Vân Nê - Thanh Đăng

Chương 70



Vào ngày sinh nhật của Trần Kiều, Trần Học Binh và Chu Ngọc Phân đã đi ăn cùng cô, Chu Ngọc Phân đưa cho Trần Kiều một quỹ tiết kiệm để tiêu vặt. Còn Trần Học Binh thì cho Trần Kiều cổ phần của công ty, về cơ bản cả hai vợ chồng đều đưa tiền.

Vì hai vị trưởng bối đều không chào đón, nên Lý Tồn Căn cũng không dám ganh tị, cả ngày bận việc, đến tối mới có cơ hội ở riêng với Trần Kiều. Trước đây, anh đã thấy Trần Kiều và Mạnh Dự cùng nhau đi xem phim, thấy những cặp đôi bình thường nắm tay nhau, uống cùng một ly nước, lúc ấy anh rất ghen tị.

A đã sớm muốn dạo phố cùng cô, sau khi Trần Kiều đưa Chu Ngọc Phân về nhà, cô trực tiếp lên xe Lý Tồn Căn. Trước thềm năm mới, rất nhiều người đi dạo phố mua sắm, đường xá náo nhiệt, những chiếc đèn lồng đỏ gần như thắp sáng nửa bầu trời.

Anh nhìn các cô cậu sinh viên hò hẹn trên phố, thấy người ta mua gì ngon là lật đật mua theo. Xách quá nhiều đồ Trần Kiều mất kiên nhẫn, cô trở tay nhét vào ngực anh, lúc này anh mới ngừng lại.

Đường phố đông người, những xe bán hàng rong xếp thành một hàng dài.

Vừa buông tay cô được một lúc, quay đầu lại đã không thấy bóng dáng cô đâu, anh đứng giữa dòng người nhìn Đông nhìn Tây, dáng vẻ vô cùng lo lắng. Trần Kiều từ từ đi qua thì anh nắm tay ngay: “Làm anh sợ muốn chết, ngỡ rằng không tìm được em nữa.”

“Đường rộng thế này, em lớn như vậy, sao có thể lạc được chứ.”

Vẫn là vẻ mặt sợ hãi kia, sau đó anh không bao giờ buông tay cô nữa. Ở tầng một trung tâm thương mại có một cửa hàng quần áo nam mới mở, Trần Kiều đi vào trước, dạo dọc theo các giá đồ bắt đầu chọn lựa. Nói mới nhớ, họ chưa bao giờ đi mua quần áo cùng nhau.

Dáng người anh cao lớn, vai rộng, eo thon, chân dài thẳng tắp, trông như một giá treo quần áo biết đi vậy. Quần áo anh tự mua lúc nào cũng cố gắng đơn giản nhất có thể, may mà khuôn mặt còn dễ nhìn nên trông không quá keo kiệt. Trần Kiều chọn thấy bộ nào cũng phù hợp với anh, tận dụng tối đa ưu thế dáng người như người mẫu này.

Đường nét khuôn mặt tinh tế, thanh tú, mặt nhỏ, thân cao, tóc tai gọn gàng vì mới cắt xong, nên trông rất trẻ trung. Trần Kiều tiếp tục chọn vài bộ đồ đơn giản, thấy anh đi theo sau Trần Kiều như cô vợ nhỏ, nhân viên bán hàng nghĩ đó là em trai cô. Quả thật như đụng vào ống thở của anh, mặt Lý Tồn Căn lập tức trở nên khó coi đi đến trước mặt Trần Kiều, mất hứng nhấn mạnh: “Tôi là bạn trai cô ấy.”

Chắc là bất mãn nhiều quá nên tức giận đây mà, cứ như vừa trêu chọc chú chó xấu tính nào đó vậy, người vô ý kia quay đầu che miệng cười. Không để tâm lời anh nói, chuyện này thật sự rất quan trọng với anh, mà người ngoài chỉ xem chuyện không đáng nói, giải thích đi giải thích lại cũng khó.

Trong lòng cực kỳ bực bội mà không nói ra được nên có chút tổn thương, đặc biệt là Trần Kiều cũng không quan tâm nữa, ném quần áo vào người anh rồi bảo anh đi thử. Lý Tồn Căn ngẩng đầu ủ rũ bước đi, một tay cầm túi, tay kia ôm cô.

Trần Kiều không nói nên lời: “Có cần phải vậy không? Nghĩ anh là em trai của em là ý nói em già đó, em còn chưa tức giận đây.”

Họ không hiểu gì cả, anh cố gắng làm việc chăm chỉ như vậy vì muốn được công nhận thôi mà, ai mà thèm làm em trai cô chứ, em trai thì có thể hôn cô sao, em trai còn có thể quấn lấy cô làm tình ư, anh không muốn làm em trai cô. Chẳng phải chỉ đơn giản là một cách gọi đâu, đó là danh phận của anh, một vị trí trong lòng Trần Kiều.

Dù đã sống chung với cô, ngày nào cũng lăn lộn trên giường lại đi để tâm đến chuyện này thì có hơi già mồm, nhưng không còn cách nào, vì anh thật sự rất để ý. Từ trước đến giờ anh chưa từng gặp bạn thân cô, đồng nghiệp cũng chỉ lướt qua vài lần, chứ chẳng bao giờ đi ăn cùng. Ba mẹ cô càng không muốn chấp nhận anh, giờ anh cứ như tình nhân trong bóng tối vậy.

Anh rất hối hận, anh không nên nói mình là em họ trước mặt đồng nghiệp cô, tốt nhất là mời họ ăn một bữa để chứng minh lại thân phận mới được. Lý Tồn Căn muộn phiền thở dài, ủ rũ đứng trước mặt cô, Trần Kiều đặt đồ xuống đất rồi tiến lên một bước, ôm mặt anh, nhón chân ‘chụt’ một tiếng lên môi anh: “Anh còn giận à?”

Ngắm nhìn đôi mắt đa tình của cô, trong đó như tràn đầy rượu ngon, khiến con tim anh say đắm, nhưng không sao cả, anh có thể chịu được. Kìm nén sự vui sướng trong lòng, anh mím chặt môi, cố nín cười, hừ một tiếng như muốn nói rằng ‘lấy lòng cũng vô dụng’

Trần Kiều hôn anh lần nữa, cười tủm tỉm hỏi anh: “Vẫn giận sao? Em đã xin lỗi rồi mà.”

Thấy cô sắp lùi lại, anh vội vàng bước lên một bước, thúc giục: “Hôn thêm chút nữa.”

Sau sinh nhật, cô bắt đầu đi làm, cũng là lúc chuẩn bị tổng kết công việc trong một năm qua, những việc còn lại thường sắp xếp cho năm sau, mỗi ngày đều không có việc gì nhiều. Hà Thư nhân cơ hội gọi Trần Kiều đi đo đạc, khảo sát một khu vực gần quảng trường trung tâm.

Ăn cơm trưa xong thì xuất phát, sau khi xem hết sân bãi thì cả hai đi uống nước. Hà Thư nhìn điện thoại, rồi nói với Trần Kiều: “Những người này bị sao thế, không chịu nghiên cứu kỹ tranh của mình, thấy doanh số của người khác tốt là bắt đầu hành động kỳ quặc, chỉ có điều, dù công ty chúng ta chi tiền để mở rộng thì cũng chỉ mở rộng vừa phải thôi mà, ai dám nói ‘nhiều tiền’ không phải một loại thực lực chứ.”

Cô ấy càng xem càng tức giận: “Còn mắng họa sĩ sao, dựa vào trình độ của cô ta, giỏi được phân nửa cậu thôi, thì đã sớm tỏa sáng rồi.” Cô làm công tác hậu cần, dù là cải biên hay bản gốc đều rất bắt mắt, lượng tiêu thụ truyện tranh cũng không thấp.

Trần Kiều không thích để ý đến những thứ trên mạng, cô nhẹ nhàng dùng thìa khuấy cà phê, thỉnh thoảng đáp lại một tiếng. Hà Thư xem những tin tức trong giới giải trí, cầm điện thoại cười ha ha, Trần Kiều nhìn chăm chú bên ngoài cửa sổ, lẳng lặng quan sát người qua lại. Trong đầu suy nghĩ nếu muốn vẽ lại cảnh này thì nên đặt bút thế nào.

Chợt thấy người đưa cô đến công ty lúc sáng rồi nói tạm biệt cô, anh đang đi đến từ con đường đối diện, một cô gái đang ôm lấy khuỷu tay anh, nhìn anh nói chuyện. Mà anh chỉ để ý xe cộ qua lại, một tay che chở cho cô ấy, càng ngày càng gần cô hơn.

Chợt nhớ đến mấy ngày trước, cô vô tình thấy được một hộp đựng điện thoại rất mới trên xe anh, màu hồng, lúc đó cô cũng không quan tâm, nhưng bây giờ cô nhận ra rồi, có lẽ anh mua cho người kia. Trần Kiều bất động hồi lâu, Hà Thư ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc hơi lạnh lùng của Trần Kiều, cô ấy nhìn theo tầm mắt cô, há hốc mồm kinh ngạc.

Tuy không rõ cô gái bên cạnh Lý Tồn Căn là ai, nhưng có thể thấy quan hệ của hai người không bình thường, phản ứng của Trần Kiều không đúng lắm, hẳn cũng không phải người cô quen biết. Có xui vậy không chứ, vừa bắt được một con cá, lại bị đồng nghiệp bắt gặp tiết mục ngoại tình?

Hà Thư muốn an ủi Trần Kiều, trong tình huống này hẳn là Trần Kiều nên rất tức giận và bẽ mặt chứ nhỉ, mình nên giả vờ không thấy hay giúp Trần Kiều đối mặt đây. Hà Thư âm thầm rầu rĩ, thấy Trần Kiều đứng dậy ra ngoài cũng vội vàng chạy theo.

Không cẩn thận va phải người phục vụ đang bưng trà, suýt chút nữa đã làm đổ nước trà lên áo khoác trắng như tuyết, khi Hà Thư đuổi kịp thì Trần Kiều đã đứng trước mặt Lý Tồn Căn. Dáng vẻ đôi nam nữ đầy hốt hoảng, cúi đầu, cả hai giương mắt nhìn Trần Kiều, mặt như được đúc từ một khuôn.

“Em gái đến sao anh không nói với em?”

Hả? Hà Thư không kịp phản ứng, hóa ra là em gái. Nhưng vẻ mặt của Trần Kiều vẫn lạnh lùng. Tay anh buông thõng, lúc thì nắm chặt góc áo, lúc thì buông ra, ngón tay bất giác co giật mấy cái, giọng nói rất căng thẳng: “Vì anh chưa tìm được cơ hội thích hợp để nói chuyện với em, lúc đầu anh định nói chuyện của Hoa Nhi vào sinh nhật em, chưa kịp…”

Hà Thư rất thông minh, tình huống này chắc có ẩn tình người ngoài như cô ấy không nên xuất hiện ở đây, vì vậy Hà Thư nhanh chóng tìm cớ trốn đi. Trần Kiều cũng không giữ cô ấy lại, cười nhẹ hỏi Hoa Nhi: “Em đến đây lúc nào?”

“Được mười ngày rồi ạ.” Cô bé cũng căng thẳng như anh trai mình, tuy rằng Trần Kiều không hề hung hăng, nhưng phong thái thị thành của cô đủ khiến Hoa Nhi cảm thấy xa lạ, hơn nữa đã không gặp nhau lâu như vậy rồi: “Chị, chị à, em xin lỗi, lúc đầu anh ba muốn nói với chị, nhưng mẹ…”

Trần Kiều nắm lấy tay Hoa Nhi, hỏi cô bé ăn cơm chưa, đã lên trung học chưa, vô cùng thân thiện, chẳng khác gì khi còn ở thôn. Hoa Nhi dần dần thả lỏng, muốn đáp lại còn phải trộm nhìn Lý Tồn Căn, sau đó càng ngày càng tự nhiên.

Cô bé dùng hai tay ôm lấy cánh tay của Trần Kiều, quay người nhìn cô, đôi mắt nhìn Trần Kiều chăm chú. Trần Kiều cười nói: “Em nhìn chị làm gì? Thay đổi nhiều lắm sao?”

“Không phải, chị ơi chị thật xinh đẹp.” Cô bé ngượng ngùng đáp, hai gò má ửng hồng, thật thà đáng yêu. Sau khi ăn cơm cùng nhau, Trần Kiều đã mua quà cho Hoa Nhi, cô chọn vài bộ quần áo đẹp, tối đến còn cùng Lý Tồn Căn đưa cô bé về.

Vì đã hai năm không thấy Lý Tồn Căn về nhà, nên sau khi nhận được thư, mẹ Lý và Hoa Nhi đã đến Bắc Kinh tìm anh. Một già một trẻ đều chưa từng xa nhà, trên đường đi đã chịu không ít cực khổ mới có thể đến nơi, tối hôm đó Lý Tồn Căn mới biết họ đến, đành giữ hai người ở xưởng xe.

Thỉnh thoảng đến thăm và ăn cơm với bà, mẹ anh nói rất nhiều, vài lần nói đến khuya nên muốn giữ anh lại. Anh muốn nói cho Trần Kiều biết họ đã đến, nhưng thôn Lý gia là điều cấm kỵ giữa cô và anh, không chỉ một mình Trần Kiều ghét nhắc về nơi đó, mà ngay cả anh cũng vậy.

Mẹ anh giống như bãi mìn vậy, khi nhớ đến chuyện bà đã làm với Trần Kiều lòng anh rất khổ sở, vì A Kiều đã chịu nhiều oan ức rồi, cô có hận mẹ anh suốt đời cũng rất đúng. Nhưng đó là người đã sinh ra anh, nuôi anh khôn lớn, trả giá cả đời này vì anh mà không đòi lại gì, dù bà có phạm phải tội ác tày trời anh cũng không thể bỏ mặc bà.

Yên lặng lái xe về nhà, hôm nay từ lúc nhìn thấy cô, Trần Kiều luôn nói chuyện với Hoa Nhi phớt lờ anh. Cô không nói dù chỉ một câu, thể hiện thiếu kiên nhẫn ra mặt, trả lời có lệ, anh không thể chịu nổi bầu không khí ngột ngạt này, vì nó càng khẳng định cô muốn vứt bỏ anh.

Anh giữ chặt Trần Kiều đang cởi áo khoác đi vào phòng, trầm giọng nói: “A Kiều, em đừng giận. Không phải anh cố ý giấu em, chỉ là anh không biết phải làm thế nào.”

Nói cho cô biết mẹ anh đến, liệu có làm cô nhớ đến những chuyện đã qua rồi khơi dậy sự chán ghét trong cô một lần nữa không, biết đâu cô sẽ xem xét lại mối quan hệ giữa hai người, nếu như cô kết luận anh thương mẹ hơn, không muốn tiếp tục, thì phải làm sao bây giờ. Anh thực sự không dám đánh cược nếu không chắc chắn, lúc nào cũng chần chừ, chờ khi thích hợp sẽ nói, hoặc qua năm xong có thể họ sẽ đi rồi, giờ đột nhiên không cần nói cô cũng biết.

Trần Kiều xoay người, cô thật sự cảm thấy anh quá cẩn thận với những vấn đề của cô, từng giây từng phút đều nơm nớp lo sợ, mẫn cảm đa nghi, cô cố dùng giọng điệu nghiêm túc giải thích: “Em không giận. Họ đến tìm anh không có gì đáng trách cả, anh hiếu kính với ba mẹ là hợp lý mà, em cảm thấy anh không sai gì cả.”

Nhưng cô không nói lời nào, cũng không cười, thế nên anh mới cảm thấy cô đang tức giận, tìm cách vứt bỏ anh. Không dám nhắc đến chuyện đã qua, anh nói: “Anh không gọi họ đến, vì nghe nói tết này anh không về nên họ mới đến thăm anh. Anh biết là em không thích, hẳn là vậy rồi, anh sẽ không để mẹ gặp em. Qua năm mới họ sẽ đi thôi, em đừng nghĩ nhiều, cũng đừng nghĩ anh đứng về phía mẹ.”

Trần Kiều à một tiếng, gật gật đầu: “Nếu anh có thể nghĩ như thế này, thì không vấn đề gì nữa.” Đối mặt với ánh mắt rực lửa của anh, cô miễn cưỡng nói thêm vài câu: “Em thừa nhận, lúc đầu khi em nhìn thấy anh đi với Hoa Nhi trong lòng em thật sự khó chịu, nhưng em không có ý kiến gì với Hoa Nhi. Lúc ấy em nghĩ có thể mẹ anh cũng đến, anh giấu em để ra ngoài cùng họ, mua điện thoại cho Hoa Nhi cũng chả sao. Nhưng những chuyện trong quá khứ, em thật sự không thể buông bỏ được, mặc dù vết sẹo đã lành nhưng tổn thương ấy em sẽ ghi nhớ cả đời. Em muốn nói rõ với anh rằng em sẽ không bao giờ đến thôn Lý gia nữa, cũng không thể đối xử với mẹ anh như bậc trưởng bối được, càng không muốn gặp lại bà ấy. Anh muốn đối đãi với họ thế nào là việc của anh, nhưng anh đừng yêu cầu em nhé, nếu anh bị ‘kẹp giữa’ trong thời gian dài sẽ rất vất vả. Anh đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

Cô bất đắc dĩ nghĩ, đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất rồi, nếu anh quá khó chấp nhận thì cho dù đã quen thuộc anh đến mức chẳng thể xa rời, cô cũng phải cắt sạch. Trong lòng Lý Tồn Căn dâng trào, suýt nữa bật khóc, ôm cô nói: “Sao anh lại không sẵn sàng chứ, anh đã nghĩ kỹ từ lâu rồi. Anh cứ nghĩ, anh nghĩ rằng em không cần anh nữa.”

Anh thậm chí còn nghĩ đến cảnh A Kiều bắt anh chọn giữa mẹ và cô, họ đều là những người anh không thể phụ bạc trong suốt cuộc đời này, cho đến bây giờ anh vẫn chưa có đáp án thật sự. Tuy nhiên, Trần Kiều thật tốt, dù đã tổn thương đến thế mà cô vẫn rất ấm áp, cô còn đứng ở góc độ của anh mà cân nhắc thay anh, không ép anh vào ngõ cụt, anh thật sự không có cách nào để ngừng yêu cô.

Biết rằng mẹ và Hoa Nhi sống trong xưởng nên Trần Kiều cũng không đến đó nữa, nhưng Hoa Nhi đã đến nhà cô mấy lần, còn dùng cơm với Chu Ngọc Phân. Khi rảnh rỗi cô còn chở Hoa Nhi đi chơi một vòng, giống như Bắc Kinh trong lời cô kể, dẫn cô bé đi xem rất nhiều danh lam thắng cảnh. Trần Kiều mua một cái máy ảnh, chụp xong thì rửa ảnh đưa cho Lý Tồn Căn mang đến cho Hoa Nhi.

Thật ra mẹ anh từng đề nghị gặp Trần Kiều, nhưng Trần Kiều đã nói trước, nên Lý Tồn Căn đành từ chối bà. Mẹ anh biết, hẳn bà đã phí công nuôi anh rồi, anh sẽ không về quê nữa, sau này dưỡng lão không thể trông cậy vào anh, thậm chí khi có cháu nội chắc bà cũng không được biết.

Lòng bà rối bời, bà đã lén khóc rất nhiều, đêm đó Hoa Nhi nghe thấy nên kể cho anh mình nghe. Hai anh em cũng không còn cách nào khác, dù biết mẹ sẽ rất khó chịu nhưng anh không thể thuyết phục Trần Kiều chấp nhận mẹ mình, vì anh biết điều đó là không thể.

Ngày 15 tháng 1 âm lịch là ngày mẹ anh và Hoa Nhi về quê, Lý Tồn Căn lái xe đưa họ đến nhà ga. Mẹ anh không kìm được lau nước mắt, đôi mắt mờ đục nhìn anh chăm chú, bà cười khổ khi bị phát hiện: “Đã quyết định ở lại đây thì hãy chăm chỉ làm việc, con là người đầu tiên trong thôn lên thành phố mà thành đạt đấy, mẹ cũng nở mày nở mặt. Không cần lo cho nhà nữa, ở đó còn có cậu con. Nếu có thời gian thì về thăm, mẹ già rồi không biết còn sống được mấy năm. Nếu, nếu kết hôn không mời mẹ thì cứ nói với Hoa Nhi một tiếng, có con thì nhớ chụp ảnh cho mẹ xem. Giờ mẹ đi đây, con ở ngoài một mình, nhớ chăm sóc bản thân thật tốt đấy. Thôi về đi, về đi.”

Người nhà đến rồi lại đi, tâm trạng anh có phần sa sút, Bắc Kinh lớn nhường này, cho dù anh quen thuộc nhiều nơi nhưng đáy lòng vẫn thấy quạnh quẽ. Dù có thoải mái đến đâu, cũng chẳng thể thay thế được người thân. Trần Kiều hiểu những cảm xúc đó, xoa xoa tóc anh an ủi: “Chờ Hoa Nhi thi vào đại học, bảo em ấy đến Bắc Kinh học, nói với em ấy, em rất chào đón em ấy.”

Anh xoay người vùi vào bụng cô, ngửi thấy mùi thơm quen thuộc, tâm tình xao động khẽ yên ắng, nhỏ giọng: “A Kiều, chúng ta mãi mãi bên nhau không bao giờ chia lìa nhé.”

“Vâng”

Anh tựa như đám bèo dạt phàm tục, chỉ khi gặp được cô mới có thể an cư lạc nghiệp, hiểu được ý nghĩa của cuộc sống, tỉnh dậy sau một giấc dài, mở rộng tầm mắt ngắm nhìn thế giới rộng lớn. Cho dù đã xảy ra rất nhiều chuyện, rất nhiều nút thắc nhưng có lẽ điểm thắc cuối cùng đã xuất hiện, dưới sự chuyển động của bánh răng định mệnh, đáng lí mỗi người phải đi một hướng hoàn toàn khác, nhưng vận mệnh lại kỳ diệu ở chỗ, chẳng thể kiểm soát được duyên phận. Thế sự vô thường, mây và bùn cũng có thể gặp nhau, thấu hiểu nhau, bên nhau, có nhau…

Quanh đi quẩn lại, suy cho cùng, duyên phận của họ là do trời định.

- HOÀN-