Trong núi càng ẩm hơn, trước mắt loáng thoáng hiện lên một màu xanh lục.
Tần Xước ngồi dưới mái hiên, nhận thuốc của Ôn Lương Thu, hỏi: “Chứng lạnh của ta đã khá hơn rất nhiều, sau này không cần uống thuốc mỗi ngày nữa.”
“À” Ôn Lương Thu hừ lạnh, “Đây là thuốc bổ.”
Hắn sặc, ho khan một tràng.
“Khụ khụ, lão nhân đâu? Sáng sớm không thấy ông.” Hắn hỏi.
“Tiền bối nói rằng đi chợ sớm ở thôn bên cạnh” Dường như nàng nhớ tới gì đó, “Tối hôm qua ta hỏi đôi câu, tiểu cô nương có vẻ không biết nương của nàng là chủ nhân của Phùng Sương.”
Tần Xước gật đầu: “Hầu hết mọi người không nhớ tên của Bạch Sương tiền bối, bà hành tẩu giang hồ dưới danh nghĩa Phùng Sương, chỉ để lại tên kiếm, chứ không lưu lại tên của bà. Tạ Tinh Diêu chỉ biết tên của nương nàng, nàng không có phản ứng gì khi nhắc tới Phùng Sương.”
Năm đó Phùng Sương Kiếm được đưa về đã bị hư hỏng rất nặng, hắn đã thay vỏ kiếm và chuôi kiếm, rất khác hình dáng trước đó. Khi Tạ Tinh Diêu nhìn thấy Phùng Sương của hiện tại, có lẽ cũng không ngờ đó là kiếm của nương nàng.
“Cha nàng là ai?” Ôn Lương Thu nhíu mày, sau đó hỏi với vẻ mặt khó nói: “Không phải là sư phụ của nàng đó chứ?”
“Năm đó sở dĩ tiền môn chủ của Lược Ảnh Môn nhận sư phụ của nàng làm nghĩa phụ, là vì đã đánh cược, xem thử vị tiền bối kia có thể giữ tâm đ*o và không bị nữ sắc quấy phá hay không.” Tần Xước lắc đầu.
“Kết quả thì sao?”
“Sư phụ của nàng hô mưa gọi gió ở thanh lâu một tháng, dạy một nhóm các tiểu cô nương dùng kiếm, khiến tú bà tức giận gần chết.” Tần Xước nhún vai.
Mỗi khi người cha tiện nghi của hắn nhắc tới chuyện này, và việc sư phụ của Tạ Tinh Diêu cô đơn nhiều năm như vậy, ông tức giận giậm chân mắng: “Không có đầu óc tình cảm”.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, một tràng cười náo nhiệt truyền đến, Tần Xước nhìn từ xa, thấy bốn năm nam tử cường tráng khiêng một bao tải đột nhiên xuất hiện trên đường, vừa nói vừa cười đi tới cùng với Cửu Xu.
Bọn họ nhìn những nam tử đó quăng bao tải xuống đất “rầm”, lau mồ hôi, giọng to như chuông lớn nói với Cửu Xu: “Chúng ta đã đem đến đây cho ngài, chút nữa để bà nương của ta đưa rượu tới cho ngài.”
Cửu Xu cười cong mắt: “Được, được, được.”
Sau khi đám người rời đi, Tần Xước nhìn cái bao tải, trầm mặc một lúc lâu mới hỏi: “Heo à?”
Cửu Xu lập tức đánh vào đầu hắn và mắng: “Heo của ai mà dài như vậy, là người.”
“…Ngài, bắt đầu ăn thịt người?”
Để tránh cho sư phụ và đệ tử bọn họ cãi nhau, Ôn Lương Thu vội vàng mở miệng: “Người này ở đâu ra?”
Lúc này Cửu Xu mới nói, hôm nay ông đi chợ mua sắm, một người bán thịt nói với ông, có một người lạ muốn ăn trộm heo.
Trong núi nhỏ như vậy, mọi người đều quen thuộc nhau, gương mặt xa lạ quá rõ ràng, dù có cố gắng che giấu cũng phí công. Cửu Xu liếc mắt đã nhìn ra người nọ đang theo dõi ông, nhưng bị hiểu lầm là người muốn ăn trộm thịt, nên ông vỗ ngực đề nghị được giúp bắt người.
“Ha ha, khi dễ lão nhân ta đây đã không ra tay bao nhiêu năm, một đứa nhóc con cũng dám tới đối phó với ta.” Cửu Xu chống nạnh, khoe khoang vừa rồi ông đã hạ gục người này và tròng bao tải như thế nào ở trên đường phố, có thể so sánh với lúc còn nhỏ, Quý Như Tê nghe ông thổi phồng bản thân đã một mình đấu với bốn người ác nhất sa mạc.
“Ồ, mấy đứa nhóc đó đã cầm gậy giúp ngài đúng không.” Tần Xước nhướng mày, khiến Cửu Xu lập tức thở phì phò.
Không tham gia vào giang hồ đã nhiều năm, hiếm khi có được một cơ hội thả lỏng tay chân, Cửu Xu không so đo với hắn, còn thở dài: “Thằng nhóc am hiểu dùng đao, chơi cũng vui.”
Ông còn đang đắm chìm trong đó, Ôn Lương Thu đã tháo bao tải, lộ ra mặt của người bị đánh bất tỉnh.
Tần Xước nhìn thoáng qua, cảm thấy hơi quen thuộc.
Đang suy nghĩ nên xử lý như thế nào, người nằm dưới đất đột nhiên mở mắt ra, khiến Ôn Lương Thu giật mình, lúc Cửu Xu đang chuẩn bị ra tay lần nữa, người vừa tỉnh dậy mơ hồ nhìn thấy Ôn Lương Thu, nghi ngờ kêu “Ôn đại phu”, sau đó lại ngã xuống.
Ôn Lương Thu nhìn hắn thật lâu, nâng cánh tay hắn lên, thấy một vết sẹo dài trên cánh tay, mới nói: “Là hắn à…”
Năm đó Ôn Lương Thu đi theo sư huynh của Dược Vương Cốc xuống núi đến chiến trường phía nam, nàng mới mười sáu tuổi. Theo lý thuyết, kỹ năng của nàng không phải giỏi nhất, nhưng lại nổi tiếng nhanh nhất, là vì nàng không nhớ được tên và mặt của người ta, ngược lại vừa thấy vết sẹo thì lập tức nhớ là ai, vì vậy nàng thường gọi người ta bằng mấy cái tên linh tinh như “Gãy xương tay”, “Có lỗ trên ngực”.
Có lần, một người bị thương ở chỗ riêng tư, nàng gọi người ta là “Thiếu một bên”, chọc mọi người cười một trận, cho nên nổi tiếng.
Nghiêm Liễu là người đầu tiên nàng nhớ được tên và mặt, dần dần nàng cũng nhớ không ít người, nhưng nàng đã chữa trị cho quá nhiều người, nàng vẫn có thói quen này.
Nhìn thấy vết sẹo dài trên cánh tay người nọ, nàng đại khái đã nhớ người kia là ai.
“Tần Xước, người ám sát các ngươi lần trước mà ngươi bắt gặp là hắn phải không?” Ôn Lương Thu hỏi.
“Sao? Ngươi quen à?”
“Nếu ta nhớ không lầm, ít nhất năm đó ở phía nam, ta đã thấy hắn.” Nàng đáp.
Tần Xước nhìn bóng dáng này, cảm thấy giống như người cầm đao lần trước, nên nói: “Hình như là vậy”.
“Nói một cách đơn giản” Nàng cố gắng giải thích người này là ai, “Ta là ân nhân cứu mạng của hắn.”
Ba người còn lại đột nhiên hiểu ra, nhưng thật ra cũng không hiểu lắm, Tần Xước nói: “Vậy chút nữa ngươi giữ hắn lại.” Hắn để một mình nàng trói người này đem vô nhà.
Trong núi hầu như lúc nào cũng quá yên tĩnh, Tần Xước phát hiện Tạ Tinh Diêu lại đứng ở bên ngoài ngơ ngẩn, ôm nàng từ phía sau, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”
Nàng chớp mắt, phát hiện Tần Xước bắt đầu bám nàng, buổi sáng tỉnh dậy là ôm nàng, không phải nàng không thích, nhưng nàng hay đỏ mặt.
“Ta đang nghĩ, nếu cả đời không thể chứng minh là ta vô tội, liệu ta có phải trốn đông trốn tây cả đời hay không.” Nàng nhìn người nọ, nghĩ trên giang hồ vẫn còn nhiều người không ngừng đuổi giết nàng như vậy.
Hơn nữa, nàng quan tâm đến việc sư phụ của nàng chết như thế nào hơn chính bản thân mình, nàng không muốn sư phụ chết một cách không rõ ràng.
“Nếu thật sự như vậy, cô sẽ làm gì?” Tần Xước hỏi.
Nàng lắc đầu, sau đó lại cười: “Tìm một chỗ trốn đi.”
Tần Xước thấy nàng không buông bỏ được, giả vờ nhẹ nhàng nói: “Cũng tốt, lúc đó chúng ta sẽ tìm một nơi non xanh nước biếc, mua một mảnh đất lớn, trồng toàn là hoa, bao nửa ngọn núi hoa, được không? Trồng một ít hoa theo từng mùa xuân, hạ, thu, đông, thay phiên để ngắm.”
Bị chọc cười nhưng nữ tử vẫn không giấu được nỗi buồn rầu trên mặt, hôn hắn, đột nhiên bị hắn ôm eo hôn, tay cũng không thành thật.
Tạ Tinh Diêu cảm thấy mình không thể để Tần Xước tiếp tục như vậy, tại sao lại không e dè, mới sáng sớm mà bị sờ khiến chân mềm nhũn.
“Yên tâm, nên vô tội thì sẽ vô tội.”
Hắn cứ cảm thấy Tạ Tinh Diêu có tâm sự càng ngày càng nặng nề.
Sau một tiếng “rầm”, hai người liếc nhau rồi chạy vào nhà, liếc mắt đã thấy ấm thuốc bị đập nát dưới đất, nam tử mới tỉnh dậy trông không tỉnh táo lắm, đã giữ Ôn Lương Thu làm con tin, trừng mắt nhìn bọn họ.
Tần Xước nhíu mày: “Không phải đã trói lại hay sao?”
Ôn Lương Thu trợn mắt: “Vừa cởi trói cho hắn, muốn lật hắn lại xem vết thương trên lưng.”
Nàng lại nói với nam tử kia: “Coi như là người quen cũ, không cần ra tay tàn nhẫn.”
“Ôn đại phu, xin lỗi” Nam tử nói với vẻ áy náy, quay qua nói: “Thả ta đi.”
Đã đi trên lưỡi đao lâu rồi, cảm thấy bất cứ ai bắt hắn đều muốn mạng hắn.
Cửu Xu vừa tới, xắn tay áo muốn ra tay, râu tung bay, nhưng bị Tạ Tinh Diêu cản lại.
“Để ta.”
Một phi tiêu đột nhiên đánh trúng tay nam tử, hắn dùng tay trái chặn lại, một cục đá khác lại đánh vào tay hắn đang giữ Ôn Lương Thu, Tạ Tinh Diêu chớp lấy khe hở, bước tới bẻ ngón tay hắn, nam tử mất sức, không cầm dao găm được, Ôn Lương Thu cũng thuận thế chạy thoát.
Đây là phi tiêu do người tới ám sát lần trước để lại.
Nam tử thấy tình hình không ổn, rút kiếm bên hông Tạ Tinh Diêu phá cửa sổ lao ra, nàng rút Di Sơn Xuyên treo trên tường đuổi theo.
Cửu Xu xót cái cửa sổ, sau đó chạy ra ngoài coi hai người đánh nhau, vốn dĩ muốn ra tay giúp đỡ, nhưng nhìn tình hình, có lẽ không cần ông.
“Thanh kiếm trên thắt lưng của tiểu đậu ngọt trông quen ghê…” Cửu Xu vuốt râu nhìn Tần Xước, đối phương lại nhìn trời không nói chuyện.
Tần Xước hắng giọng: “Có thời gian thì người suy nghĩ nhiều một chút, làm cách nào để nhận một đồ đệ khác, dù sao cũng phải tìm người truyền kiếm pháp, nếu không sư tổ của con ở trên trời sẽ không yên tâm.”
“Vậy con yên tâm, sư tổ của con tới bảy tám chục tuổi mới nhớ tới việc cần tìm một đồ đệ để truyền kiếm pháp, dẫn ta lên núi chưa được hai năm đã rời đi trước, ta vừa tự học vừa tự luyện kiếm, ông ấy chẳng hề lo lắng.”
“Thật kỳ diệu là người không bị tẩu hỏa nhập ma.” Tần Xước nhíu mày.