Vân Nê - Thanh Đăng

Chương 8



Cô lăn lộn một hồi lâu, cả người toàn mồ hôi, bên dưới cô bị thứ kia bịt kín kẽ, Trần Kiều tức giận không nói nên lời. Trùng hợp thay, cửa mở ra, cô không thích ứng kịp, cố tránh khỏi ánh mặt trời, Lý Tồn Căn bưng một chén trứng gà chưng đường đỏ đi vào.

Anh đứng ở mép giường nhìn cô một lúc, sau đó đem chén đặt ở trên ghế, muốn đỡ cô ngồi dậy, “Buông tôi ra.” Trần Kiều trừng anh, trừng đến mức mắt đã đau cả lên. “Em ăn trứng trước đi, sau đó tôi bưng cơm cho em, ăn xong có thể ngủ được một chút.”

“Tôi nói buông ra, tên khốn anh bị điếc à?”

“Ngày mai tôi sẽ xuống núi, em gái tôi sẽ đem cơm đến, em ngoan ngoãn một chút, mấy ngày sau tôi sẽ cởi trói cho em.” Anh mím môi, cứ như sắp đưa ra một quyết định quan trọng, “Nếu em còn muốn trốn, tôi sẽ không tha cho em.”

Trần Kiều cười lạnh, “Có bản lĩnh thì trói tôi cả đời đi.” Mua cô đã tốn không ít tiền, còn phải nuôi cô, bên cạnh đó lúc nào cũng phí tâm phí lực đề phòng cô chạy trốn, cô không tin anh không mệt.

Lý Tồn Căn không nói nữa, muốn giúp cô đắp chăn, sắc mặt Trần Kiều khó coi, khó khăn nghẹn khuất hỏi: “Anh nhét thứ gì ở phía dưới tôi?”

Anh hơi sửng sốt một chút, dáng vẻ vô cùng tự nhiên, “Không có gì, sẽ không làm tổn thương em.”

Nhưng cô bị trướng rất khó chịu, những chất lỏng kia lại ở yên trong bụng cô, làm cô căng bụng suốt một đêm, “Lấy nó ra.” Bụng nhỏ tê dại, phía dưới đã không còn cảm giác gì nhiều nữa, nhớ đến tư thế muốn đòi mạng của anh như tối qua, cô càng chắc chắn rằng cô nhất định phải chạy.

Lý Tồn Căn không hề để ý đến yêu cầu của cô, nếu cô không ăn anh sẽ lẳng lặng ở cạnh cô, hai người cứ thế nhìn nhau không nói gì. Trần Kiều suy nghĩ một lúc, cô không thể để như vậy được, nếu mang thai sẽ càng tệ hơn, giờ cô không muốn quan tâm đến anh.

Cả người cô đau nhức kinh khủng, đôi tay bị cột ở trên đầu trong thời gian quá lâu nên bị tê mỏi vô cùng, sắc mặt cô càng khó chịu, xoay người muốn đổi một tư thế thoải mái hơn, nhưng vừa cử động cảm giác no trướng trong bụng càng trở nên mãnh liệt, căng quá. Cô đỏ mắt, tủi thân cực kỳ. Trong lòng rối loạn, không bằng cứ cá chết lưới rách đi, chẳng lẽ cứ bị anh cưỡng bức mãi sao, kế tiếp là khao khát được về nhà, trước hết, cô phải bảo vệ mình thật tốt đã.

Lý Tồn Căn nhìn cô như vậy, trong lòng lại rối rắm, nhỏ giọng thương lượng, “Tôi thả em ra, em đừng náo loạn, ngoan ngoãn ăn cơm, cũng đừng chạy trốn nữa. Một thời gian nữa sẽ ổn thôi, có được không?”

Trần Kiều khóc, thật ra cô biết anh cũng khá vất vả để đưa ra điều kiện này, cô nên đồng ý, đến khi đối phương mất cảnh giác, cô sẽ nắm bắt thời cơ rồi hành động. Nhưng hiện tại cô lại không muốn để ý đến anh, một câu nói cũng chán ghét, chỉ cần liếc mắt là muốn đồng quy vu tận.

Cô yên lặng khóc, tựa như nước trong cơ thể đã hóa thành nước mắt hết rồi, nhớ nhà, lại nghĩ về hoàn cảnh hiện tại, khóc mệt đến thiếp đi. Ngủ được nửa ngày, cô mở mắt ra, vẫn thấy anh còn trước giường, cô thờ ơ quay đầu đi, thật sự không biết làm sao để đối mặt với anh. Tên này là một tên đầu đá, dầu muối đều không ăn, đánh chửi cũng không đi, ngu ngốc thật sự, ngoài việc muốn làm chuyện ghê tởm kia, cũng chỉ biết giữ cô ở lại.

Đã lâu rồi cô chưa ăn gì, dạ dày nóng rát khó chịu, Trần Kiều co ro rên rỉ. Lý Tồn Căn lập tức đứng lên, tay chân hơi luống cuống, cảm thấy có chút vui sướng, bèn ra cửa bưng một chén cháo vào, Trần Kiều đói lả, không còn sức để náo loạn nữa, lần này đành ngoan ngoãn ăn cơm.

Anh cũng không nói lời nào, nhìn cô ăn no rồi cũng không đi, Trần Kiều trừng mắt không hiểu anh muốn làm gì. Lý Tồn Căn ngượng ngùng đỏ mặt, vóc dáng cao cao đứng trước giường giống như tượng đá, lắp bắp nói: “Trời…tối rồi.”

Lòng Trần Kiều chùng xuống, đảo người gối đầu, “Trong đầu anh ngoài những thức rác rưởi đó ra thì không nghĩ được gì đứng đắn hơn à?” Cô cố ý tổn thương anh đấy, để anh từ bỏ ý định đó đi, còn bản thân cũng có thể nghỉ ngơi một chút.

Nhưng hiển nhiên anh đã sớm có sự chuẩn bị, từ lúc cô bắt đầu nói chuyện anh đã ngậm chặt miệng, vội vàng cởi áo tiến về phía cô. Trần Kiều tức giận đến hít thở dồn dập, cô cảm giác được tay anh bắt lấy ngực mình xoa nhẹ vài cái, sau đó chậm rãi sờ xuống dưới. Cô quá chán nản rồi, không tha thiết sống nữa, cứ coi cô như người đã chết đi, mặc cho anh lăn lộn.

Tay anh vân vê ở giữa chân cô, tựa như rất lưu luyến da thịt trơn mượt của cô, phải một hồi lâu mới đi đến cửa huyệt. Anh ngắm gương mặt cô, tinh tế quan sát biểu cảm trên mặt, Trần Kiều cảm giác được đồ vật trong thân thể mình đã được anh lấy ra, chậm rãi kéo ra ngoài. Không biết đó là gì, bề mặt có rất nhiều gai, ướt át thô ráp, cọ xát vào thịt non bên trong. Trần Kiều thở gấp, đầu cô ép mạnh vào gối, tim đập thịch thịch thịch, tựa như không thể chịu đựng được.

Lý Tồn Căn ngồi dậy quỳ gối giữa hai chân cô, trấn an hôn vào bờ vai cô, vươn tay xoa nhẹ đầu cô hai cái. Trần Kiều cắn răng, lông mày cau chặt, chất lỏng trong bụng theo đồ vật kia chảy ra, men theo đường đi mà chảy ra ngoài. Cuối cùng anh cũng đồng ý lấy nó ra, cô có thể nhẹ nhàng hơn rồi. Nghĩ thế, cô lại rất mong chờ.

Khi anh sắp lấy ra hoàn toàn, thời điểm chỉ còn phần đầu thì anh bất động. Trần Kiều vặn eo gấp không chờ nổi, anh lại đẩy ngược đồ vật đó vào bên trong, tiểu huyệt lập tức tràn đầy, cô hừ nặng một tiếng, cắn răng chịu đựng.

Lý Tồn Căn cúi đầu, lông mi dài đen nhánh, hình dáng của thiếu niên rất ưa nhìn, khuôn mặt từ trên cao ngắm nhìn người khác của anh có chút dịu dàng xinh đẹp, “Sẽ không sao đâu.” Anh trấn an cô. Chỉ là Trần Kiều không quan tâm tới nữa.

Sau khi anh nói, rất nhanh thứ đồ kia lại theo động tác của anh chảy ra ngoài, cuối cùng cũng hoàn toàn rời khỏi, Trần Kiều còn chưa kịp thở phào, thì một thứ to lớn nóng bỏng hơn cả vật kia nháy mắt cắm vào cửa huyệt. Chất lỏng bên trong một giọt cũng không thể chảy ra ngoài, toàn bộ đều bị ép ngược vào trong.

Trần Kiều bừng tỉnh nhìn anh, trên tay anh đang cầm một vật nhòn nhọn ẩm ướt, kích cỡ này, thật trông giống một cây măng. Đợi cô phản ứng mới nhận ra, thì ra đó là một trái bắp, anh dám dùng thứ đó để bịt kín tinh dịch trong người cô cả đêm ư.

Sau khi lấy ra, còn tự dùng côn th*t tiếp tục đâm cô, Trần Kiều giận đến điên rồi, cô dùng hết sức xoay người. Anh lập tức giữ lấy eo cô, hơn nữa tay chân cô đều bị trói, giãy dụa còn không xong thì làm sao thoát, ngược lại càng làm kích thích anh hơn.

côn th*t dính đầy tinh dịch ấm nóng trong hoa huy*t, anh vào từng chút một càng lúc càng sâu, chất lỏng kia vốn dĩ vẫn còn nằm trong bụng nhỏ, làm bụng cô phồng căng thành hình vòng cung, trông vừa đáng thương vừa đáng yêu. Ngay sau đó, không cần ai dạy cả, anh bắt đầu dịu dàng ra vào, Trần Kiều không chịu nổi kích thích, nước mắt cô lại rơi.

Lúc anh chậm rãi thế này, còn có chút thời gian chuẩn bị, nhưng tới lúc anh cuồng loạn, đối với cô việc đó như một loại trừng phạt dày vò. Bụng cô vốn rất căng, khi anh dùng lực mạnh mẽ lôi kéo, côn th*t lúc ẩn lúc hiện, tựa như viên cầu lăn tới lăn lui, làm cho các cơ quan khác cũng khó chịu theo.

Chất lỏng ở trong cơ thể một ngày đã có tác dụng bôi trơn, hôm nay ‘làm’ cô dễ hơn hôm qua, lối vào vẫn nhỏ hẹp như cũ, cắn nuốt côn th*t đến tận cùng, Lý Tồn Căn thật sự vui sướng chưa từng có. Giờ đây anh chỉ muốn ‘làm’ chết cô thôi, khi lửa dục đã cháy vô cùng mãnh liệt, anh giống như nổi điên, dùng toàn bộ sức mình, mỗi lần đều đâm đến lút cán, ‘thanh kiếm dài’ tàn nhẫn xâm nhập, tốc độ lại vừa nhanh vừa mạnh. Giường gỗ phát ra tiếng cọt kẹt hòa lẫn cùng âm thanh than khóc của cô, làm cho cả căn phòng tràn ngập trong sắc dục.

Đến cuối cùng, tương tự như cũ một giọt cũng phải bắn cho cô, hòa cùng những tinh chất hôm qua, bụng cô đã căng này lại càng căng, sờ lên đã thấy cứng, dựa vào mắt thường cũng có thể thấy được bụng cô lộ rõ ra như đang mang thai. Anh vẫn dùng trái bắp kia, xoay tròn nhét vào trong, phong ấn toàn bộ tinh hoa của mình, anh nhìn bụng cô mà nghĩ, có thể cô sẽ mang thai rất nhanh thôi.

Trần Kiều sắp chết đến nơi rồi, Lý Tồn Căn đúng là cầm thú, mấy ngày qua không cởi trói cho cô, ăn uống tiêu tiểu cô đều giải quyết tại giường. Từ lúc bắt đầu cắm trái bắp kia vào người cô đến nay cũng không lấy ra, mỗi ngày anh đều cưỡng hiếp cô, lần nào cũng phóng vào trong, một giọt cũng không chừa. Khi muốn nhờ anh giúp cho đi WC, anh trực tiếp lấy tay giữ ngay cửa huyệt để cô không lấy được vật kia ra. Trần Kiều phản kháng một lần, trái bắp sắp rớt ra, anh ngay lập tức cắm trở về, tối đến lại bắt đầu trừng phạt cô.

Lần đầu tiên cô hoàn toàn yếu thế, khóc đến đáng thương, bắt buộc phải hứa với anh là sẽ không chạy trốn nữa. Lý Tồn Căn lúc này mới buông tha, tinh dịch ở trong bụng cô mấy ngày làm bụng cô căng như phụ nữ mang thai, nhưng lúc này tinh dịch cùng dâm dịch trong hoa huy*t cuối cùng cũng được phóng thích. Khoảnh khắc anh lấy trái bắp kia ra, giống như đập lớn mở ra, thân Trần Kiều run run, tiết ra khoảng chừng vài phút, nước đã dâng tới nửa chậu.