Vân Nê - Thanh Đăng

Chương 12



Họ đi thẳng về nhà, mẹ Lý biết chuyện Trần Kiều chạy trốn bị chú của Lý Tồn Căn bắt về, thôn họ thì nhỏ chắc hẳn cả thôn đã biết hết rồi. Tất cả đều đang cười con trai bà, bà chưa bao giờ thấy ai thương vợ như vậy, mới đến được mấy ngày đã đưa ra ngoài? Một ngón tay cũng chưa đụng vào, cung phụng từng bữa ăn, nước uống, đúng là lần đầu tiên thấy mà.

Mẹ Lý đã bảo anh, dạy vợ không phải như thế, thật lòng như vậy sớm muộn gì cũng té càng đau thôi. Sau đó họ tiễn mọi người về, thím của anh giữ chặt tay anh, “Lúc nãy đánh nó à?” Bà thấy mặt Trần Kiều hồng hồng, tuy không nghiêm trọng lắm, nhưng nước da cô trắng nõn thế này trông rất dễ thấy.

Nhớ tới ánh mắt lúc nãy của cô, Lý Tồn Căn bất lực lo lắng, rầu rĩ gật đầu. Thím lại nói: “Nhốt nó vài ngày nữa đi, đừng có đau lòng quá, cũng đừng nghe họ nói bừa. Đợi nó cam tâm tình nguyện thì không phải đánh nữa.”

Lý Tồn Căn nhìn thím, thím của anh cũng được mua về, lúc ấy cũng náo loạn rất lâu, toàn thôn ai cũng biết. Bà chạy trốn nhiều lần nhất ở đây, người đánh bà đếm còn không hết, xương cốt bà khi ấy cứng thật nhìn ai cũng không cúi đầu, chỉ sau khi chú anh không đánh nữa, đổi tính đối xử tốt với bà, bà mới không chạy nữa, tiếp đến thì mang thai và sinh con, từ đó mới bắt đầu an tâm.

Trước đó anh luôn nghĩ, A Kiều yếu đuối như vậy, sao có thể so sánh với thím anh được, bà ấy bị đánh đến cả người đều mềm nhũn? Người như thím còn chấp nhận ở lại, thì anh chỉ cần đối xử với cô thật tốt thì cô nhất định sẽ đồng ý thôi, nhưng anh nào ngờ, một nửa cơ hội cô cũng không cho anh. Mẹ và cậu đã khuyên anh nhiều lần rồi, trước khổ sau sướng, đối xử tốt với cô cũng không sao, cơ mà tốt đến mức như dạo gần đây thì sớm muộn cũng có hại thôi.

Thật ra anh luyến tiếc cô, suy cho cùng thì anh vẫn phải đồng ý với họ. Lý Tồn Căn gật gật đầu, tiễn thím ra ngoài. Lúc té ngã anh đã che chắn cho cô, nên đầu gối đã đập vào tảng đá, tuy máu chảy cũng không nhiều lắm, nhưng cũng bị đập tới mức chấn thương gân cốt, phải rất lâu sau mới có cảm giác. Sau khi xử lí xong miệng vết thương, anh muốn nhìn cô một chút, mẹ Lý thấy trừng mắt liếc anh, không cho phép, bảo anh mấy ngày này nên vào phòng nghỉ ngơi.

Lý Tồn Căn dưỡng thương ở nhà được mấy ngày, mỗi ngày đều nhìn mẹ đưa cơm cho Trần Kiều, hôm nay nhất định có một trận cãi vã lớn rồi, đồ ăn bị hất đổ hết, cô luôn vừa mắng vừa khóc. Mẹ anh thì hầm hừ đi ra, cạch một tiếng khóa cửa lại, quyết định bỏ đói cô mấy ngày.

Quả nhiên hai ngày sau không đưa cơm nữa, chỉ lâu lâu ngó vào cửa sổ xem cô đang làm gì, buổi tối thì vào trong quan sát. Trần Kiều phản kháng so với trước đó còn khủng khiếp hơn, cứ như muốn chết đến nơi vậy, náo loạn ầm ỉ không cách nào khống chế được. Mẹ Lý liền tới tìm thím anh, cũng không biết hai người đã nói gì, Trần Kiều đã bắt đầu ăn cơm, nhưng cô vẫn không quan tâm tới những người trong nhà.

Dù vết thương ở chân Lý Tồn Căn đã dần lành hẳn, nhưng anh vẫn phải về phòng nghỉ ngơi, cùng lắm thì thím anh đã âm thầm báo cho anh là đừng quá vội, chờ tới khi nảy sinh tình cảm mọi chuyện sẽ biến thành đương nhiên thôi. Trần Kiều ôm gối ngồi ở đầu giường, ánh mắt bình tĩnh nhìn vào cây cỏ nhỏ trong góc tường, trong phòng nhiều lúc rất ẩm ướt, nhất là vùng đất ở ven tường, cây cỏ lâu lâu sẽ được ánh mặt trời chiếu rọi mà mọc lên.

Cô nhìn cây cỏ nhỏ, trong hoàn cảnh khắc nghiệt thế này nó còn có thể sinh trưởng, còn cô trước 20 tuổi đều được đối đãi rất tốt, ông trời nhất định ngứa mắt cho nên mới an bài trắc trở này cho cô, chỉ cần có thể chịu đựng được, có khi sẽ trở về như trước kia?

Nhớ lại lời của thím Lý Tồn Căn nói, “… Việc mua vợ đã sớm trở thành tục lệ hàng trăm năm ở thôn này rồi, nhà ai không mua vợ đều sẽ bị chê cười, mọi người đều quá quen với việc này. Tính của thím trước đó dù có bị đánh cũng quyết không nghe, Căn tử còn tốt đó, không làm gì quá đáng với con, con nghĩ lại xem nó cũng có chỗ tốt mà đúng không. Con gái, đã lỡ rơi vào nơi này mà muốn ra sẽ rất khó, con quật cường như vậy chỉ tự hại thân thôi, bảo vệ sức khỏe cho thật tốt lỡ có trở về còn có đường sống, hay để cho bệnh rồi chết ở đây, ba mẹ con phải làm sao hả? Nghĩ thoáng chút đi, gả chồng ở đâu mà không lo cơm áo gạo tiền, duyên phận đời người khó hiểu thế đấy, đừng hành hạ thân mình nữa, ai cũng thấy gia đình này tốt bụng, không chừng sau này Căn tử sẽ đưa con về nhà thì sao, so với hiện tại đòi sống đòi chết không tốt hơn à?”

“Con biết không, lúc trước thím còn làm loạn hơn cả con, không chạy được 10 lần thì cũng đủ 8 lần, xa nhất là chạy ra thị trấn, còn báo cảnh sát, kết quả con biết sao không? Cảnh sát trực tiếp đưa thím về, con đừng nghĩ thím nói dối, lúc ấy thím cũng không tin, nhưng sự thật là như vậy đấy. Có một số chuyện con đừng nghĩ quá đơn giản, thím cũng không biết nên khuyên con thế nào, cũng chỉ có thể tâm sự mỏng với con. Tóm lại, đã như vậy rồi, con phải bảo vệ bản thân cho thật tốt, bạc đãi bản thân thì người đau lòng chính là ba mẹ con, hãy nghĩ cho họ nhiều hơn, cũng đã đến đây rồi…”

Trần Kiều khóc lớn, khóc một lúc lâu sau, thì bắt đầu ăn cơm. Mẹ Lý cao hứng, chưng một chén trứng gà với đường đỏ cho cô ăn, thứ này Trần Kiều vừa ăn vào đã phun ra, vĩnh viễn cũng không muốn ăn lại, cô khẽ cắn môi, thôi vẫn nên ăn.

Lý Tồn Căn ngồi xổm ở cạnh cửa chờ cô ăn xong, mẹ Lý dọn chén đũa đi ra, lúc này anh mới men theo cửa đi vào, Trần Kiều ngồi trên giường không để ý tới anh. Lý Tồn Căn gãi đầu, muốn nhìn kỹ mặt cô, ngày đó anh đánh cô cũng không dùng quá nhiều sức, chỉ muốn làm vậy để chú anh bớt nói lại, vết đỏ đã sớm mất, trên mặt cô hiện tại không thấy gì cả.

Anh cúi đầu, uể oải ngồi, muốn sờ mặt cô, tay vừa đưa đến đã bị cô né tránh. Anh không buông tha vẫn cứ tiếp tục, Trần Kiều tát vào tay anh, mu bàn tay anh đỏ lên, “A Kiều, tôi sẽ đối xử tốt với em.”

Giọng điệu rất trịnh trọng, kiên định như lập lời thề, Trần Kiều hốt hoảng nhìn chằm chằm bức tường, giả vờ không nghe thấy. Sau hôm nay, cô cuối cùng cũng an tĩnh, không còn đụng chuyện là đòi điều kiện, cũng không còn nhắc đến chuyện tự chuộc mình nữa, anh muốn nhốt cô lại cô cũng yên ổn ở lại, khi anh muốn để cô ra ngoài cô cũng ra, không hề giống trước đó luôn hỏi đường đi, ở ngoài một chút là tự về nhà.

Lý Tồn Căn vui vẻ lộ ra mặt, cứ thuận theo cô hết, Trần Kiều nói một anh không dám nói hai. Trừ một việc, cô không muốn thân mật với anh, tránh được là tránh, bình thường anh rất ngoan ngoãn nhưng khi làm chuyện đó thì lại trở mặt. Mọi việc anh đều thuận theo cô, chỉ có việc này là không thể, thiếu một ngày cũng không được, mỗi đêm đều phải ‘làm’ rất lâu.

Nơi đó của anh quá lớn, không biết ăn gì nữa, thỉnh thoảng làm cho cô đau chết đi được, vừa mới bắt đầu là đã đau rồi. Trần Kiều chỉ có thể cố gắng thả lỏng tiếp nhận anh, cô cắn răng, hai chân mở thành chữ M để khảm anh vào người trước, làn da màu đồng đang áp chế cơ thể trắng nõn của cô đến không còn đường lui. Lúc quá kịch liệt cô không khống chế được mà phát ra tiếng thút thít, Lý Tồn Căn làm mọi cách để xoa nắn cơ thể kiều mị dưới thân mình, có lẽ cơn nghiện của anh tái phát là anh sẽ làm hết sức mình, mỗi một lần đều cuồng dã kinh khủng, đôi tay đồng rắn chắc như đang liều mình lấy mạng cô.