áo tử tế, cầm lấy t·hi t·hể của Hirono ném tới kho hàng. Tuy rằng Kazu Noyama không ngại càng không sợ hãi t·hi t·hể nhưng trên t·hi t·hể chảy ra dơ bẩn, hình thành sặc mũi mùi vị, vẫn là để cho khứu giác của hắn rất không thoải mái.

Hắn cũng không có ý định đào hố chôn cất, trên cổ mỗi người đều có vòng cổ định vị, hắn biết chính phủ cuối cùng nhất định sẽ nghĩ biện pháp thu hồi t·hi t·hể, xác nhận nhân viên t·ử v·ong. Cho nên hiện tại không cần phải lãng phí thể lực vào loại chuyện nhỏ nhàm chán này.

Tối hôm qua tiếng súng cùng ánh lửa cũng không hấp dẫn những học sinh kia đến đây, để cho Kazu Noyama nho nhỏ tiếc nuối một chút, bất quá cũng thuộc về trong dự liệu.

Hôm nay, hắn dự định trước khi trời tối, dù thế nào cũng phải tìm Mimura.



Hắn không chắc Mimura có thể giải quyết vấn đề vòng cổ hay không, cho nên không thể gửi gắm tất cả hy vọng vào ngươi học sinh trung học chưa từng tiếp xúc này. Nếu như con đường này không thể thực hiện được, hắn còn cần nghĩ biện pháp khác, bởi vậy, thời gian còn lại đã không còn nhiều lắm.

Một tiếng nhạc tập thể dục buổi sáng thật lớn kéo hắn từ trong suy nghĩ trở về hiện thực.

Đứng vững tại đảo các nơi loa lớn đem Kitano tiếng hướng toàn đảo phát ra: "Bây giờ là sáng sớm 6 giờ, còn đang ngủ mau rời giường, hiện tại bắt đầu báo cáo các ngươi c·hết đi đồng học danh sách, t·ử v·ong trước sau trình tự là..."

Mitsuko cũng bị tạp âm cực lớn này đánh thức, có chút kinh hoảng sờ soạng bốn phía, thấy Kazu Noyama ngồi ở bên cạnh, mới thở phào nhẹ nhõm. Mắt ngủ mông lung ngồi dậy, không để ý áo khoác tuột xuống, ôm Kazu Noyama, dùng tiếng cực kỳ nhu nhược nói: "Kazu - san, ta lạnh, ôm một cái..."

Kazu Noyama phát hiện mình đã càng ngày càng không cách nào từ chối loại trạng thái này Mitsuko, đành phải quay người lại, một tay ôm lấy bả vai bóng loáng của thiếu nữ.

Hai người lẳng lặng song song ngồi cùng một chỗ, nghe trong radio tiếng hưng phấn của Kitano thông báo danh sách t·ử v·ong của bạn học.

"Phía dưới bắt đầu báo cáo cấm khu vị trí, ta sẽ nói ra thời gian cùng đối ứng vị trí, xin lấy ra bản đồ ghi chép lại, chuẩn bị xong chưa?"

Mitsuko cuống quít kéo ba lô quân dụng ra, lấy bản đồ ra cẩn thận đánh dấu theo radio.

Trên bản đồ, địa hình đảo đại khái là một hình thoi hơi tròn, phía nam bắc đều có một vùng núi. Vị trí hiện tại của hai người bọn họ là phía nam của dãy núi phía bắc, dựa vào phần chân đồi của sườn núi phía Tây. Nếu dùng mạng phân chia trên bản đồ mà xem, hẳn là khu C=4.

Bản đồ rất chi tiết, ngoài các yếu tố cần thiết như đường viền, còn đánh dấu các ngôi làng và các nơi khác, phòng khám, hải đăng, bãi tập hợp, đội c·ứu h·ỏa... Bằng các chấm màu xta, các con đường lớn nhỏ cũng được ghi chép chi tiết. Có thể căn cứ địa hình, đường xá xung quanh, hoặc là vị trí dân gia rải rác chung quanh, để cho đám học sinh không học vấn không nghề nghiệp này đại khái phán đoán mình hiện tại rốt cuộc đang ở khu vực nào.

"Nghe, các ngươi có lẽ bởi vì bằng hữu c·hết đi mà khổ sở nhưng cũng phải nhấc lên tinh thần, như vậy hôm nay một ngày cũng xin mọi người cố gắng hơn nữa!"

Mitsuko cất kỹ bản đồ, tiếp tục nhào vào trong lòng Kazu Noyama, ôn nhu nói: "Kazu - san, chúng ta hiện tại đi nơi nào?"

"Ân, chúng ta hẳn là từ những kia diện tích lớn công trình công cộng bắt đầu tìm, những địa phương kia dễ dàng tụ tập nhân số tương đối nhiều quần thể nhỏ, Mimura không thể nào đơn độc hành động, hẳn là có ít nhất ba người cùng một chỗ, bọn họ tổ bóng rổ người luôn luôn rất đoàn kết.."

Thanh âm Mitsuko dần dần nhỏ đi, hắn bị động tác của Kazu Noyama hấp dẫn: Kazu Noyama dùng một bó cỏ khô dính máu loãng còn chưa hoàn toàn khô ráo, viết trên mặt đất :

"Trong vòng cổ có nghe lén, chú ý không nên nhắc tới chuyện phá hư vòng cổ..."

Mitsuko trong nháy mắt liền sợ hãi.