Lúc Tạ Tinh Diêu và Hoắc Vân Sơn trở về núi, trời sắp sáng, Hoắc Vân Sơn thấy kỳ quái, nam tử mà hắn nhờ Tiêu Dao Thị sắp xếp đã bị chặn lại trước cửa phòng, không hề đi vào, cánh cửa hỏng đã được người khác đền tiền thay nàng, độc cũng được giải, suốt chặng đường hắn đều hỏi nàng chuyện gì đã xảy ra.
“Ngươi ồn ào quá.” Nàng nhíu mày.
“Này, giải độc xong nên ngươi qua cầu rút ván à?”
Nàng chịu đựng sự ầm ĩ của Hoắc Vân Sơn, nhưng vẫn mỉm cười, nghĩ lại chuyện tối hôm qua, khiến Hoắc Vân Sơn bối rối.
Ngày vẫn còn dài, Ôn Lương Thu đã nửa ngày không thấy bóng dáng Tần Xước đâu cả, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng luận võ của Tạ Tinh Diêu, khí tức và động tác đều uyển chuyển nhẹ nhàng hơn rất nhiều, trong lòng đột nhiên có một nghi ngờ.
Tới tối, Ôn Lương Thu đang thu thập dược liệu đã phơi khô trong sân, thì nhìn thấy Tạ Tinh Diêu đứng cách đó không xa, hai người nhìn nhau cười, Ôn Lương Thu kéo nàng vào phòng.
“Ngươi nói Tần Xước bảo ngươi tới hỏi ta tung tích của Quý Như Tê?” Nàng nghi ngờ hỏi, đối phương gật đầu.
Ôn Lương Thu ngẫm nghĩ, nhẹ nhàng mỉm cười, duỗi tay trái ra. Trên tay trái của nàng có cột một miếng vải trắng, trước đây Tạ Tinh Diêu luôn tò mò vì sao, bây giờ thấy nàng mở miếng vải trắng ra từng chút một, ở giữa cổ tay trắng nõn có một hình xăm họa tiết con dơi.
“Ôn tỷ tỷ…” Tạ Tinh Diêu đột nhiên cứng đờ tại chỗ.
“Ta cũng có mặt trong sự kiện Thiên Du Sơn.” Ôn Lương Thu nhàn nhạt cười, tỏ vẻ bình thường, nhưng ba chữ Thiên Du Sơn vừa thốt ra, người trong giang hồ nghe thấy, rất ít người không nhướng mày.
Tám năm trước, tại Thiên Du Sơn, hơn 300 đệ tử của các môn phái đã chôn ở đó, hơn một nửa nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi của võ lâm đã bị chết sớm ở đó, thủ phạm là Quý Như Tê.
Tuy nhiên, phải bắt đầu câu chuyện từ mười năm trước, khi đó chiến sự giữa triều đình và Nam Quốc bắt đầu, để bảo vệ biên cương, Quý Như Tê dẫn theo các đệ tử giang hồ mà hắn đã tập hợp, tới nhập vào người đang chủ trì chiến sự lúc ấy, Lâm Tri Vương.
Lúc đầu, mọi chuyện đều ổn, chiến sự diễn ra suôn sẻ, không ít người được phong làm tướng lĩnh. Quý Như Tê năm đó được chính hoàng đế khen ngợi, một kiếm có thể đánh bại cả trăm vạn binh.
Nhưng hai năm sau, tình thế thay đổi đột ngột, một nhóm đệ tử giang hồ dẫn binh bị phục kích ở Thiên Du Sơn, chết tại đó.
Gần như tất cả những người đi theo Quý Như Tê lúc trước đều chết, kể từ đó, nếu ai có mối quan hệ với triều đình, giang hồ sẽ không tha thứ.
Sau đó, Lâm Tri Vương chạy trốn đến Nam Quốc, mọi người mới biết, ông ta và Quý Như Tê cùng nhau lên kế hoạch đào tẩu khi thấy tình hình không ổn, những người bị chết trong cuộc phục kích là chướng ngại vật cho việc đào tẩu của bọn họ, giết bọn họ là cố ý, cũng là thư đầu hàng.
Nhưng Quý Như Tê cũng chết ở Thiên Du Sơn, nghe nói trong lúc giăng bẫy đã xảy ra tai nạn, không thể chạy thoát.
Năm đó, Quý Như Tê dẫn theo người trong chốn giang hồ nhập vào Lâm Tri Vương, mọi người đều có hình xăm con dơi trên cổ tay trái, đó là hình xăm trên cổ tay Ôn Lương Thu.
Ấn tượng nhất của Tạ Tinh Diêu về nơi đó là lời đồn, đống xác rách nát, máu chảy thành sông. Tám chữ này dường như không có mối liên hệ nào với Ôn Lương Thu, người luôn ôn hòa và điềm đạm.
“Năm đó vẫn còn vài người sống sót, có lẽ Tần Xước cảm thấy để ta nói với ngươi sẽ đáng tin hơn.” Ôn Lương Thu lại quấn cổ tay, che đậy nhiều năm, hẳn là muốn trốn tránh.
Đêm thu hơi lạnh, đây là lần đầu tiên Tạ Tinh Diêu cảm giác được trong năm nay.
Sau khi tiễn Tạ Tinh Diêu, Ôn Lương Thu mới đi đến chỗ xa hơn, nhìn thấy Tần Xước ngồi trên tảng đá ở rìa núi, hắn quay lại, nhìn thấy nàng thì hỏi: “Nàng tới tìm ngươi à?”
Ôn Lương Thu gật đầu, rất có hứng thú hỏi: “Độc của tiểu cô nương được giải như thế nào?”
“Nàng chắc chắn sẽ không giấu ngươi, ngươi còn muốn thử ta làm gì?”
Nàng chỉ cười, sau đó nói: “Vậy tại sao ngươi ở đây khó chịu? Không nên vui vẻ hay sao?”
“Vì sao phải vui?”
“Từ lúc ngươi đến Tuần Kiếm Tông đã không bình thường.”
“Ta có chỗ nào không bình thường?”
Nàng hắng giọng nói: “Lúc ngươi bình thường, sẽ nói, ‘Ồ, tiểu nương tử xinh đẹp từ đâu tới vậy?’, nhưng cả ngày ngươi cứ tiểu trưởng lão này, tiểu trưởng lão nọ, tiểu trưởng lão đây, tiểu trưởng lão đó, mở miệng là tiểu trưởng lão, khách sáo quá…”
Nghe Ôn Lương Thu bắt chước giọng điệu của hắn, mặt hắn đen vài phần, liếc nàng.
Ôn Lương Thu không trêu chọc hắn nữa, trực tiếp hỏi: “Có nhớ nàng là ai không? Đã nhiều năm trôi qua mà nàng vẫn nhớ đến chuyện tỷ thí.”
“Ai có thể nhớ được. Hai năm đầu vừa bước vào giang hồ, ngày nào cũng phải nói với mọi người từ đứa trẻ 6 tuổi, cho đến người già 80 tuổi: ‘Khi nào ngươi đánh thắng được ta thì mới đến tìm ta’, cộng lại cũng ít nhất ba bốn trăm người, làm sao nhớ được.” Hắn nắm hai cọng cỏ dại, bực bội vặn chúng.
Nàng “xì” một tiếng, nói: “Đáng đời”.
“Vậy ngươi định làm gì với nàng? Thật sự thích mà bỏ được à?”
Hắn im lặng nửa khắc, cười tự giễu: “Ta đã qua cái tuổi thích thì phải lấy.”
Đối với hắn, trên đời này vốn không có gì mà không thể buông bỏ.
“Nàng sẽ không nghĩ vậy.” Ôn Lương Thu không khỏi thở dài, nhớ tới bộ dạng của Tạ Tinh Diêu tối hôm qua khi nói chuyện đó, không thể giấu được niềm vui chân thành của người trẻ tuổi.
“Việc nàng nên làm đời này, đó là làm tiểu trưởng lão, nhận đồ đệ tập võ, thích thì xuống núi hành hiệp, gặp được hiệp khách chính đạo mà mình thích, trở thành một cặp, sống bình yên cả đời. Còn những chuyện khác, suy nghĩ nhất thời sẽ luôn trôi qua.”
Ôn Lương Thu không nói gì, nhàn nhạt mỉm cười, người ngồi trên tảng đá trong đêm, vạt áo xanh trắng nhẹ nhàng tung bay trong gió, càng làm tăng thêm sự cô đơn.
Có lẽ đây là cuộc sống mà hắn mong muốn cho chính mình, ít nhất là thảnh thơi và vô lo, danh tiếng trong sạch, quen với đủ loại chỉ trích. Còn người năm xưa, chỉ cần người khác nói một câu bỉ ổi về hắn là hắn tức giận đến mức rút kiếm.
Lúc hắn chuẩn bị về phòng, nàng mới bình tĩnh nói: “Ta nói với tiểu cô nương, theo lý thuyết, Quý Như Tê không thể nào còn sống, nhưng ta cũng không thật sự nhìn thấy hắn chết.”
Tần Xước nhíu mày, quay đầu lại: “Ngươi đang làm gì vậy?”
“Nếu còn sống thì đừng làm người chết” Nàng mỉm cười, quay lại, “Ta cũng muốn xem thử, ngươi có bỏ được thanh kiếm kia không.”
Gió thu xào xạc trong núi rừng, hắn chợt mỉm cười, yết hầu khẽ nhúc nhích, nói: “Người không thể cầm kiếm là người chết, Quý Như Tê sẽ không lưu luyến một thanh kiếm. Nếu có thời gian nghĩ những việc này, tại sao không ngẫm lại, muốn xử lý người tới tìm Di Sơn Xuyên như thế nào.”
Ôn Lương Thu ngồi một mình bên ngoài một lát, nghe thấy tiếng bước chân vội vàng thì quay lại, nhìn thấy một bóng dáng vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Nam tử trông lớn tuổi hơn nàng, hừ nhẹ: “Mấy ngày nay, nhìn thấy ta ở Tuần Kiếm Tông thì tránh đi. Sao, muội không trở về Dược Vương Cốc, nên không muốn gặp người của Dược Vương Cốc à?”
“Ta nào dám, tại đang bận, biết mọi người tới mà không đến gặp được.” Vẻ mặt nàng vô tội.
Nam tử thở dài, hết cách với nàng: “Sư phụ bị bệnh, muội không về thăm ư.”
“Năm nay sư phụ mới 60 tuổi, nếu cốc chủ của Dược Vương Cốc không sống đến 100 tuổi, như vậy chẳng phải tự đập bảng hiệu của mình hay sao? Hai năm trước, ta còn thấy sư phụ rời cốc để chữa bệnh dịch, sức khỏe rất tốt.” Nàng cứng miệng từ chối.
“Muội không định trở về thật à? Không ai trách muội đâu.” Giọng nam tử đầy bất lực.
Nàng nghĩ đến bộ dạng vừa rồi của Tần Xước, đột nhiên không cười nổi, dường như nàng sống sót, nhưng không thể hoàn toàn sống lại.
Hai ngày trước, Tần Xước nói với nàng, người tới tham gia Thiên Phong Hội, có nhiều người ở độ tuổi 40 và ngoài 20, nhưng số người 30 tuổi thì nhiều hơn.
Bởi vì gần như một thế hệ giang hồ đều chết ở chỗ đó, bọn họ không sống sót được, mọi tội lỗi vẫn còn.
Nàng thở dài, cười khổ: “Lúc rời khỏi cốc, có hai mươi người, một mình ta không thể quay về con đường kia.”