Sinh nhật của Vân Nê sau Tiết lập thu. Mặc dù trời đã sang thu, nhưng nhiệt độ ở Lư Thành vẫn oi bức như mùa hè.
Cô hiếm khi có một kỳ nghỉ hè nhàn rỗi, không phải theo dự án, cũng không cần chạy đôn chạy đáo khắp nơi. Cô bèn ở nhà với Vân Liên Phi vài ngày. Ông bố già ngày càng ghét bỏ cô, hôm nào cũng giục cô đến Thượng Hải sớm, đừng ở nhà làm phiền ông.
Đương nhiên là Vân Nê không muốn ra ngoài giữa thời tiết nóng bức như này. Cô ở nhà thêm một tuần nữa, cuối cùng Lý Thanh Đàm đành đích thân quay về Lư Thành đón cô.
“Sao càng ngày bố càng coi em như con dâu, trái lại coi anh như con ruột thế nhỉ?” Trên đường đi Thượng Hải, Vân Nê ai oán nói: “Chẳng logic gì cả. Mọi người thường bảo bố vợ nhìn con rể kiểu gì cũng không vừa mắt mà? Sao giờ lại ngược đời thế?”
“Ừ, chỉ có thể là do anh quá đỉnh.”
“…” Vân Nê: “Chúng ta đều là người trưởng thành, anh đứng đắn một tí được không?”
Lý Thanh Đàm vươn tay xoa đầu cô, bế bé mèo trong tay cô lên đùi mình. Sau khi anh cảm nhận được sức nặng trên tay thì sợ hãi thốt lên: “Khá lắm, nhóc này đúng là xứng với cái tên của nó.”
Nó thuộc giống mèo Anh lông ngắn màu xanh xám, tên là Bò Bự, chính là món quà sinh nhật Lý Thanh Đàm tặng Vân Nê năm nay, ngoài ra còn một chú corgi tên Mắm Tôm.
Tên của hai cục cưng này được đặt theo bộ phim truyền hình trong nước “Lang Nha Bảng”.
Trong vài tháng nghỉ đông, Vân Nê và Lý Thanh Đàm bức bối nằm nhà, không được ra ngoài. Hai người không thể học tập và làm việc suốt hai tư tiếng đồng hồ được, khi rảnh rỗi sẽ ngồi trong phòng xem TV.
Có hai diễn viên trong bộ phim, một người là Hạ Giang, người còn lại là Phi Lưu.
Lúc ăn cơm, Vân Nê sẽ bật ipad lên xem phim, mở cả phần bình luận trôi. Thời điểm vô tình nhìn thấy người xem gọi hai diễn viên chính là Mắm Tôm và Bò Bự, cô cười đến nỗi sặc canh, ho khan một hồi mới bình tĩnh lại được.
Sau khi nhận được quà, điều đầu tiên cô nghĩ tới chính là hai cái tên này.
“Không thể trách em được, tại bố em quá chiều Bò Bự, cho nó ăn liên tục.” Vân Nê nghĩ đến đây bèn thấy buồn cười: “Em chợt nhận ra mấy bài đăng trên mạng về phản ứng của bố mẹ trước và sau khi nuôi mèo rất đúng.”
“Bố của em chính là một ví dụ chân thực.”
“Hôm đó em mang mèo về, ông ấy cực kỳ ghét nó, ngày ca cẩm 7749 lần rằng nuôi một con vật rụng lông như thế thì có gì hay!”
“Ai ngờ giờ em muốn đưa cả Mắm Tôm và Bò Bự đi ông ấy còn xụ mặt hỏi, mang Bò Bự đi thì thôi, con mang cả Mắm Tôm theo làm gì. Trên thành phố quá rộng, nhỡ con xích không cẩn thận, nó chạy mất thì sao?”
Lý Thanh Đàm: “…”
Anh thật sự không ngờ Vân Liên Phi lại có cá tính như vậy!
Ngày đầu tiên Bò Bự đến Thượng Hải, có lẽ do không thích nghi được với thời tiết nên nó chẳng thiết tha ăn uống, làm tổ trong lòng Vân Nê, cô chỉ cần hơi cử động nó liền “Meo meo”, nghe cực kỳ đáng thương.
Vân Nê đau lòng không chịu được. Vì vậy mà cả ngày hôm đó cô không làm gì cả, chỉ tập trung chăm sóc nó, ngay cả đi WC cũng mang nó đi theo.
Mấy chuyện đó thì Lý Thanh Đàm còn có thể chịu được. Nhưng đến tối, cô còn ôm cả con mèo vào phòng ngủ. Thấy cô có vẻ định ngủ cùng nó, cuối cùng anh cũng không nhịn được nữa.
“Vân Nê.”
“Ừ?” Vân Nê vẫn chưa ý thức được điều gì. Cô đặt bé mèo xuống cái ghế cạnh giường, sau đó mới chợt nhận ra vừa nãy anh gọi tên cô chứ không phải gọi “Đàn chị.”
Cô quay đầu lại hỏi: “Sao thế?”
Lý Thanh Đàm chỉ vào cục lông xù trên ghế, nhướng mày hỏi: “Em định để nó ngủ với chúng ta đấy à?”
“Không được ư? Hôm nay Bò Bự đi ô tô cả ngày, buổi tối cũng chẳng ăn được gì mấy. Em lo đêm nó bị sợ.” Vân Nê nói tiếp: “Ở nhà nó cũng ngủ chung giường với em mà.”
“Anh đã chuẩn bị ổ riêng cho nó rồi.”
Mắt cô sáng lên: “Vậy có thể mang cái ổ đó sang phòng ngủ không?”
Lý Thanh Đàm trưng ra khuôn mặt vô cảm, lắc đầu.
“…” Hiện tại rõ ràng bé mèo đã chiếm thứ hạng cao hơn Lý Thanh Đàm trong lòng Vân Nê. “Vậy anh ra phòng khách ngủ, em và Bò Bự ngủ đây đi.”
“?” Vân nê bật cười trước sự nhỏ nhen của anh: “Anh làm sao đấy. Nó vốn là quà sinh nhật anh tặng em mà, sao anh lại là người đầu tiên ghét bỏ nó thế.”
Lý Thanh Đàm không nhượng bộ: “Hôm nay có nó thì sẽ không có anh.”
“Em chọn nó.”
“…”
Anh! Sắp! Tức! Chết! Rồi!
Kết quả của việc tranh giành tình cảm với boss chính là, Lý Thanh Đàm bị bạn gái uy hiếp, không thể không nhún nhường, san sẻ một phần nhỏ trên giường của mình.
Nhưng không phải anh không nhận được tí lợi lộc gì.
Dù sao Lý Thanh Đàm cũng có cách đòi lại “Công bằng” cho chính mình ở chỗ khác. Chẳng phải chỉ là san sẻ một chút diện tích giường thôi ư.
San sẻ thì san sẻ.
Dù sao bồn tắm cũng có thể chen chúc đủ chỗ cho hai người.
…
Không biết tối hôm đó Lý Thanh Đàm đã đòi lại được bao nhiêu “Công bằng” cho bản thân, dù sao thì sau hôm đó Vân Nê không còn nhắc đến chuyện đưa bé mèo vào phòng ngủ nữa,
Thoáng chốc đã hết kỳ nghỉ hè.
Học kỳ này, Vân Nê được tiến cử lên học tiến sĩ. Vì từ trước đến nay cô vẫn đi theo giáo sư Chu nên không cần liên hệ với thầy cô hướng dẫn trước.
Cô trì hoãn tới tận ngày báo danh cuối cùng mới từ Thượng Hải về. Sân bay Lư Thành cách trường học rất xa, bắt xe buýt quá rắc rối, nên lần nào cô cũng ngồi tàu cao tốc về.
Nhưng nếu đi tàu cao tốc thì không thể mang mèo đi được. May thay, Lý Thanh Đàm sắp được nghỉ Trung Thu, anh nói: “Để anh lái xe đưa nó về, chỉ tầm mười ngày nữa thôi.”
Nhưng Vân Nê vẫn cảm thấy không yên tâm lắm.
Cô liên tục hỏi: “Anh sẽ chăm sóc tốt cho nó chứ?”
Lý Thanh Đàm bị hỏi đến phát phiền, đáp: “Nếu không em đi máy bay về đi. Hoặc để anh tìm một công ty chuyên chở thú cưng mang nó về cho em nhé?”
“Được rồi, được rồi, em đùa tí thôi mà,” Nói vậy nhưng trước khi đi, Vân Nê vẫn bế bé mèo lên cân, chụp lại con số hiển thị để tiện so sánh.
Lý Thanh Đàm: “…”
Rốt cuộc tại sao anh lại tặng cô một món quà sinh nhật khiến cho bản thân phải ấm ức cơ chứ?
Một người một mèo tiễn Vân Nê đến ga tàu cao tốc. Lý Thanh Đàm xách hành lý, đưa cô lên tầng để soát vé.
Cô ôm bé mèo đi theo sau: “Cục cưng Bò Bự à, chị phải về rồi. Nếu anh không cho em ăn thì về nhớ mách chị đấy.”
“Bình thường rảnh em đừng làm phiền anh nhé. Cẩn thận anh ấy tống em đi mất. Chị biết ăn nhờ ở đậu rất khổ, nhưng không sao cả, em cố chịu đựng một chút, em sẽ được về nhà sớm thôi.”
Cô nói vừa bé vừa nhanh, Lý Thanh Đàm không nghe rõ. Anh quay đầu lại khoác vai cô hỏi: “Em nói gì với Bò Bự đấy?”
“Em bảo nó chăm sóc anh cho tốt.”
“Haha.” Lý Thanh Đàm véo tai cô: “Chắc anh tin?”
“…”
Đến thời điểm phải đi thật, thứ Vân Nê lưu luyến nhất vẫn là người. Cô kéo vali đi qua trạm soát vé, quay đầu lại thấy một người một mèo đứng ngoài, bỗng thấy khóe mắt cay.
Haizz.
Đúng là bị con đĩ tình yêu quật!
Sau khi tiễn người xong, Lý Thanh Đàm dắt theo bé mèo về nhà, đối mặt với căn phòng quạnh quẽ, anh bỗng cảm thấy hơi hơi cô đơn.
Có vẻ như Bò Bự thấu hiểu được cảm xúc của anh, nó giẫm móng vuốt lên mu bàn chân anh, kêu “Meo”.
Kể ra Lý Thanh Đàm không thật sự ghét Bò Bự.
Trước đây khi anh tới trại mèo, trong đó có đủ các giống mèo từ ragdoll, munchkin chân ngắn, mèo anh lông xám, lông vàng… Tất cả đều cực kỳ đẹp. Nhưng anh vừa liếc mắt đã nhìn thấy một bé mèo anh lông ngắn màu xanh xám nằm trong góc. Không phải nó không đẹp, nó cũng thuộc giống mèo xịn sò, chỉ là không đủ nổi bật khi đứng giữa một bầy mèo rực rỡ như thế này.
Nhưng Lý Thanh Đàm vẫn nhìn thấy nó, còn đưa nó về nhà.
Khoảnh khắc này, anh khom lưng bế Bò Bự lên, vuốt ve đầu nó rồi nói: “Tao nên làm gì bây giờ? Vừa mới xa nhau một tí mà tao đã bắt đầu nhớ cô ấy rồi.
Bò Bự không hiểu: “Meo.”
Anh khẽ cười nói: “Tao nói chuyện với mày làm gì nhỉ, mày cũng có hiểu đâu.”
“Meo.”
“…”
Trung thu năm nay trùng với ngày Quốc Khánh. Lý Thanh Đàm từ Thượng Hải về Lư Thành trước một ngày để tránh tuần du lịch cao điểm.
Bò Bự nằm trong chiếc lồng Vân Nê mua, nghịch món đồ chơi mà nó ưa thích, không có phản ứng gì không tốt.
Nhưng Lý Thanh Đàm vẫn không an tâm cho lắm. Dọc đường, anh liên tục dừng xe lại ở những trạm dịch vụ, đưa Bò Bự xuống hít thở không khí, tiện thể gọi điện báo cáo hành trình của bản thân cho Vân Nê.
“Khi nào gần đến nơi thì bảo em, em xuống đón hai người.” Vân Nê cầm điện thoại ra ban công: “Nhiệt độ ở Lư Thành đang giảm, anh xuống xe nhớ mặc áo khoác nhé.”
“Được. Em đang làm gì đấy?”
“Làm bánh trung thu. Mấy hôm trước em thấy một blogger tự làm bánh trung thu ở nhà, trông khá hay ho. Em bèn mua một ít nguyên liệu định tự làm. Anh thích ăn nhân gì?”
“Thập cẩm.”
“…” Vân Nê thực sự không thể tin nổi. Cô cá rằng bánh trung thu thập cẩm có thể xếp đầu bảng những vị bánh trung thu bị ghét nhất.
Cô tặc lưỡi đáp: “Khẩu vị của anh độc đáo thật.”
Lý Thanh Đàm không nhận ra sự trêu trọc trong lời nói của cô. Anh khom lưng xách Bò Bự lên, mang nó vào trong xe. Nghĩ đến chuyện sớm gặp được cô, lòng anh tràn ngập sự mềm mại: “Anh cúp máy đây, tối gặp nhé.”
“Được.”
Mặc dù Lý Thanh Đàm đã né dịp cao điểm du lịch, nhưng sau khi vào đến Lư Thành, anh vẫn bị tắc đường một lúc.
Khu dân cư cũ không kiểm soát phương tiện ra vào chặt chẽ, anh cứ thể lái xe thẳng vào trong.
Lý Thanh Đàm nhìn thấy bóng một người một chó quen thuộc đứng dưới tầng. Anh khẽ bấm còi, chờ Vân Nê ngẩng đầu nhìn lên mới chậm rãi đỗ xe vào ven đường.
Anh ôm bé mèo xuống xe.
Vân Nê mỉm cười chạy tới. Mắm Tôm lon ta lon ton theo sau cô, bốn chân ngắn chạy lạch bạch, bộ lông rung lên, trông cực kỳ đáng yêu.
Lý Thanh Đàm vốn đã sẵn sàng ôm cô, ai ngờ cô vừa chạy đến trước mặt đã trực tiếp vươn tay ôm bé mèo qua hỏi han ân cần, chẳng cần biết nó có hiểu hay không.
“…”
Anh cúi đầu đọ mắt với Mắm Tôm đứng bên chân.
Thôi được rồi.
Người không bằng mèo.
Đây chẳng phải là chuyện bình thường ở nhà bọn họ hay sao?