Đến nhà trọ, lão nhân gác cửa chuẩn bị đóng cửa, thấy một chiếc xe ngựa tới, ông hét to “Mau lên”, bọn họ vừa vặn có thể vào ở.
Lúc mở xe ngựa, Ôn Lương Thu nhìn thoáng qua hai người bọn họ, khi Tạ Tinh Diêu thẹn thùng chạy xuống xe đi thu dọn hành lý, Ôn Lương Thu mới bĩu môi nói với Tần Xước: “Theo cái đà này, ta có cần chuẩn bị thuốc bổ cho môn chủ không?”
Hắn ho nhẹ hai tiếng, nói nhà trọ này trông sạch sẽ ngăn nắp, rồi lẻn vào phòng.
Nhà trọ còn thừa chút lương khô cuối cùng, lão giả đưa hết cho bọn họ. Sau đó bọn họ nhìn thấy lão giả ở bên kia, cầm bánh bao mốc meo, cắn vào phần mốc, lão giả hình như không có răng, đôi môi khô quắt mím chặt, chỉ nhìn cằm và hàm trên di chuyển, khuôn mặt đầy nếp nhăn trông nghiêm túc dưới ánh nến, đôi mắt đục và vàng, không biểu lộ cảm xúc.
Lúc Tạ Tinh Diêu muốn đi qua đưa lương khô sạch sẽ cho ông, Tần Xước kéo nàng lại, lắc đầu.
Nàng đại khái hiểu ý hắn, nên rót một chén nước ấm đưa cho lão giả, lão giả nhìn nàng bằng đôi mắt đục ngầu, nói “Đa tạ”, rồi cúi đầu dùng nướu nghiền nát lương khô.
“Ba vị muốn đi đâu?” Lão giả hỏi sau khi ăn xong.
Tần Xước đáp: “Ba mươi dặm về phía đông, Úy Sơn.”
“Nơi đó… có một thị trấn, nhưng nghe nói gần đây có ma ám, các ngươi cẩn thận trên đường đi.” Nói xong, ông để lại một nửa ngọn nến đỏ, còng lưng đi ra ngoài.
Ma ám.
Tần Xước nhướng mày ngẫm nghĩ, có chút nghi ngờ.
“Di Sơn Xuyên ở Úy Sơn hay sao?” Tạ Tinh Diêu hỏi, nàng không hỏi kỹ Tần Xước để thanh kiếm ở chỗ nào.
“Ừ, đưa cho một tiền bối giữ, ông ấy ở Úy Sơn.”
“Vị tiền bối nào vậy?”
“Cửu Xu lão nhân.”
Bọn họ ngủ chung một giường, Ôn Lương Thu nghe hai người bên cạnh nói chuyện, âm thầm thở dài.
Năm đó, Quý Như Tê đại náo Thiên Phong Hội, tuy tuyên bố mình không thuộc môn phái nào, nhưng sau đó thừa nhận, mình là đệ tử của Cửu Xu lão nhân.
Cửu Xu lão nhân quả thật không thuộc môn phái nào, ông chỉ nhận một đồ đệ, sư phụ của ông cũng chỉ có một mình ông là đồ đệ, học một bộ kiếm pháp từ đời này qua đời khác. Kiếm pháp này vô danh, trước nay bọn họ chỉ có mấy người này, không thể thành lập môn phái được, có một chiêu gọi là Hoành Vân Liệt, đây là chiêu bọn họ truyền từ đời này sang đời khác.
Cho dù là Cửu Xu lão nhân, hay là Quý Như Tê, đều đã từng gây chấn động trên giang hồ. Tuy nhiên, chuyện Quý Như Tê tòng quân năm đó, Cửu Xu lão nhân không tán thành, sau đó Quý Như Tê làm phản, người trong giang hồ muốn truy cứu hắn, Cửu Xu lão nhân đã biến mất, nên bọn họ từ bỏ.
“Ừ” Tần Xước đáp lại.
Tạ Tinh Diêu suy tư, nếu Di Sơn Xuyên ở chỗ Cửu Xu lão nhân, có phải ông cũng biết tung tích của Quý Như Tê hay không…
“Chúng ta không có mở cửa sổ.” Ôn Lương Thu nhíu mày.
Một cơn ớn lạnh dâng lên lưng ba người, ngoài cửa sổ chợt nổi lên một trận gió lớn, khung cửa sổ cũ kỹ phát ra tiếng gỗ mục rơi xuống.
“Không phải nói thị trấn kia mới bị ma ám à, tại sao nơi này cũng tà môn như vậy…” Tạ Tinh Diêu nhíu mày.
“Sợ ma phải không?”
Tần Xước hỏi xong, xoay mặt qua nhìn, dưới ánh trăng nhàn nhạt, trên mặt Tạ Tinh Diêu không những không có vẻ sợ hãi, ngược lại có rất nhiều tò mò và chờ mong.
…
Xem ra không sợ.
Đúng lúc này, chút ánh trăng duy nhất đột nhiên biến mất, giấy cửa sổ vốn có ánh bạc mờ nhạt chợt chuyển sang màu đen.
“Ta có thể đứng dậy xem không? Ma quỷ có bị ta dọa chạy đi không?” Tạ Tinh Diêu không nằm yên được nữa.
Tần Xước thở dài bất đắc dĩ: “Cô đi đi, nhớ… lúc mở cửa sổ phải mạnh lên, nhẹ nhàng với con ma kia một chút.”
Tạ Tinh Diêu chậm rãi ngồi dậy, nghiêng người đến trước cửa sổ, trong lúc nàng nhìn chằm chằm vào giấy cửa sổ, ngón tay đặt trên cửa sổ, một khuôn mặt quỷ đột ngột xuất hiện trên giấy cửa sổ.
Là bộ mặt quỷ đỏ đen dữ tợn, lại giương nanh múa vuốt, sau đó là vài dấu tay màu đỏ xuất hiện trên giấy cửa sổ, trong chớp mắt, tựa như có một bóng ma đi ngang qua cửa sổ.
Nàng càng tò mò nhiều hơn, sau khi đếm ngược trong đầu, đột ngột đẩy cửa sổ ra.
Hình như nàng đụng vào vật gì đó rất nặng, nhưng nhìn xung quanh cũng không thấy gì, nàng lặng lẽ nhảy ra ngoài cửa sổ, lúc này mới thấy một bóng ma trên mái nhà.
“Ngươi ở đây làm gì?”
Bóng ma choáng váng tại chỗ khi bị người ta vỗ vào vai ở phía sau.
Tại sao ông không nghe thấy tiếng bước chân của người này…
Khi ông cứng đờ quay đầu lại, nhìn thấy một tiểu cô nương, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, thấy tiểu cô nương tiến lại gần để nhìn gương mặt quỷ mà ông đã vẽ.
“Gương mặt quỷ này đẹp thật.” Nàng nheo mắt mỉm cười, hơi cúi xuống nhìn chằm chằm ông.
Ông sửng sốt, sau đó làm ra vẻ nhe răng trợn mắt để hù dọa nữ tử trước mặt, hiển nhiên không có tác dụng.
Coi như ông xui xẻo đụng phải tà môn, vừa rồi nàng mở cửa sổ đã đụng vào đầu ông, ông còn đang xoa đây này.
“Mái nhà, xuống đi.”
Giọng nói của Tần Xước truyền đến từ trong phòng dưới chân, hắn lại thắp nến, ngồi gõ bàn.
Con quỷ có vẻ không muốn chạy trốn, dọn dẹp rồi đi theo Tạ Tinh Diêu vào phòng, sau khi đi vào, ông còn hào phóng hơn bất kỳ ai, ngồi trên ghế giơ chân, hét lên: “Lấy nước tới, ta muốn rửa mặt.”
Tạ Tinh Diêu đi lấy nước, thấy Tần Xước ném một miếng vải cho con quỷ, con quỷ cũng lo lau mặt sạch sẽ.
Sau khi rửa mặt xong, một gương mặt nho nhã hiện ra, tuy nói nam tử trông khoảng 40 tuổi, nhưng có khí chất náo nhiệt.
“Lão già thúi, lại nợ tiền bên ngoài phải không?” Tần Xước trợn mắt.
Tạ Tinh Diêu kéo tay hắn: “Hai người quen nhau à?”
“Ông ấy” Tần Xước bất đắc dĩ, “Cửu Xu lão nhân, và… cha ta có giao tình.”
Tạ Tinh Diêu mở to mắt, người không đàng hoàng trước mặt này, không giống như cao thủ trong lời đồn, nàng tưởng rằng các cao nhân tiền bối đều tựa như sư phụ của nàng. Thấy Cửu Xu chạy tới nhéo mặt nàng, cười nói: “Cô nương này giống như hạt đậu nhỏ ngọt ngào, vừa lấy nước cho người ta, vừa không sợ quỷ, lại giỏi khinh công, ta bị lãng tai nên không nghe thấy tiếng bước chân của nàng, ngươi tìm nàng ở đâu vậy?”
Tật xấu lớn nhất của sư phụ hắn là thỉnh thoảng thích đi đánh bạc, đánh đâu thua đó, luôn nợ tiền, có lẽ sợ chủ nợ tìm đến, nên thường giở trò ma quỷ khiến người ta không dám đến gần chỗ ở của ông.
Cửu Xu không phủ nhận, Tần Xước lại nói: “Lão tiền bối dưới lầu cũng là tai mắt của ngài.”
“Ừm, ta chỉ nhờ ông tay giúp chút việc, thỉnh thoảng cho ông ta chút rượu, các ngươi đừng trách ông ấy.”
“Không trách. Lão tiền bối từ đâu tới?”
Ánh mắt Cửu Xu tối sầm, giả vờ thần bí: “Các ngươi có nhìn thấy bàn tay của ông ấy không?”
Tạ Tinh Diêu ngẫm nghĩ, lòng bàn tay của lão giả hơi đen, nàng không nghĩ nhiều, tưởng do chưa rửa sạch, hiện giờ nhắc tới, nàng mới cẩn thận hỏi: “Toái Cốt Chưởng?”
Một chưởng có thể làm đứt mạch máu của tim và gân cốt toàn thân, lòng bàn tay của người luyện sẽ biến thành màu đen, vì vậy họ đeo bao tay.
“Suỵt, tiểu đậu ngọt đừng nhiều lời, ông ấy muốn ẩn lui, không muốn dính líu đến chuyện trong giang hồ nữa, các ngươi đừng nói với ai nhé.” Cửu Xu tự rót trà chẳng khách sáo.
Chỉ có khoảng mười người biết chiêu này, đều là các nhân vật từng gây ra sóng gió. Thảo nào, tiền bối như vậy, nếu nàng đưa lương khô sạch sẽ thì người ta cũng không nhận.
“Tiền bối nợ rất nhiều tiền hay sao?” Tạ Tinh Diêu tò mò hỏi.
Tần Xước cười lạnh trước khi Cửu Xu trả lời: “Lúc còn trẻ, đánh bạc mười lần thì thua hết chín lần, cho nên gọi là Chín Thua, giờ lớn tuổi ngại khó nghe, nên cứng rắn đổi thành Cửu Xu lão nhân.”
“Hừ, thằng nhóc thúi này, không làm mất mặt ta thì cảm thấy ngứa ngáy đúng không?”
“Lão già thúi…”
“Tần Xước,” Tạ Tinh Diêu đột nhiên nhíu mày nhìn hắn, hơi tức giận nói, “Ngài bình thường bắt nạt ta thì thôi đi, tại sao bất kính như thế đối với tiền bối, không được kêu như vậy, phải gọi là tiền bối.”
Tần Xước khẽ há miệng, chỉ vào mình rồi chỉ Cửu Xu đối diện, tức giận đến mức không nói được chữ nào.