Vân Nê - Thanh Đăng

Chương 21



Nơi bọn họ sống không có tên, cùng lắm được gọi là thôn Lý gia, do họ Lý ở đây khá nhiều. Nhà cửa nằm rải rác, trước cửa mỗi nhà luôn có một vườn tre nhỏ che khuất cả căn nhà, miễn cưỡng chỉ thấy được vài góc.

Khi Trần Kiều không biết làm gì thường hay ngồi trên chiếc ghế dài ở góc sân, thật ra quang cảnh nơi này khá tốt, thời điểm cô đến đây là mùa hè, hoa lê, hoa đào nở rộ rộng khắp nơi sườn núi đối diện, loài hoa hồng không tên chiếm lĩnh toàn bộ đỉnh núi, từ xa xa nhìn lại có thể thấy được những khóm mây trắng yên ả bay, tựa như chốn bồng lai tiên cảnh.

Phần lớn người nông thôn đều sinh sống dựa vào trồng trọt, họ mà nghe ai nói phải dốc sức ra ngoài làm ăn là vẻ mặt y như gặp phải chuyện lạ có thật. Nghe nói cách đây khoảng 10 dặm có một quặng đá hoa cương, phải xuống lòng đất tận mấy trăm mét để khai thác quặng, tuy rất nguy hiểm, nhưng bù lại thù lao vô cùng hậu hĩnh. Chung quanh cũng không có quá nhiều người làm việc này, lần gần nhất lại xảy ra bất ổn, cứ mỗi năm là phải nhuốm ít máu, hơn nữa, mọi người còn nói nơi đó không có nhiều người địa phương, có lẽ đã xảy ra chuyện cực kỳ phiền toái nào đó.

Trần Kiều bắt đầu nghĩ về việc này, nếu dân ngoại tỉnh đến đó nhiều, chắc chắn sẽ có người giúp được cô. Nhưng Lý Tồn Căn quá đề phòng cô, chẳng hỏi được gì cả, hiểu biết về những người khác lại càng ít. Hoa nhi thường đi học ngang nơi đó, hỏi tới thì chỉ bảo bên trong hang có cho nổ mìn, tiếng nổ kinh thiên động địa, khiến cô bé sợ hãi, chỉ dám đứng từ xa nhìn chứ không dám đến gần, nên chẳng nhớ rõ lắm.

Sân nhà lộ thiên, không có tường bao quanh, phía trước có mấy khối đất thưa thớt, bên kia sông vọng đến tiếng xe gỗ cọc cạch, vết bánh xe hằng trên mặt đất bùn, người nọ cao giọng thúc đám trâu bò đi thật nhanh. Từ đây liếc sang, Trần Kiều nhìn chăm chú bóng dáng cao gầy đang ngồi trên xe giữa trưa hè nắng gắt.

Cô chợt nhớ thỉnh thoảng cũng có vài người qua đường rất thú vị, ví dụ như ông lão ăn mặc rách rưới hôm trước, nghe đâu là một thầy bói nổi tiếng ở gần đây. Mẹ Lý rất nhiệt tình mời người ta vào nhà, còn gọi Hoa nhi rót nước. Bà không xem cho mình, mà nhanh trí lấy bát tự của Hoa nhi và Lý Tồn Căn ra nhờ ông lão xem thử.

Trần Kiều cũng khá tò mò nên dán mắt nhìn, cô chưa từng thấy ai xem bói bao giờ, trước kia cũng có vài lần đi chùa cùng bạn bè. Nhưng cùng lắm chỉ vào chùa cúng kiến theo phong tục thôi, không cổ kính và huyền bí như bây giờ.

Người nọ mở một cuốn lịch âm dương đã ố vàng ra, dùng bút chì viết viết vẽ vẽ, miệng lẩm bẩm gì đó. Rồi nói nên đi tìm ở nơi nào, ngày tháng nào rồi cầm tinh con gì là hợp nhất. Vẻ mặt mẹ Lý kính sợ, “Không sai, rất khắc nhau, cầm tinh con này mới thích hợp…”

Trần Kiều không quan tâm, vì cô không mê tín. Thầy bói kia vuốt vuốt ria mép bạc trắng, nhăn mày nói: “Người nam nhà bà sẽ có một cuộc xung đột, hôn nhân không êm đẹp, giữa chừng có duyên phận khác…” Ý này là nói Lý Tồn Căn sẽ ngoại tình, hơn nữa duyên phận thứ hai mới chính là chân tình thật sự.

Mẹ Lý hoảng sợ, “Con trai tôi không như vậy, nó không bao giờ làm vậy đâu, ông xem lại đi, xem kĩ lại.”

Trần Kiều che miệng ngồi cạnh cửa cười trộm, nghĩ đến vẻ ngoài và điều kiện của Lý Tồn Căn, nói anh đào hoa cũng không phải nói dối nhỉ. Đúng lúc Lý Tồn Căn vừa trở về, nghe thấy mẹ mình lẩm nhẩm với thầy bói, thì đi đến lu nước trong sân, múc một gáo nước uống ừng ực. Sau đó lại múc thêm gáo nữa, khom lưng đổ xuống đầu, rồi hất hất tóc vẩy bớt nước đi y như chú cún con.

Trần Kiều vươn tay che, ngăn không cho nước bắn vào mặt, tiếp đó anh cố tình ngồi xổm xuống rướn đầu nhìn cô, mở to mắt hỏi, “A Kiều, em có tin không? Chuyện đó cũng không nhất định đâu, ai có thể nói trước được chứ…”

“Tôi không tin.”

—-

Nhiều lúc anh rất dễ cao hứng, chẳng hạn như buổi tối Trần Kiều chỉ hơi thuận theo anh một chút thôi, mà anh đã cực kỳ vui vẻ rồi, hai người đều thoải mái nên sau đó anh quyết định dắt cô đi chợ cùng. Chợ đó cách thôn Lý gia khá xa, tầm mười mấy dặm, họ phải thức từ sáng sớm để đi bộ mới đến kịp.

Trần Kiều đi một mình vì không thích anh nắm tay mình, toàn là mồ hôi thật khó chịu. Tối hôm qua có một trận mưa mùa hạ, đường đất càng khó đi hơn, vừa thấy bóng dáng anh xuất hiện ở sườn núi, một chút sau lại biến đâu mất. Hai bên đường đều là cây cỏ cao qua người, bất chợt bên trong xào xạc một trận làm cô giật cả mình.

Xung quanh yên ắng, Trần Kiều cảm thấy đi một mình thật âm trầm đáng sợ, còn cả chặng đường dài phía trước, lỡ đâu có một con ma nào đó nhảy ra thì sao đây. Bước chân cô vì sợ sệt mà chậm rì, được một lúc quả nhiên thấy Lý Tồn Căn vẫn đang ngồi ở phía trước chờ cô, lòng ngực căng thẳng bỗng dưng thả lỏng.

Anh đưa mắt nhìn xuống giày cô, rồi dừng mắt ở vết xước trên cổ chân trắng ngần dưới ống quần, anh gỡ ống trúc trên eo xuống đưa cô, Trần Kiều nhấp nhấp hai ngụm nước, đã đỡ hoa mắt chống mặt hơn một chút rồi. Cô nheo mắt buồn ngủ, mệt thật, nhưng cô không muốn nói cho anh biết, vì làm thế thì giống như cô đang vô cớ gây rối làm nũng ấy, dù gì thì cô cũng muốn tự mình đến đích một lần.

Anh cũng hiểu ý cô, dọc đường thời tiết nắng gắt, anh sờ sờ lên gương mặt nóng hầm của cô, cười hì hì, đùa giỡn nói, “A Kiều em hôn tôi một cái, tôi sẽ cõng em”. Cả người Trần Kiều đều nóng rang, muốn mắng anh lưu manh, nhưng hai chân lại tê mỏi nặng nề như chì, thôi thì coi như cô cũng được lợi đi.

Thật ra, cô cũng cảm thấy khó xử, đêm hôm qua anh xấu xa ức hiếp cô rất lâu, hai người chiến đấu trên giường quá mãnh liệt và dữ dội, cô mắng rất nhiều câu khó nghe. Mỗi lần mắng xong đều muốn xoay mặt đi không để ý đến anh, nhưng hoàn cảnh lại không cho phép cô làm điều đó.

Một lần hai lần, dần dần rồi sẽ thành thói quen, Trần Kiều nghẹn tức trừng mắt nhìn anh, muốn anh nhắm mắt lại. Chuẩn bị tâm lý thật tốt xong, anh đột nhiên xoay mặt, nụ hôn vốn dĩ phải ở trên má đã vô tình đáp xuống môi anh. Lý Tồn Căn ngạc nhiên sờ sờ miệng, mặt anh phiếm hồng, giống như do Trần Kiều vừa ‘chủ động’ hôn anh vậy.

Trần Kiều giận đến mức đỏ mặt, khi úp mặt vào lưng anh, cô vẫn còn giận dỗi đùng đùng, nghĩ thầm cô không đi bộ nữa, để cho anh mệt chết đi. Mà cô nào biết, từ lúc 15 tuổi anh đã vác cả trăm cân lương thực trèo đèo lội suối, đi suốt một ngày không ngừng nghỉ.

Lần đầu tiên Trần Kiều cảm nhận được, thì ra tấm lưng của người thiếu niên mua cô, khi dễ cô lại có thể rắn chắc đến thế này, người anh hơi gầy, đôi chân cô nhẹ nhàng cũng kẹp được hết eo anh. Cánh tay Lý Tồn Căn rất có lực, giữ lấy bờ mông cực kỳ vững vàng mà không khiến cô xóc nảy chút nào.

Hai người cứ đi như thế, đường núi không quá gập ghềnh, bầu trời xa xăm khoác lên chiếc áo màu lam mỏng, sạch sẽ thấu triệt, một vẻ đẹp mà chốn thành thị không thể nào chiêm ngưỡng được. Ven đường, hương thơm của loài hoa không tên hòa cùng ánh dương ấm áp, mơ mơ màng màng ru ngủ người khác.

“Chúng ta đi chợ làm gì?”

“Mua thêm dầu muối, hạt giống rau dưa, và đổi thêm mấy thứ trong nhà không có nữa.” Còn phải trả tiền cho một vài người bà con thân thích mà trước đó đã vay, vừa bán được chỗ đậu đỏ trong nhà nên đã có tiền trả nợ rồi.

Bọn họ không có chủ đề chung, ở với Lý Tồn Căn một thời gian sẽ phát hiện được anh là một người ít nói và khô khan, anh mà không biết nói gì thì im lặng luôn. Còn Trần Kiều vốn dĩ là người hay lảm nhảm, nhưng đến đây được nửa năm, trải qua không ít chuyện cũng trầm tĩnh đi không ít.

Trong chợ cũng chẳng có gì đặc biệt, một con đường lớn với hai bên là những tiểu thương buôn bán đủ loại hàng hóa. Gian hàng bán cá bốc mùi lan tận mấy dặm gần đó, mặt đất sình lầy đẫm máu cá và nước bẩn, mọi người đều vòng qua né tránh. Người đàn ông bán bắp rang thì được đám nhóc ưu ái vây quanh. Trần Kiều mặc một bộ đồ bình thường, trên đầu quấn một cái khăn vuông, nhìn giống như dân bản địa ở đây vậy.

Sau khi xong hết mọi việc thì họ cùng nhau đi về, trên đường về đi ngang qua Thôn Ủy Hội, Trần Kiều nhìn thoáng qua tên thôn, lại là nơi xa lạ chưa bao giờ nghe qua. Trước mặt cô có hiệu thuốc, vì hôm nay là ngày họp chợ, nên rất đông người, trong hiệu thuốc có một ông lão trung y ngồi ở giữa quầy.

Lý Tồn Căn kéo Trần Kiều đến gần, xong lại vén màn đi vào. Bên trong là phòng bốc thuốc, hai chiếc tủ lớn trông rất chỉnh tề, đập vào mắt là cả trăm ngăn kéo thuốc than không thể nào đếm xuể, duy chỉ có hai người đang vội vàng bốc thuốc. Một người nghiêng đầu thấy hai người họ, là thím của Lý Tồn Căn, bà lau hai tay lên tạp dề, cười nói, “Tới rồi hả, lại đây con.”

Vì vậy cô đành phải ngồi chờ, sắc mặt Trần Kiều cực kỳ khó coi, “Sao chúng ta lại tới đây, tôi muốn về.”

Lý Tồn Căn khẩn trương, nhưng không thể để cô nghi ngờ được, “Kiểm tra một chút, rất nhanh thôi, xong rồi về liền nhé.”

Ông lão đang ngồi trên bàn lúc nãy bước đến bắt mạch cho Trần Kiều, quan sát sắc mặt cô, sau đó trao đổi với Lý Tồn Căn bằng tiếng địa phương, cô chẳng hiểu gì. Cuối cùng anh mang hai gói thuốc về nhà, nói gì mà để cho cô bồi bổ thân thể, thật ra Trần Kiều biết, chắc vì cô ở quá lâu mà vẫn chưa mang thai nên gia đình anh nóng lòng đây.

Tối đó anh tự mình nấu thuốc, bưng tới cho cô uống, Trần Kiều hất đổ chén thuốc. Mẹ Lý nghe thấy được, từ ngoài vọng vào mắng cô lãng phí, Lý Tồn Căn lại bưng một chén khác đến, nhỏ giọng khuyên cô, “Em uống đi, thuốc này rất tốt cho cơ thể, A Kiều do em không biết thôi, dạo này em gầy lắm, thỉnh thoảng còn gặp ác mộng, đổ mồ hôi lạnh vô cớ, tay chân cũng lạnh lẽo, tâm trạng lại thất thường nữa. Uống thuốc xong là ổn mà em.”

Trần Kiều nhìn chén thuốc đen tuyền, “Tôi không uống, thì anh định đổ vào miệng tôi hả?”

Rốt cuộc cô vẫn uống, khổ quá đi, phải chia thành rất nhiều lần mới uống xong. Trần Kiều ném cái chén về phía Lý Tồn Căn, vùi mình vào trong chăn, vì không muốn bỏ cô một mình nên anh đặt chén xuống, sau đó lên giường ôm cô, lẳng lặng nằm yên, cái gì cũng không làm.

Trong những ngày uống thuốc bổ, Lý Tồn Căn đều không chạm vào cô, coi như cô cũng có chút an ủi.