Vân Nê - Thanh Đăng

Chương 6



Nơi này không có những nhu yếu phẩm tốt, Trần Kiều nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng đành tạm chấp nhận sử dụng xà phòng của họ tắm rửa. Cửa đóng lại, dường như không có ai ở bên ngoài, cô lặng lẽ ra khỏi thùng tắm, trên tường treo một chiếc áo bông to cùng chiếc quần màu xanh lục rách te tua, lúc này cô cũng không quản quá nhiều, lập tức cầm lấy mặc lên người.

Đôi chân trần đi đến bên cạnh cửa sổ,cô nhẹ nhàng kéo cửa sổ ra, bên ngoài là một mảng tối đen, Trần Kiều hơi sợ, nhưng ngay sau đó liền hạ quyết tâm, đã đến mức này rồi, chuyện gì cô cũng có thể làm.

Cô cẩn thận kéo cửa sổ, cho đến khi chân cô đã đáp xuống mặt đất rắn chắc thì lòng cô mới dâng lên một loại cảm xúc vui sướng pha lẫn chút khẩn trương. Cô đi men theo chân tường, lòng mang chút sốt ruột hối thúc cô đi nhanh hơn, nếu không bọn họ sẽ phát hiện ra mất.

Trần Kiều vừa chạm vào góc tường, cô lập tức xoay người, giờ cô chỉ cần chạy đến phòng bên cạnh, nhất định có thể tìm được đường rời khỏi nơi này. Nhưng cô vừa mới đưa đầu ra thăm dò liền bị dọa đến suýt hét, một chú chó màu vàng to lớn đang ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu, lè lưỡi nhìn cô, tựa như đang mong cô chơi đùa cùng nó.

Trần Kiều nhìn lại bản thân một chút, trên người cô trống trơn, làm gì có thứ gì chơi đùa cùng nó, cô dự định làm ngơ mặc kệ nó, liền nghe thấy tiếng Hoa nhi hô lên. Bọn họ phát hiện ra rồi, Trần Kiều đâm đầu chạy dù không thấy rõ đường, vừa chạy chưa đến hai bước, chú chó liền đuổi theo, Lý Tồn Căn phía sau gọi một tiếng, “Hoàng Kim!”

Trần Kiều bị chú chó kéo lấy quần áo, cô vừa tức vừa lo lắng, vốn dĩ đang là mùa hè, khoác chiếc áo bông lớn như thế lên người đã vô cùng ngột ngạt, lúc này lại bị Hoàng Kim một phát kéo được. Lý Tồn Căn trầm mặc đi tới, bắt lấy tay cô, lực lớn đến mức làm Trần Kiều phải đau đến nghiến răng.

Anh không nói gì cả, sự thật ngay trước mắt, cô cũng lười phản bác, đúng vậy cô muốn chạy trốn, cô muốn về nhà. Bị anh lôi đi, Trần Kiều cũng không phản ứng nữa, đảo mắt cô đã đến căn phòng kia. Cô bị anh xô ngã lên giường, quần áo cũng bị lột, thân thể trắng tinh ngọc ngà phơi bày, Trần Kiều run rẩy lùi về sau, Lý Tồn Căn nắm lấy cổ chân cô kéo đến mép giường, không biết anh lấy đai lưng từ đâu, cầm lấy cột hai tay cô vào đầu giường.

Trần Kiều ra sức giãy giụa, kết quả hai chân đã bị tách ra, mắt cá chân cũng bị cột vào hai bên giường. Toàn thân trần như nhộng, nơi tư mật cũng vậy phơi bày không sót thứ gì, Trần Kiều chưa từng chịu sự sỉ nhục như vậy, vì thế nên cô mới không màng gì mà chạy trốn, nghĩ đến lại phát run.

Sợ hãi không biết anh sẽ trừng phạt cô như thế nào bao trùm lấy cô, nhưng Lý Tồn Căn lại không có động tác tiếp theo, chỉ đứng ở mép giường một lúc lâu. Sau đó mở cửa đi ra ngoài, Trần Kiều nhẹ nhõm thở dài một hơi, còn chưa kịp thả lỏng, anh lại đi vào, lần này còn khóa cửa.

Trần Kiều cảnh giác, từng bước của anh như đạp vào trong lòng cô, cô thấy Lý Tồn Căn bắt đầu cởi quần áo, lúc này cô đã hoàn toàn hoảng loạn. Đầu gối nỗ lực muốn khép lại, đáng tiếc chỉ phí công vô ích, cho dù cô có vặn vẹo thế nào, dây thừng trói cô đều không có dấu hiệu lỏng ra.

Sắc mặt anh rất xấu, vốn dĩ khi anh cụp mắt, trông rất ngây thơ dễ mến, nhưng khi lạnh mặt thế này, lại làm cho người ta có một loại cảm giác xa cách lạnh lẽo.

“Thả tôi ra, tôi không muốn, vô lại, tội phạm cưỡng hiếp, anh có tư cách gì mà làm vậy với tôi, tôi phải về nhà, tôi không sai…” Cô cắn răng, không dám quay đầu nhìn Lý Tồn Căn.

Anh như đang tức giận, lúc xoa ngực cô, rất mạnh bạo và tàn nhẫn, Trần Kiều đau đến chảy nước mắt. Giống như lần đầu tiên, anh chỉ biết dùng sức lực mà đối đãi.

Cả người cô nằm trần trụi trên giường, ánh đèn lờ mờ, càng làm cho bức tranh này trở nên kiều diễm, mờ ám chồng chất. Trần Kiều không hề phối hợp, Lý Tồn Căn áp lên người cô, cô vùi mặt vào khuỷu tay, cắn răng một câu cũng không nói, miệng nhỏ ngậm chặt.

Đầu cô cố gắng né tránh không cho anh chạm vào, giằng co trong chốc lát, anh cũng không bắt buộc, quay đầu hôn vào cổ cô. Hơi thở mang theo ướt nóng lưu loát di chuyển đến đầu nhũ hoa hoàn mỹ. Tuy rằng Trần Kiều thon thả, nhưng ngực lại rất to, hiện tại đang nằm ngửa, hai bầu ngực cũng không rủ xuống một chút nào. Đóa hoa đào nhỏ màu hồng phấn được anh liếm láp, quầng ngực hồng hào cũng duyên dáng vô cùng đáng yêu.

Cô cảm thấy bị lăng nhục, mà anh lại tìm đủ mọi cách lấy lòng cô, khi anh hôn hít liếm mút, một trận tê dại không biết từ đâu chảy đến toàn thân, làm cô run run, Trần Kiều tức giận, cảm thấy thẹn mà nói: “Anh muốn làm gì thì làm đi, đùa giỡn với tôi như vậy làm gì, dù sao tôi cũng chỉ coi như chó cắn. Tôi sẽ không thích anh, cũng vĩnh viễn không sinh con cho anh, còn không bằng anh hãy thả tôi đi, số tiền kia… A!”

Đột nhiên cô bị cắn một cái thật mạnh, lời nói nửa chừng bị đánh gãy. Anh cưỡng ép chen vào giữa hai chân cô, từ trên cao nhìn xuống anh đã thấy toàn bộ thân thể của cô gái trẻ tuổi tươi đẹp ở trước mắt. Anh đã gần hai mươi, vóc người cùng cơ bắp đều đang trong thời kỳ phát triển cực thịnh, người trưởng thành có thân hình cao lớn, nhưng cơ bắp của thanh niên cũng không tồi đủ lớn đủ ngạo mạn, ngực cùng đường nét trên lưng cũng vô cùng rắn chắc rõ ràng.

Toàn thân Trần Kiều đều bị khóa, lần thứ hai chạy trốn thất bại, phẫn nộ, sợ hãi, tuyệt vọng đan chéo, chịu nhiều đả kích đến mất đi lý trí, mắng người không chút lưu tình. Nhìn thấy anh sắp thành công, cô lại kích động, giống một con cá nhảy lung tung trên thớt.

Anh mặc kệ cô ầm ĩ, cũng không quan tâm những lời mắng mỏ trong lúc tức giận của cô, chỉ lặng lẽ siết chặt eo nhỏ, nâng người cô để cô kẹp hờ lấy người anh. Tiến đến phía trước một chút, đầu rồng thô to chọc chọc đến cửa động hồng hồng mềm mại.

Nơi đó của cô vẫn giống như lần đầu tiên nhìn thấy, trắng trẻo mập mạp giống như màn thầu vừa ra khỏi nồi, chỉ có thể tách hai cánh thịt to mộng thì mới thấy được hạt đậu nhỏ bên trong. Miệng cô mắng muốn làm gì thì làm đi, nhưng lại ra sức chống cự sự tiếp xúc của anh, vì sự chênh lệch sức lực quá lớn, nên cô mệt đến thở dốc cũng không có biện pháp nào ngăn cản vật khủng bố dữ tợn kia tìm được vị trí của cửa động.

Anh nuốt một ngụm nước bọt, anh vuốt nhẹ đùi cô, nháy mắt đã tìm được cửa hoa huy*t hồng nhạt, đầu rồng chọc bên ngoài hạch nhỏ, cọ xát cánh hoa, không ướt lắm, nhất thời không biết cô có chuẩn bị tốt hay chưa, trong âm điệu hàm chứa sự nhẫn nại mãnh liệt, khàn khàn hỏi “Em không sao chứ?”

Cô đã mắng anh tới như vậy, anh còn xem như chưa có việc gì xảy ra, mặt dày hỏi han, tâm và thân của Trần Kiều đều quá mệt rồi, cô cắn răng nói: “CÚT.”

Anh nhẹ nhàng nắm lấy đùi cô, đỡ lấy cậu nhỏ nóng hổi di chuyển đến bên trong hoa huy*t chặt chẽ, đường đi tuy rằng ẩm ướt, nhưng vì cô không động tình nên không có d*m thủy. Khô khốc nhỏ hẹp, miệng nhỏ đã bị công phá, nó hoàn toàn không chịu nổi cự vật to lớn như vậy, Trần Kiều đau đớn chịu đựng không ít.

Chặt đến hít thở không thông, mềm mại như bông, nóng hổi ẩm ướt, vừa đi vào đã được hút chặt xoắn lấy, bên trong co thắt đến mức không thể diễn tả thành lời. Đi ra sẽ bị mút lấy, đi vào như bị chống đẩy, làm anh phải ở yên không dám di chuyển.

Trên người Lý Tồn Căn phủ một tầng mồ hôi, gân xanh trên trán co giật, tư vị kích thích đến mất hồn thế này làm cơ bắp toàn thân anh đều căng chặt, cố khống chế suy nghĩ điên cuồng trong đầu. Anh cố định eo của cô trên giường, mông lặng yên bắt đầu dùng sức đẩy về phía trước, dùng mắt thường cũng có thể thấy được, côn th*t to lớn giương nanh múa vuốt đang từng tấc từng tấc trầm luân trong ‘hẻm nhỏ’.

Đau đớn thống khổ đến mức không chịu nổi, Trần Kiều điên cuồng vặn vẹo muốn thoát ra, nhưng côn th*t càng vào càng sâu, cứ như từ dưới thân mà xuyên qua tim phổi xuyên đến yết hầu. Phía dưới truyền tới cảm giác xé rách căng bạo đau nhức, nháy mắt khuếch đại truyền khắp toàn thân. Cô thống khổ phát ra âm thanh nức nở, mở to miệng thở gấp, thân thế không thể khống chế bắt đầu run rẩy, trên da thịt nổi lên một tầng mồ hôi, cả người từ trong ra ngoài đều bị thiêu đốt.