Vân Nê - Thanh Đăng

Chương 44



Khi ánh mặt trời chiếu vào phòng, Trần Kiều đã tỉnh từ lâu, chỉ vì lười không muốn nhúc nhích thôi, cô mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Sau đó đứng lên đánh răng rửa mặt rồi lái xe ra ngoài, chờ ở dưới tầng công ty của Trần Học Binh.

Cô không đi vào, cũng không muốn đến gặp Trần Học Binh, càng không muốn tìm Vương Bình gây phiền phức, chỉ im lặng chờ như vậy. Giống như mấy hôm trước, nhưng có chút khác. Buổi trưa Trần Học Binh không xuống, Vương Bình một mình đi ra ngoài đến trước xe Trần Kiều.

Trần Kiều nghe thấy tiếng gõ cửa kính mở cửa sổ, Vương Bình cười nói:

“Cùng nhau uống trà đi.”

Ở đây có một cửa hàng Starbucks, buổi trưa rất đông khách. Trần Kiều và Vương Bình chọn một vị trí bên cạnh cửa sổ ngồi xuống. Im lặng hồi lâu Vương Bình lên tiếng trước hỏi thăm sức khỏe của Trần Kiều. Cô ta còn chưa đến bốn mươi tuổi, mà thoạt nhìn còn thành thục hơn cả Chu Ngọc Phân. Có lẽ vì chưa kết hôn sinh con nên dáng người vẫn thon thả, cả người tràn đầy chín chắn, khí chất lại dịu dàng lay động lòng người, phong cách thì dứt khoát rất có sức hút.

“Vì sao lại là ba tôi, vì sao lại là gia đình tôi? Cô có biết hiện giờ cô đang làm gì không?”

“Vì sao không phải ba cô chứ. Cô có biết khi còn trẻ ông ấy ưu tú và thu hút bao nhiêu không? Dáng vẻ của ông ấy khi đứng trên bục diễn giảng, đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rất rõ. Lúc đó tất cả mọi người đều nhìn ông ấy, nhưng tới hiện tại tôi mới dám trực tiếp nhìn ông ấy. Tôi vì ông ấy mà chuyển chuyên ngành từ ngoại ngữ sang tài chính, từ bỏ cơ hội đi đào tạo cao học, cãi nhau với bố mẹ không chịu kết hôn. Tôi đã chờ hai mươi năm, cho dù có vô số cơ hội để trở nên giỏi hơn, sống hạnh phúc hơn nhưng nếu phải rời xa ông ấy tôi đều từ chối hết. Tôi đứng từ xa nhìn ông ấy, nhìn hai mươi năm ròng rã.”

Trần Kiều mặt không thay đổi, “Vậy tại sao cô không tiếp tục kiềm chế đi, tình yêu thầm kín vĩ đại của cô đang phá hủy hạnh phúc gia đình người khác cô biết không. Thứ không thuộc về cô, cướp đi thì tốt ư, nếu cô không tự tử ba tôi sẽ để ý đến cô sao?”

“Chuyện đó quả thật mất mặt. Sống nửa đời người, mà tôi còn gây ra chuyện khiến người trẻ chê cười như vậy. Tôi biết hôm nay cô đến đây làm gì, cô không cần nói đâu. Đừng nhắc nhở tôi đang phạm phải chuyện gì, tôi rõ ràng hơn bất kỳ ai, tôi biết hành vi của mình không nên thế nào. Cho dù có một ngày, chúng tôi chia tay thì ít nhất hiện giờ tôi rất vui vẻ, ông ấy cũng rất vui.”

Lúc trước khi cô ta thích Trần Học Binh, Chu Ngọc Phân còn chưa xuất hiện. Nếu cô ta có thể mạnh dạn một chút chắc chắn sẽ không có cục diện như ngày hôm nay.

Trần Kiều nhìn Vương Bình đi bộ trên phố, bóng dáng cao gầy yểu điệu không gì sánh được kia khiến cô hơi sửng sốt. Không biết ngồi được bao lâu, đến khi cô ra khỏi quán thì trời bắt đầu mưa phùn, không khí ẩm thấp tựa như nhốt cả đất trời vào lồng hấp. Chu Ngọc Phân gọi điện cho cô, hỏi cô đã ăn cơm chưa, khi nào thì lên núi. Giọng rất thoải mái, hoàn toàn không có chút chua sót nào, hóa ra chỉ có một mình cô đau đớn thôi sao?

Lúc Mạnh Dự tìm được Trần Kiều, thì cả người cô đã ướt sũng. Anh ấy đưa cô về nhà, để cô tắm nước ấm, làm cho cô một bát mì.

“Trước kia em luôn cười nhạo anh lúc nào cũng trần trứng thành đóa hoa, nhìn đi đừng khinh thường nhé, lau mắt mà nhìn đi, còn giống đóa hoa nữa không, mẹ anh nói anh làm còn ngon hơn bà đấy.”

“Mọi người đều thay đổi, chỉ có em vẫn như vậy, không ai cần em cả.”

Trần Kiều nghĩ đến ba mẹ vừa tức giận lại vừa khổ sở.

Mạnh Dự lau tóc cho Trần Kiều, dịu dàng xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói:

“Không ai bỏ rơi em đâu, A Kiều, chuyện của cô chú anh cũng biết. Lúc ấy cảm giác của anh giống như em, anh biết nếu em phát hiện cũng sẽ khổ sở. Nhưng anh không đủ lập trường để khuyên ai cả. Anh ở bên cạnh thấy ba người họ ngồi cùng nhau giải quyết vấn đề, cuối cùng kết quả đó đều khiến họ hài lòng, cho nên chút thay đổi nhỏ này không đáng kể đâu em.”

Trần Kiều tức giận

“Cho nên dù em không chấp nhận được, thì vấn đề của em vẫn hết thuốc chữa ư?”

“Không phải, anh không có ý này, phản ứng của em rất bình thường mà. Trong lòng cô chỉ nghĩ đến em và sống an nhàn trên núi thôi, chú thì đặt hết vào sự nghiệp, nên đối với chuyện phụ nữ không có kinh nghiệm. Còn cô Vương kia lại rất điên cuồng. Cho nên một mình em không thể lay động được quyết định của cả ba đâu, họ đã tính toán cả rồi.”

“Mạnh Dự, em phải làm sao bây giờ?”

Cô bất lực nhìn anh, như một con thú nhỏ không có nhà để về.

Mạnh Dự ngồi xổm trước bàn, dịu dàng nói:

“Em phải bình tĩnh chờ đợi thời cơ, quan hệ bất thường của bọn họ không thể tiếp tục như thế mãi. Chỉ cần có một người dao động, thì sẽ mở được nút thắt thôi.”

Trần Kiều hơi đăm chiêu gật gật đầu, buông bát, “Cám ơn anh Mạnh Dự, mì ăn ngon lắm, lần sau em mời anh ăn cơm.”

Nói xong cô ra ngoài, Mạnh Dự chắn trước cửa, cả người cao to che gần hết lối đi, hơi cầu xin, “A Kiều, vậy vấn đề của chúng ta thì sao, em định xử lý thế nào?”

Cô cố gắng tránh ánh mắt của Mạnh Dự, đôi mắt nhu tình như nước, trước kia chỉ cần liếc mắt chắc chắn cô sẽ sa ngã, cô sợ mình chống đỡ không nổi. Trần Kiều thầm cảnh giác: “Mạnh Dự, em nói, coi như kết thúc.”

“Dựa vào cái gì, em không yêu anh? Cũng phải có một lý do chứ? Chúng ta là tình đầu của nhau mà. Từ khi xác định quan hệ anh chưa bao giờ nghĩ đến việc chia tay. Hiện giờ em bỏ anh lại, sao anh có thể chấp nhận được?”

“Anh có biết một năm em mất tích đã xảy ra chuyện gì không? Em đã gặp phải chuyện gì không? Chúng ta tình nguyện chia tay trong vui vẻ được không, thật sự em không muốn dây dưa nữa, em mệt mỏi quá rồi.”

Cô bắt đầu nghẹn ngào.

Mạnh Dự đắng đo, nhẹn nhàng ôm cô vào lòng, “Được rồi, được rồi, anh không ép em, bây giờ anh vẫn là bạn trai của em, chúng ta chưa chấm dứt. Chỉ cần em nhớ rõ chuyện này là được rồi. Anh thế nào cũng được, anh chỉ không muốn mất em thôi. Anh sẽ chờ em, mặc kệ bao lâu. A Kiều, em hãy tin anh!”

Trần Kiều không thể bỏ Mạnh Dự, dù nói chia tay với anh ấy mấy lần anh ấy cũng coi như không nghe thấy. Khi cô lên núi sống mỗi ngày Mạnh Dự đều lái xe đến đón, buổi sáng cùng cô đi leo núi, buổi trưa một mình lẻ loi về nhà, cô chưa từng giữ anh ấy lại ăn một bữa cơm. Chu Ngọc Phân chỉ trích A Kiều cứ tiếp tục như vậy người ta sẽ chạy mất, rồi chính con sẽ hối hận.

Có lúc nửa đêm cô về nhà lấy tài liệu, chỉ một cuộc gọi thôi mà Mạnh Dự đã chờ cô ở chân núi rồi. Đột nhiên cô muốn ăn gì đó, lại vô tình nói với Mạnh Dự, ngày hôm sau anh ấy nhất định sẽ mang đến. Đêm khuya vắng lặng, Trần Kiều cũng tự mắng chính mình sao lại thích bắt nạt Mạnh Dự như vậy. Bọn họ thật sự không có khả năng, vì sao Mạnh Dự lại không thấy cơ chứ.

Mạnh Dự là mối tình đầu của cô, nếu có thể thì cô mong ở thời điểm tốt đẹp nhất, ở trong lòng anh ấy cô mãi mãi là Trần Kiều yếu ớt xinh đẹp, không phải một người sau khi bị lừa bán thì nghi thần nghi quỷ, hận cả thế giới. Tổng lại cũng đủ gạt hết chút quyến luyến cuối cùng, rồi một ngày vẫn không trốn được kết cục chia tay ảm đạm. Cô rất khó chấp nhận, vì thật ra chỉ có cô thay đổi. Mạnh Dự vẫn là Mạnh Dự trước kia, nhưng cô đã vỡ nát rồi, cơ thể hoàn mỹ nhưng trái tim đã tan tành.

Trần Kiều ba ngày rồi chưa gặp được Mạnh Dự. Thói quen thật sự đáng sợ, nỗi nhớ ăn sâu vào tận xương tủy, chạm nhẹ đã đau đớn tận tim. Cô muốn gọi cho Mạnh Dự, hỏi xem anh ấy đang làm gì, vì sao không đến chỗ cô. Nhưng lại sợ có chút kỳ cục, một khi đã nói thì không thu lại được.

Cho nên, chịu đựng đi, nhịn được thì tốt. Một năm qua, thứ cô học được nhiều nhất chính là nhẫn nại. Trần Kiều ở trên núi đứng ngồi không yên, Chu Ngọc Phân niệm kinh bị cô làm phiền, nên bảo cô xuống núi đi dạo phố.

Không có cách nào đành phải tự lái xe về nhà, trùng hợp Trần Học Binh hôm nay cũng về nhà. Hai cha con cùng nhau ăn cơm chiều, không có Chu Ngọc Phân ở đây Trần Kiều lại biết được sự thật, thời gian trôi qua rất chậm, không khí xấu hổ đến mức khó chịu.

Trần Học Binh vốn là người ít nói, khi con gái vừa mới về, ông rất để ý đến tâm trạng của cô nên ông đã hỏi rất nhiều chuyện. Trần Kiều từ từ tốt lên, ông cũng không nói gì nhiều, cũng không cố hỏi cô nữa. Trần Kiều buông đũa.

“Ba, ba sẽ ly hôn với mẹ sao?”

“Không.”

Con gái đã biết, ông  cũng không giấu diếm nữa. Trần Học Binh gắp món Trần Kiều thích cho vào bát cô, nhìn con gái, “A Kiều, con phải tin tưởng ba, trong lòng ba không ai quan trọng hơn con. Chuyện ba và cô Vương thật sự rất phức tạp, ba và cô ấy đã quen biết ba mươi năm, ở công ty cô ấy lại chăm chỉ thật thà, con nói xem ba có thể trơ mắt nhìn cô ấy chết sao?”

“Cho nên, vốn dĩ ba không thích cô ấy chỉ cảm thấy cô ấy đáng thương? Vậy mẹ thì sao, mẹ và ba sống với nhau đã mấy chục năm, ba vì một người không liên quan mà làm tổn thương mẹ sao?”

“Ba biết con trách ba, ba cũng không có cách nào khác. Có một số việc ba thân bất do kỷ, chờ con lớn thêm một chút, con sẽ hiểu. Con đừng buồn, ba mẹ mãi mãi là ba mẹ của con. A Kiều, không ai có thể đi theo ai cả đời, con người phải tự mình bước đi cho dù là vợ chồng cũng vậy.”

Trần Kiều không còn lời nào để nói. Ba người đều cảm thấy bây giờ rất tốt. Quả nhiên giống như Mạnh Dự nói, bọn họ đã tính toán cả rồi, ngoài bọn họ, không ai có thể phá tan được. Trần Kiều cuối cùng không nhịn được gọi điện thoại cho Mạnh Dự. Mà người ở phía bên kia điện thoại, hôm nay vừa mới kết thúc công tác, trở về từ nước ngoài.

Trần Kiều ngồi ở rào chắn, giữa sông là ba đài phun nước nhuộm màu sáng rực, trên cầu treo có vài người qua lại.

Mạnh Dự xuống xe chạy nhanh đến. Thấy bóng dáng cô đơn của Trần Kiều trong đêm, giống như một cơn gió cũng có thể thổi cô đi vậy. Anh nắm lấy tay cô, muốn giữ chặt tay cô. Cô quay đầu lại mỉm cười, không hề lo lắng, “Anh còn nhớ nơi này không? Con thuyền đối diện kia chúng ta đã từng ngồi.”

Mạnh Dự như hồi mới yêu, cô vừa trêu một lát đã đỏ mặt

“Nhớ, chúng ta đã từng ở đây.”

“Mạnh Dự, em đã từng mất một đứa con, anh có để ý không?”

Cô nhìn Mạnh Dự, ánh mắt thẳng thắn thành khẩn, hoàn toàn có vẻ được ăn cả ngã về không, không giữ lại gì. Nói ra mới khó, kết quả ra sao đã không còn là vấn đề nữa.

Hiện giờ là thời khắc quan trọng, Mạnh Dự cũng rất chân thành, ánh mắt đầy thâm tình

“Anh không thể không ngại, vi đó là một bộ phận của em, em đã chịu khổ rồi. Trải qua chuyện này A Kiều vẫn là A Kiều hoàn mỹ nhất. Người anh muốn từ đầu đến cuối đều là em, em của quá khứ, hiện tại, lẫn tương lai. Anh chỉ đau lòng, em không sai gì cả. A Kiều, đừng tự trách mình. Anh yêu em, để anh tiếp tục đi cùng em có được không?”