Vân Nê - Thanh Đăng

Chương 73: Ngoại Truyện 3 - Cầu hôn



Cả hai đều không phải người xem trọng hình thức, nhưng so với Trần Kiều, Lý Tồn Căn lại hơn hẳn, dù là ngày quan trọng hay ngày bình thường, anh đều nhớ rất rõ để tặng quà cho Trần Kiều. Những thứ bị hỏng Trần Kiều đều không muốn giữ lại, mà cuối cùng Lý Tồn Căn vẫn giữ hết.

Về phần cầu hôn, anh đã nghĩ rất nhiều, không chỉ tham khảo ý kiến của Vương Tự, anh thậm chí còn vui vẻ lên mạng tìm hiểu rất nhiều phương thức cầu hôn, đơn giản có, long trọng có, tất cả anh đều nhớ rất kĩ.

Trần Kiều rất ghét nổi bật, nếu áp dụng cách cầu hôn trước mặt đám đông, chắc cô sẽ không đồng ý được. Lo sợ anh sẽ làm quá hoa hòe lòe loẹt, đến lúc đó bắt buộc phải phối hợp, không thể giả vờ thờ ơ được nữa, thôi, còn không bằng đi chơi đi, coi như cũng hợp lễ rồi.

Vốn định làm tốt hơn nữa, mời cả nhiếp ảnh gia chụp lại toàn cảnh, để khi già đi vẫn có thể níu giữ những hồi ức trân quý này, nhưng cuối cùng Trần Kiều lại không thích. Anh đành tiếc nuối ném quyển sách hướng dẫn lên kệ sách đầy bụi, quay sang tìm sách du lịch.

Trần Kiều là phụ nữ mang thai không thể đi quá xa, đột nhiên nhớ lại lần nọ anh từng thấy một rừng đào ở ngoại thành, khi ấy nhìn từ xa đã thấy được một vài nụ đào nở rộ đỏ bừng, giờ đây chắc hoa đào đã bay bay ngút ngàn khắp núi đồi, đẹp không thể tả rồi nhỉ.

Sau khi tan làm còn dành thời gian đi xem trước, chọn một vị trí thích hợp sắp xếp một chút, đến khi vừa lòng anh mới về nhà.

Ngày tháng trôi qua, công việc vẫn tiếp diễn, người người đều về quê. Nhìn thoáng qua bạn bè, ai cũng đi chơi trong tiết thanh minh, cô cũng có chút ngứa ngáy, “Hay chúng ta cũng đi đâu đó đi, em muốn tìm một nơi để vẽ cảnh, mỗi ngày cứ ở trong nhà thế này chán lắm.”

Vừa nói vừa sờ cằm ngẫm nghĩ, vô tình sờ đến nọng nhỏ trên mặt, lại nhớ đến việc Hà Thư nói cô béo ra, “Em muốn học bơi nữa, chúng ta chuyển nhà đi, em nhớ có một căn cạnh hoa viên của trường cao đẳng có bể bơi đó, cũng dễ mời người tới dạy. Khi gần sinh cũng không quá mệt.”

Trước đó rõ ràng cô không hề để ý đến dáng người, sau khi mang thai cân nặng lại tăng vọt, vỏn vẹn trong mấy tháng đã lên gần 20kg rồi, cả người Trần Kiều đều không ổn chút nào. Trong phòng bếp hơi nóng lượn lờ, canh sườn nồng đậm, mùi hương ngập tràn cả phòng, Lý Tồn Căn mang đôi găng tay nhấc nồi canh xuống, múc canh ra chén nhỏ.

Anh bước từng bước đến gần, Trần Kiều xoay người trốn sau sô pha, biết rõ tránh không khỏi, nhưng vẫn cố phản kháng, “Không uống được không anh?”

Anh dừng bước, nếm thử một ngụm, nghi hoặc hỏi, “Em không thích uống canh sườn hả?” Vì canh gà cô đã uống quá nhiều rồi, nên hôm nay anh muốn cô đổi khẩu vị, canh vịt vị hơi tanh, canh dê càng tanh hơn, canh thịt bò thì không đủ dinh dưỡng, móng heo cứ như uống xong thì thôi vậy, chả có thịt thà gì.

Thật ra không phải cô không thích, mà mỗi ngày đều ăn canh, dù anh nấu rất tuyệt, Chu Ngọc Phân nếm thử cũng khen. Nhưng cứ bồi bổ kiểu này, cô sẽ tròn vo mất, Trần Kiều ngượng ngùng nói, “Em thấy em tăng cân nhanh quá, tuy là tốt cho sức khỏe sinh sản, nhưng em bé lớn quá thì.. đau lắm.”

Anh lập tức khẩn trương, buông chén xuống vuốt bụng cô, cân nhắc một lúc rồi nghiêm túc nói; “Nhưng anh vẫn bồi bổ em theo chỉ dẫn của bác sĩ mà, hôm qua đi kiểm tra bác sĩ cũng nói, cân nặng hiện tại của em rất tốt.”

Ánh mắt nghi ngờ nhìn cô, Trần Kiều xoay người ôm đầu gối, buồn bực nói: “Phiền chết được. Anh không hiểu gì cả, em không muốn uống đâu.”

Tính cô hiện giờ rất thất thường, đụng chuyện là tức giận, cô mà giận là anh sẽ ôm ấp dỗ dành cô, nhưng khi Trần Kiều tức giận, người khác còn chưa phản ứng thì cô đã khóc rồi. Vừa nghe giọng điệu nghèn nghẹn của cô, anh dùng mọi cách, nhỏ giọng dịu dàng kiên nhẫn an ủi cô, “Sao thế này, nói cho anh biết đi, chúng ta cùng nhau nghĩ cách, anh sẽ giúp em giải quyết hết, em nói với anh nhé, nói ra anh giải quyết cho.”

Trần Kiều lau nước mắt, cô cũng không biết bản thân bị sao nữa, đột nhiên lại trở nên đa nghi, một tí chuyện nhỏ cũng có thể chọc cô buồn từ xuân sang thu, suy nghĩ lung tung, chuyện bé xé ra to, tự hù dọa bản thân. Dáng vẻ hiện tại của cô thật sự rất phiền, cô cũng sợ người khác sẽ nói cô phiền.

“Anh kệ em, em muốn ngồi một mình, tí nữa sẽ ổn thôi. Trước kia em chưa từng thế này, hiện giờ em cảm thấy không quen chút nào.” Cô ôm đầu gối đưa lưng về phía anh, không xoay người.

Lý Tồn Căn ‘haiz’ một tiếng, ngữ khí nhẹ nhàng, nhìn dáng vẻ luống cuống của cô, “Hiện giờ em đang mang thai mà, bác sĩ cũng nói hormone sẽ không được cân bằng, cảm xúc dễ thay đổi, ai mang thai cũng vậy, đâu chỉ mỗi mình em. Lúc trước anh còn gặp thai phụ kia, chỉ vì một câu nói của chồng mà nhất quyết phải ly hôn. Còn một người nữa, con đã được tám tháng rồi, tự nói bản thân không thể nuôi nổi, khóc lóc đòi phá thai. So với những người đó, em có là gì, tốt hơn rất nhiều ấy. Anh thấy em bây giờ cực kỳ tốt.”

Đúng là, vào khoảnh khắc bạn bắt đầu lo lắng thất vọng vì một điều gì đó, chỉ cần có người nói ‘Tính cách của em thế này có là gì, có người còn khó chịu hơn cả em’. Cảm giác được thấu hiểu và đồng cảm đó trong nháy mắt sẽ kéo gần khoảng cách của cả hai rất nhiều. Cô nhẹ lòng, nhưng vẫn nửa tin nửa ngờ, đôi mắt long lanh nước, xoay qua nhìn anh, “Thật không anh? Anh gặp ở đâu cơ?”

Anh bèn giả vờ ngẫm nghĩ, “Trên mạng đó, cụ thể ở đâu thì anh quên rồi, nếu em muốn xem thì anh tìm cho nhé.”

Trần Kiều lắc đầu, trầm mặc trong chốc lát, kéo tay anh đặt lên eo mình, “Em nói thật đó, em mập lên nhiều lắm, thân hình cũng nở nang ra.”

Dù trong tâm anh thấy cô thật đáng yêu và buồn cười, nhưng ngoài mặt vẫn nghiêm chỉnh, nói lời chính đáng, “Vậy thì sao, vợ anh ra sao anh đều yêu cả, anh thích em như thế này hơn. Anh còn thấy em quá gầy đó, hôm qua đi kiểm tra em không thấy em là người gầy nhất bên trong à, còn tưởng do anh chăm em chưa kĩ ấy chứ.”

Trần Kiều hoàn toàn vui vẻ, dùng sức lắc đầu, “Em không ăn nữa đâu, thế này được rồi.”

Anh ngẩng đầu, quan sát cô từ trên xuống dưới, sâu xa nói, “Ồ, hiện giờ mới thấy được rồi à”

Tới khi phản ứng lại, Trần Kiều thẹn quá hóa giận, đấm vào ngực anh, “Biết ngay là anh lừa em, Lý Tồn Căn, đêm nay anh ngủ một mình đi. Sao anh lại phiền như vậy chứ, không để ý đến anh nữa.”

Bất chấp tất cả, anh ôm gương mặt đang đỏ bừng của Trần Kiều vào trong ngực, thơm lên mắt cô, “Đừng giận mà. Anh đâu có lừa em, anh thích em thật mà, em ra sao anh đều thích. Ai cũng không có tư cách ghét bỏ em, bao gồm cả anh, anh còn muốn cảm ơn em, cảm ơn vì em tốt đẹp thế này, cảm ơn vì em săn sóc cục cưng của chúng ta, A Kiều, em vất vả rồi. Anh thấy được, cũng hiểu được.”

Xoang mũi đau xót, suýt chút nữa đã rơi lệ, Trần Kiều nhịn xuống, “Anh đừng trêu nữa, khóc nữa là mất mặt lắm.”

Anh đưa tay vuốt ve đôi mắt cô, Trần Kiều ổn định cảm xúc, ngước mắt nhìn anh, “Sao anh lại có thể tốt bụng vậy chứ, em ầm ĩ anh chỉ cần nhắc nhở là được rồi, em sẽ ổn mà, đâu cần phải đi theo dỗ em như thế.” Lúc giận dỗi anh, cô không cảm thấy gì lạ, hết giận rồi lại thấy ngượng chết đi được, may mà từ trước đến giờ anh đều bỏ qua.

“Tính cách anh không quá tốt đâu, em biết anh và Vương Tự rất thân mà đúng không. Lần nọ trong cửa hàng có người cố tình gây chuyện, đã khuyên mà chẳng nghe, bị những người đó xô xô đẩy đẩy, anh và Vương Tự lập tức cầm đồ lên đánh trả, ồn ào rất lớn, cảnh sát còn phải đến mà.” Nhớ lại cảm thấy khi đó anh thật ấu trĩ.

“Rồi sao nữa?”

“Đối phương gây chuyện trước nên bị phạt tiền, sau đó thì không có sau đó nữa.” Lúc ấy anh bị đánh vào đầu phải khâu mấy mũi, còn phải nghỉ tầm một tuần.

Trần Kiều nhớ rõ trên đầu anh có một vết sẹo, mờ mịt vuốt, “Cái này hả?” Lúc trước khi ở thôn anh không hề có, chắc chắn là sau này mới bị thương.

“Ừm nó đó.” Anh nhẹ nhàng bâng quơ đáp.

“Lúc đó em đang làm gì nhỉ?” Cô không nhớ nổi, sau khi họ gặp lại, cô cũng không biết anh đã từng đánh nhau.

Lý Tồn Căn cười cười, có chút khổ sở nhưng bù lại rất thản nhiên, “Lúc ấy, anh vừa nghỉ việc ở xưởng Phenol, em xin anh đừng làm phiền em nữa, anh buộc phải chấp nhận, nhẫn nhịn cực điểm, nên dẫn đến tính tình rất gắt gỏng. Đôi khi, anh cũng muốn ngừng suy nghĩ để tiếp tục sống.” Lúc đó thật sự rất sa ngã, tuy rằng mỗi ngày đều đi làm, nhưng cùng lắm như một loại bản năng thôi, thực tế anh cứ như cái xác không hồn vậy. Từng giây từng phút đều dày vò chôn vùi bản thân trong ý niệm phải từ bỏ cô, đơn độc thống khổ thật sự có thể khiến người khác phát điên

Cuối cùng anh vẫn không thể bỏ lỡ cô, ý nghĩ duy nhất lúc đó chính là cố gắng làm việc, cố gắng kiếm tiền, phải có tư cách theo đuổi cô, khiến cô hạnh phúc. Cũng may, ông trời không bạc đãi anh, Lý Tồn Căn nhẹ nhàng nâng mặt cô, nhỏ giọng nói: “Nên em thấy đó, em luôn là người cứu anh. Ở trước mặt người khác em xã giao hòa đồng thế nào cũng được, nhưng ở trước mặt anh em không cần phải che giấu, muộn phiền gì cứ trút ra hết đi, không vui thì nói, đừng giả vờ gì cả. Anh thích em, thích toàn bộ con người em, kể cả khuyết điểm của em, thích em một cách toàn vẹn.”

“Làm như vậy anh không cảm thấy cực khổ sao? Dù cho tình cảm sâu đậm đến đâu cũng bị những cảm xúc tiêu cực thấm nhuần ngày qua ngày, cuối cùng sẽ bị gột rửa toàn bộ thôi.” Cô bi quan nghĩ, dù đến hiện tại cô càng ngày càng không muốn rời xa anh.

“Em biết nghĩ thế này mà lại không phát hiện được từ trước đến nay em chưa bao giờ quá vô lý à, mỗi lần em tức tối anh đều hiểu được lý do. Hai người ở bên nhau không phải nên chấp nhận toàn bộ lý do của đối phương sao?

“Vậy tại sao từ trước đến giờ anh chưa bao giờ giận em, anh cũng đâu phải thần tiên, anh có điều gì giấu em đúng không?” Nghĩ đến đây cô lập tức khó chịu, tự thấy bản thân không còn bí mật gì nữa, cứ như toàn thân đều lõa lồ trước mắt anh.

“Giận người khác, đương nhiên phải phát giận với người khác chứ. Còn em, vì ngày nào ở cạnh em anh cũng vui vẻ hết, chẳng có gì đáng giận thì làm sao anh phát hỏa với em được. Hay em cho anh cơ hội gây sự vô cớ thử đi.” Anh cười cười yêu cầu.

“Anh làm đi, anh muốn gây sự thế nào. Cùng lắm chỉ được một lần thôi đó.” Cô đưa 1 ngón tay lên như vừa đưa ra một lời thề son sắt.

“Anh muốn ngày mai đôi ta cùng đi ngắm mặt trời mọc.”

“Chỉ vậy?”

“Ừm.”

Trần Kiều bất đắc dĩ nhìn anh, việc này thì tính là gì, bình thường nói ra cô cũng sẽ đồng ý mà.

Trần Kiều đang ngủ ngon lành, 3 giờ sáng bị gọi đi rửa mặt, cô gần như nhắm mắt đi dọn đồ. Trên người mặc một lớp áo ấm, gió lạnh thổi vào mặt mới khiến cô tỉnh táo một chút, tiếng nhạc nhẹ du dương trong xe, hình như là nhạc dưỡng thai, Trần Kiều cuộn người ở ghế phụ, chả muốn cử động.

Cảm nhận được xe đang vòng qua quốc lộ đi lên núi, cô nghe thấy anh nói, “A Kiều, em nhìn ra ngoài cửa sổ đi.” Trần Kiều cố mở mắt, phía chân trời xa xa, ở nơi biển rừng đen kịt đang dần tô vẽ một nhánh ban mai, màu đen chuyển sang xanh đen rồi lại thành màu da cam theo trình tự cực kỳ rõ ràng, yên ả mà bao la, hướng thẳng về phương xa.

Xe ngừng ở đỉnh núi, phải xuống xe đi bộ nửa giờ mới đến được nơi có tầm nhìn tốt nhất trên núi. Ngọn đồi xanh mướt bạt ngàn, tầng sáng màu da cam lại dần chuyển sang màu hồng cam rực rỡ, ánh sáng mặt trời giống như một đường thẳng soi sáng tứ phương, hào quang dịu dàng chiếu lên mặt cô. Chóp mũi Trần Kiều ửng đỏ, bình tĩnh ngắm nhìn,  mãi cho đến khi quả trứng sáng kia chui ra khỏi đỉnh núi, thoáng chốc bầu trời hừng sáng, thế giới bắt đầu tỉnh giấc.

“A Kiều.”

Nghe được giọng anh, cô xoay người, Trần Kiều trực tiếp ngây ngẩn, bởi vì lúc đi lên sắc trời u ám nên không thấy rõ xung quanh, chỉ ngửi được mùi thơm của hoa đào trong gió. Ánh mắt cô chìm vào biển hoa, vô biên vô hạn, hồng nhạt pha chút trắng ngà lấp đầy toàn bộ tầm nhìn, tựa như bức màn lụa màu trắng, sum suê phồn hoa. Sương núi mỏng manh, vô số cây hoa đào đang nằm ẩn mình, tựa như chốn thần tiên, kỳ hoa cỏ ngọc, đẹp đến kinh người.

Ở sau lưng cô Lý Tồn Căn đang quỳ một gối, mặt đẹp như tranh, ánh mắt thâm thúy chứa đựng rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ hóa thành một câu đơn giản, “Gả cho anh có được không?”

Thoáng chốc, những mối bận tâm đều bị vứt ra sau đầu, trái tim cháy bỏng của cả hai đều được dâng lên không hề cố kỵ, Trần Kiều gật đầu, “Được.”