Vận Mệnh? Ta Nắm Giữ!

Chương 57: Nữ nhân tôn quý!



Trương Bạch Nhiên đến nơi, lại phát hiện không chỉ mình nàng mang người tới xem náo nhiệt, còn có đám tiện nữ Dung phủ cũng hướng phía này tiến tới.

Dung Nhi Vân hôm nay rời phủ chậm rãi, nàng đợi sau khi Lã Diên Mục tiến cung mới hướng cùng Dung Nguyên Thuần ra chợ chọn quà sinh thần cho thứ mẫu Giang Hiểu Nhi.

Trong trí nhớ của Dung Nhi Vân, sinh thần người thứ mẫu này trong nhà không mấy người biết tới, thậm chí phụ thân nàng cũng chưa từng một lời nhắc đến. Mẫu thân nàng cũng chỉ tới ngày tặng một chút quà, mua thêm chút đồ ngon đưa tới viện nhỏ. So với những gia đình thê thiếp thành đàn, sủng thê diệt thiếp thành thói thì Dung phủ nhà nàng lại giống như sự xuất hiện của Giang Hiểu Nhi là bí ẩn hai đời chưa có lời giải.

Thứ mẫu Giang Hiểu Nhi ấy, không tranh sủng ái, không tranh quyền phủ, lặng lẽ một mình một viện ẩn mình trong biển người. Không giống cái gai trong mắt khiến Lã Sử Hoành khi diệt Dung phủ phải nhắc đến:

“Tất cả có thể thoát, ngoại trừ Giang Hiểu Nhi! Thấy người, giết không hỏi!”

Dung Nhi Vân nhất thời chìm đắm trong suy nghĩ miên man, sắc mặt biến hóa liên tục, từ khó coi cho đến cau mày nghiêm túc trùng xuống sắc huyết.

Dung Nguyên Thuần bên cạnh lo lắng không thôi, liên tục lên tiếng:

“Đại tỷ?”

Qua bao nhiêu lần hai tiếng ‘đại tỷ’ vang lên, Dung Nhi Vân mới giật mình khôi phục lại thần sắc, ánh mắt mang theo chút mơ màng nhất thời chưa thể thu hồi hết nhìn sang Dung Nguyên Thuần:

“À? Ta đang suy nghĩ một chút chuyện, quá nhập tâm!”

“Chuyện quan trọng sao? Có thể nói với muội hay không?”

Dung Nhi Vân khẽ cười, vừa xoa đầu muội muội vừa lên tiếng:

“Cũng không có chuyện gì quan trọng! Suy nghĩ một lát liền thông! Lại nói… dạo này muội theo thứ mẫu học được không ít lễ nghi quy củ. Sắp tới Thế Vương Phủ mở tiệc ngắm sen, Dung phủ một mình muội xuất hiện ta cũng an tâm không ít.”

“Vậy đại tỷ hôm đó không đi cùng muội sao?”

Dung Nguyên Thuần dùng ánh mắt to tròn lấp lánh biểu thị tủi thân nhất thời khiến nàng không cầm lòng được mà bật cười:

“Ha… Muội ngốc này! Đương nhiên hôm đó ta cũng tới. Nhưng ta là Kim Thiết Vương phi, sao có thể lúc nào cũng chiếu cố muội được?”

Nàng cầm tay Dung Nguyên Thuần, khẽ cười mà vỗ vỗ mu bàn tay một cách dịu dàng:

“Phụ thân là Thượng Công Bộ, là quan nhị phẩm, so với đại thần bá quan chỉ có thể cúi đầu kính lễ. Nhưng muội có từng nghĩ, tại sao thiệp mời hướng phủ của chúng ta không hề thiếu?

Dung Nguyên Thuần ngây thơ nhìn nàng, đôi mắt đen tròn lấp lánh lại một lần mở rộng thêm ngây ngốc.

Dung Nhi Vân lắc đầu:

“Không phải vì ta!”

Nàng tiến về phía trước, tiếng gió thoảng thổi qua trâm bộ cài đầu nhẹ nhàng đung đưa khiến thiếu nữ thập lục xuân xanh xinh đẹp lại càng thêm mỹ lệ động lòng:

“Bởi vì có Dung tộc! Đằng sau muội là Dung tộc! Đám người đó nhìn tới muội, không nhất định vì muội, mà có thể vì Dung tộc. Nhưng nhìn đến Dung tộc nhất định phải thông qua muội. Cho nên, ta muốn muội học lễ nghi quy tắc, không phải để muội cúi đầu mà để đám người muốn nhắm vào muội hiểu rõ, bản thân là thứ gì!”

Đứng trước thực lực tối cao, những âm mưu quỷ quái chẳng qua là sâu bọ nhúc nhích không qua nổi mặt đất.

Rõ ràng Dung Nguyên Thuần muốn hỏi thật nhiều điều. Nhưng những lời muốn nói vừa vuột lên khỏi miệng lại biến thành không khí hư vô, cứ như vậy mà biến mất.

Trong đầu nàng ta nhất thời chỉ kịp phản ứng hiện lên dáng vẻ Lã Tô Mạnh. Nam nhân mang theo nét đẹp phong thái của tri thức, yêu thơ ca, nhưng số phận lại phải bươn chải theo sóng gió cuộc đời lam lũ.

Nhưng…

Một thương nhân, rõ ràng chai sạn với sóng gió lại có thể mang bộ mặt điềm đạm ẩn dật cư sĩ?

Một thương nhân bình thường, chỉ đủ tạm sống lại có thể kết thù khiến đám cường giả lập tính ám sát?

Dung Nguyên Thuần trở thành mông lung không rõ ràng. Lại không hiểu vì sao, trôi qua bao nhiêu chuyện bất thường như vậy, đến bây giờ nàng ta mới nhận ra?

Dung Nhi Vân nhìn ra biểu cảm đấy của vị muội muội. Nàng không nóng không lạnh, nhàn nhã cho nàng ta thêm thời gian, dù sao ngọn lửa lớn cũng hình thành từ bập bùng le lói.

Nhưng đúng lúc muốn quay về lại gặp ánh mắt lạnh lùng từ phía xa như muốn đem nàng phân thành nhiều mảnh.

Trương Bạch Nhiên nhìn nàng, bên cạnh còn xuất hiện một vú bà theo hầu. Nhưng ánh mắt chết người mà Dung Nhi Vân cảm thấy lại rơi xuống trên gương mặt mang đầy nét tươi cười cùng khóe miệng giương cao tới mang tai của Ngô Như Bích.

Ngô Như Bích vừa khuấy nồi cháo lớn, múc một muỗng đổ đầy bát lão bá trước mặt, niềm nở lên tiếng như bản thân không thấy người tới là Kim Thiết Vương phi:

“Lão bá! Người dạo này gầy đi nhiều rồi! Nếu khó khăn quá nhất định phải tới Ngô phủ chúng ta. Chúng ta nhất định giúp đỡ lão bá tận tâm!”

Nghe vậy, lão bá ăn mặc rách rưới trước mặt vội quỳ rạp xuống nền đất, cháo trong bát cũng vì vậy mà vương ra ngoài:

“Đại tiểu thư! Đại ân đại đức của ngài làm sao đám ngu dân bần tiện chúng ta có thể… Ngài phát chào cho chúng ta như vậy, cứu lấy bách tính khổ nạn, ơn đức này tuyệt đối tiện dân như chúng ta không dám quên.”

Không chỉ mình lão bá kia quỳ xuống hô vang, thậm chí những người xung quanh cũng không ngớt lời ngợi khen tấm lòng cao thượng của vị Ngô Như Bích tiểu thư.

Một lời thần phật hạ phàm, hai lời ngợi ca công lao không ít, ba lời đem miếu thờ tự đặt ngay giữa Kinh Thành để đời đời người người nhớ tới.

Đám đông nhất thời tôn vinh sùng bái Ngô Như Bích khiến cho Trương Bạch Nhiên trước mặt mang danh Quận Chúa lại lu mờ lùi về phía sau chỉ có thể tức giận nắm tay thành quyền:

“Tức chết ta mà! Một bát cháo thì tính làm gì? Ta cũng phát cháo, hơn nữa còn phát thật nhiều, như vậy ai dám đối với tiện nhân Ngô Như Bích kia ca ngợi?”

Lời này vừa nói ra, lập tức có người nghe thấy liền bật dậy:

“Ngươi là ai? Đừng tưởng bản thân có mấy đồng tiền dơ bẩn là muons làm gì thì làm!”

Người đó mang theo ánh mắt sắc lạnh cùng giọng vang dội khiến tất cả người xung quanh đều chú ý:

“Ngô tiểu thư đây tấm lòng bồ tát, cứu người không quản khó nhọc, không cần người khác để trong lòng. Còn nữ nhân xấu xa như ngươi…lại vì đố kỵ mà làm chuyện trái lương tâm? Thứ mang đến chưa chắc là đồ tốt, biết đâu còn âm thầm giở thủ đoạn? Như vậy chúng ta cũng không thèm!”

Lão bá tình thiện lương nghe được lời như vậy lập tức cho rằng Trương Bạch Nhiên thực sự không mang ý tốt còn thủ đoạn hèn hạ muốn gây chuyện với Ngô Như Bích liền nhốn nháo.

Người đứng dậy vây xung quanh Ngô Như Bích.

Người vòng tay lớn đem thần nữ trong lòng mang thủ hộ nhưng cũng không dám vượt quá khuôn phép khi nàng ta tránh về phía sau với đôi mắt trừng lớn.

Có người nhận ra Trương Bạch Nhiên là Quận Chúa thì càng nói lời khó nghe:

“Không phải Quận Chúa thì muốn làm gì cũng được!”

“Chúng ta tôn trọng Ngô tiểu thư, bảo vệ nàng ấy. Nếu như Quận Chúa vì chuyện này gây khó dễ với Ngô tiểu thư, chúng ta cho dù hy sinh cái thân tàn này cũng nhất định bảo vệ Ngô tiểu thư chu toàn.”

Trương Bạch Nhiên mới lên tiếng một lời đã bị đám dân đen làm cho tức phát hỏa. Nàng ta toàn thân chỉ có thể dựa vào vú mẫu bên cạnh, nghiến chặt răng rít lên từng tiếng:

“Các ngươi… Các ngươi… Các ngươi dám…”

Đáy mắt Ngô Như Bích hiện lên một ý cười vô tình liếc sang Dung Nhi Vân liền nhanh chóng thu lại. Nàng ta dùng tông giọng trầm ấm lại ngân nga:

“Mọi người! Mọi người vì ta mà xảy ra hiểu lầm như vậy!”

Ngô Như Bích bấy giờ mới buông bàn tay còn cầm muỗng múc cháo. Nàng ta chia đôi dòng người, nhanh chân tiến đến trước mặt Trương Bạch Nhiên, nắm lấy bàn tay đang tức giận tới mức run rẩy:

“Ta nghĩ mọi người hiểu nhầm chuyện gì rồi! Quận Chúa với ta là bạn tốt, ta cũng rất hiểu con người của Quận Chúa! Nàng ta không phải là người như các vị đang nói!”

Lời nói là vậy, nhưng trong ánh mắt Ngô Như Bích nhìn về xa xăm lại dâng lên một tầng sương mờ phảng phất chèn ép đáng sợ.

Trương Bạch Nhiên giờ phút này muốn rút tay lại nhưng càng dùng sức lại càng bị nắm chặt. Nàng ta ghim giọng thật thấp cười nhạo:

“Ngô Như Bích! Ngươi dám nói đây không phải chuyện ngươi bày ra để đám người này tôn sùng mình?”

Nếu hôm nay Trương Bạch Nhiên không xuất hiện, ắt hẳn sẽ có người thế chỗ nàng ta làm con cờ ngu ngốc. Hay thậm chí Dung Nhi Vân phía xa kia cũng là nước đi không tồi.

Chỉ tiếc, Dung Nhi Vân lại trước sau dừng lại xem kịch, không lên tiếng.

Ngô Như Bích ánh mắt phảng hốt hoảng nhưng đáy lòng hiện ý cười nhạt:

“Quận chúa bây giờ muốn xé rách da mặt với tiểu nữ?”

Trương Bạch Nhiên siết lấy bàn tay Ngô Như Bích mà bấu thật chặt, cánh tay liền nổi lên vết đỏ bầm đáng sợ.

Ngô Như Bích trái lại vẫn tươi cười nhìn Trương Bạch Nhiên.

Có lão bá nhìn thấy, vừa hay muốn lên tiếng, lại bị Ngô Như Bích chặn lại. Nàng ta lắc đầu càng thêm ủ rũ:

“Hôm nay ta mời Quận Chúa tới đây cũng là muốn Quận Chúa với mọi người càng hiểu thêm về nhau sâu sắc. Quận Chúa Tăng Tuệ là người thấu tình đạt lý, thương dân hiểu lòng người, các lão nhân gia không nên vì chút chuyện nhỏ nhặt mà phụ tấm lòng nàng ấy!”

Dung Nhi Vân đứng bên ngoài, tầm mắt phóng về phía xa càng ngày càng nhạt nhẽo.

Kiếp trước của nàng, hình như lại cùng đám người vô vị này tranh đoạt cái thứ vốn không thuộc về mình. Càng tránh càng khiến bản thân trần trụi ngu ngốc trong mắt kẻ khác, còn bản thân lại tưởng như quang minh cao vút bầu trời.

Dung Nhi Vân đảo mắt vừa hay muốn rời khỏi lại nhìn thấy xa xa kiệu gỗ quen thuộc. Loại kiệu gỗ mang theo rèm phủ vàng, bên lầu che đung đưa treo một mảnh ngọc hình Lân Sử. Nam nhân ngồi trong đó, ánh mắt xa xăm không nhìn rõ,khóe môi cong lên không giống dáng vẻ đang cười mà giống như chiêm ngưỡng vô cùng hài lòng cảnh vui hợp mắt.

Lã Sử Hoành buông rèm, kiệu gỗ 8 người khiêng xoay lưng rời đi.

Dung Nhi Vân lại nhìn về trước mặt, khẽ thở dài:

“Nguyên Thuần! Trong thiên hạ này, nữ nhân cao quý không chỉ có một người, nhưng nữ nhân tôn quý chỉ có một người. Muội muốn trở thành nữ nhân bị người ta tính toán trên đầu, đem tấm lòng cao thượng của Ngô Như Bích để trấn an lão bá tánh, bảo vệ muội. Hay muốn trở thành nữ nhân cho Ngô Như Bích tính kế ngàn vạn lão bá tánh cũng phải lấy lòng muội?”

Dung Nguyên Thuần lắc đầu liên tục, đáy mắt lộ ra dáng vẻ hốt hoảng sợ hãi.

Dung Nguyên Thuần không dám tin, có nghĩ thế nào cũng không dám tin. Cho dù Dung gia thế mạnh, cũng không thể trèo cao tới vậy. Nếu như nói về nữ nhân tôn quý, không bằng nói, khả năng tỷ tỷ của nàng ta càng lớn?

Nhưng vì điều gì tỷ tỷ của nàng ta lại nói vậy?

Dung Nhi Vân vỗ nhẹ lên bàn tay còn đang nắm chặt của Nguyên Thuần, cao giọng khẽ cười:

“Không cần lo lắng! Chuyện này sớm muộn muội cũng phải nghĩ thông, chỉ là ta không muốn cưỡng ép muội quá nhiều.”

Cho nên mới nói trước một ý.

Vừa lúc, Hà Thanh một thân cưỡi ngựa phi nước đại, một tay đem theo hắc mã xuất hiện trước mặt Dung Nhi Vân:

“Vân Nhi! Ta đem ngựa tới cho ngươi!”

Nàng ta cười lớn, trong ánh mắt đem theo nhiệt lửa nắng chiều:

“Đừng có quên, nhớ đem theo ta đi cùng!”

Dung Nhi Vân gật đầu, lại quay về phía Dung Nguyên Thuần cẩn trọng:

“Muội quay về phủ trước đợi ta. Ta cùng Hà Thanh tiểu thư có chút chuyện cần ra ngoài một chuyến. Chuyện này không cần nói với mẫu thân, đợi khi ta quay về cùng nhau mừng sinh thần thứ mẫu.”

Dung Nhi Vân dứt lời liền xoay ngưa rời đi.

Trong bóng chiều tà, dáng lưng thẳng tắp ngang nhiên pha chút dịu dàng của thiếu nữ cứ như vậy hòa vào dòng người rồi biến mất.

Trước mặt Dung Nguyên Thuần chỉ là biểu dáng trầm ngâm tĩnh lặng có phần vô định, còn đáy lòng nàng lại cuộn trào thập phần bất an.

Một ngày cuối tháng 2 không lạnh không nóng lại khiến cho nàng trắc trở những đêm sau.