Vãn Ngân Hà - Miên Miên Băng Thị Tối Hảo Đích

Chương 50: Kết thúc



Tạ Tinh Diêu nhìn Triệu chưởng môn, nghĩ rằng khúc mắc bao năm qua giữa bà và sư phụ không thể giải quyết chỉ bằng dăm ba câu của nàng, nên chỉ nói: “Sư tỷ, kiếm trận có đi mà không có về là nơi học Trường Hà Quyết. Nhiều đệ tử đi mà không bao giờ trở lại, ngài còn muốn hỏi vì sao sư phụ không chịu dạy?”

Triệu chưởng môn sửng sốt, bà tưởng sư phụ để lại kiếm phổ cho Tạ Tinh Diêu, nhất thời cảm thấy trống rỗng trong lòng.

Nhưng bà không thất thần quá lâu, chợt bật cười lớn, lộ ra vẻ mặt kiên quyết: “Thì sao? Không biết Trường Hà Quyết mà ngồi vị trí chưởng môn, ngươi có biết ta đã nghe bao lời chỉ trích không? Ta thà chết ở trong kiếm trận!”

Có lẽ đây là sự khác biệt giữa Triệu chưởng môn và sư phụ của nàng, làm sao không tránh khỏi sự bất hòa.

“Không ngờ ta đã giúp ngươi đạt được.” Triệu chưởng môn đột nhiên cảm thấy buồn cười. Hiện giờ bà không biết nên oán hận ai, nghĩ lại bộ dạng của mình trước đây khi cầu xin sư phụ cho học Trường Hà Quyết, khi đó bà cảm thấy biểu tình của sư phụ là khinh thường và không tin tưởng, hiện tại lại cảm thấy, đó là không đành lòng. Nhiều năm nay bà không cam lòng, nhưng thật ra là lòng tốt của người khác. Năm đó bà cho rằng sư phụ thật sự không muốn bà làm chưởng môn nên mới tàn nhẫn như vậy. Khi nghe Thẩm Thù Chi nói sư phụ không muốn tước đoạt vị trí chưởng môn của bà, bà đột nhiên không thể chấp nhận.

Cho bà vị trí chưởng môn, nhưng không dạy bà Trường Hà Quyết, thậm chí còn muốn lấy đi Tất Phương Ấn.

Sư phụ tin ta, cũng không tin ta, người cần gì phải như thế? Trong suốt nửa cuộc đời, bà thậm chí không phân biệt được đúng hay sai trong điều mình mong muốn.

Gió cuốn lá rụng bám vào thân kiếm, màu héo vàng hiện ra sự tĩnh mịch.

“A Tinh.”

Triệu chưởng môn đột nhiên gọi nàng, chĩa kiếm vào nàng nói: “Rút kiếm ra đi.”

“Hôm nay chúng ta so kiếm, sinh tử là ranh giới.”

Tạ Tinh Diêu không muốn ra tay, nói: “Sư tỷ, về tông môn đi, xử lý như thế nào, cứ theo nội quy của tông môn.”

“Ta là chưởng môn, bị phạt như thế nào là do ta quyết định.” Triệu chưởng môn khẽ cười, sắc mặt thay đổi, lao thẳng về phía Tạ Tinh Diêu.

Nàng không thể không rút kiếm đối phó với địch.

Trường kiếm đi đến đâu, gió xuyên qua chướng ngại vật, cuốn lên vô số lá rụng, chất thành đống lên trời.

Triệu chưởng môn vốn đã bị thương, nhưng lại cố hết sức trong mỗi chiêu, sau khi đâm Tạ Tinh Diêu nhát kiếm đầu tiên, bị nàng tránh được nên càng không e dè.

Trong lúc nhất thời, Tạ Tinh Diêu cảm thấy giống như ngày xưa sư tỷ dẫn nàng đi luyện kiếm, nhưng lần này nàng chiến đấu vì mạng sống.

“Dùng Trường Hà Quyết đi.” Triệu chưởng môn đã nói khi xuýt nữa đá nàng ngã xuống.

Tạ Tinh Diêu nghe lời.

Nhìn vẻ mặt quả quyết của Triệu chưởng môn, nàng nắm chặt chuôi kiếm, dẫm lên thân cây cổ thụ thô to, nhảy lên không trung, vung Như Tê Kiếm đến khi chỉ thấy bóng kiếm chứ không thấy thân kiếm.

Với tình hình hiện tại, Triệu chưởng môn không thể thắng được. Nhưng khi Tạ Tinh Diêu đâm thẳng, bà từ bỏ một chắn cuối cùng, để thanh kiếm xuyên qua, khiến tim Tạ Tinh Diêu thắt lại.

Máu ấm không ngừng chảy ra khỏi người bà, Tạ Tinh Diêu ngồi dưới đất, để Triệu chưởng môn nằm trên đùi mình, không nói lời nào.

“Ngươi thật sự trưởng thành rồi.” Triệu chưởng môn cố gắng nhìn nàng, vẻ mặt trầm tĩnh có quá nhiều thứ không biết phải làm như thế nào. Tạ Tinh Diêu nhìn ra bà muốn chết, cũng hiểu rõ tâm nguyện của bà, để bà được chết dưới Trường Hà Quyết.

“Mang… Mang ta đến kiếm trận đi.” Sắc mặt Triệu chưởng môn đã tái nhợt, hơi thở mong manh, giọng nhẹ đến mức gần như bị tiếng lá rơi xào xạc chôn vùi.

“Được.”

Tạ Tinh Diêu tra kiếm của Triệu chưởng môn vào vỏ, đặt trong ngực bà, sau đó bế bà đi về phía kiếm trận.

Nàng đặt người đã vô hồn ở lối vào kiếm trận, nhìn góc áo phấp phới giữa đám cỏ dại và tảng đá, cho đến khi bóng con diều hâu bay vòng trên đỉnh núi làm nàng hoàn hồn, nàng mới xoay người rời đi.

Tần Xước chờ Tạ Tinh Diêu ở Tuần Kiếm Tông, nửa người nàng đầy máu, bước đi chầm chậm và yếu ớt. Khi nhìn thấy hắn, nàng từ từ tới gần, cuối cùng ngã vào người hắn.

Hắn ôm nàng, không để nàng bị ngã xuống đất, sờ đầu nàng nói: “Sư tỷ của cô đâu?”

“Ở kiếm trận.”

Thỉnh thoảng có người kêu to ở nơi xa, vang vọng trong dãy núi, Tạ Tinh Diêu nhắm mắt, dựa vào ngực hắn, cảm nhận chút ấm áp, hai hàng nước mắt trào ra, nhưng im lặng.

Thị trấn dưới chân núi Nghi Sơn luôn ầm ĩ, bởi vì người trong võ lâm tụ tập nên có nhiều cuộc thi đấu.

Thẩm Thù Chi mới bước vào thành đã đụng phải Đào Tước.

“Không phải đã bảo chàng đừng ra ngoài hay sao?” Nàng nói.

“Ta đã nghe nói, làm sao ta yên tâm ngồi đợi?”

Nàng cúi đầu, định đi ngang qua hắn, nhưng bị hắn giữ chặt.

“Trốn đi.” Hắn nói.

“Cái gì?”

“Chúng ta cùng nhau trốn.” Đào Tước nắm cổ tay nàng nói.

Thẩm Thù Chi hỏi: “Chàng không hỏi vì sao ta giết vị tiền bối đó hay sao?”

“Ta nghĩ nàng có lý do của nàng. Nếu nàng muốn nói thì nói với ta, không muốn nói thì ta sẽ không hỏi.”

“Ta phải trả giá cho những việc sai trái mà ta đã làm, chàng dính vào làm gì. Chàng lo làm Tước y đi, đừng bị ta liên lụy.”

“Ta tình nguyện ở bên nàng, mai danh ẩn tích và bị người đuổi giết cả đời. Nếu có ngày nào đó bị người ta phát hiện, vậy để cho bọn họ lấy đi mạng sống, có thể sống được bao lâu thì sống bấy lâu, ta không thể nhìn nàng chịu chết rồi sống một mình.”

Hai người đứng bên tường thành, bốn mắt nhìn nhau, chỉ còn lại sự im lặng của đất trời.

Lòng bàn tay Đào Tước đầy mồ hôi, hắn biết hắn không thể ngăn Thẩm Thù Chi, chỉ hy vọng nàng đừng đi chịu chết ngay lúc này. Vì vậy, khi Thẩm Thù Chi ôm hắn, hắn cũng thoải mái một chút, nhẹ giọng nói: “Chúng ta có thể ở bên nhau, thêm một khắc cũng tốt.”

“Được” Thẩm Thù Chi lên tiếng, hôn dưới tai hắn, cười nói, “Sau này chàng cũng nên học chút thuật phòng thân.”

“Đã biết.”

“Kẻo bị người ta bắt nạt.”

Đào Tước mới ý thức được lời nói của nàng có gì đó không đúng, đã bị nàng đánh bất tỉnh.

Nàng đưa người vào một nhà trọ, đi tìm nơi ở của người Lăng Cung.

Ngày đó trên đường phố, Thẩm Thù Chi đứng trước tòa nhà mà Lăng Cung ở tạm, nhìn các đệ tử Lăng Cung hùng hổ xếp hàng hai bên.

Khi Lý Vân nhìn thấy nàng, ngăn cản vài đệ tử muốn xông lên ra tay, hỏi: “Tới làm gì?”

“Nhận phạt” Thẩm Thù Chi đặt thanh kiếm ngang trước mặt mình, sau đó đặt xuống đất, “Ta thiếu Lăng Cung một mạng, xin mời chưởng môn.”

Nàng chờ Lý Vân rút kiếm ra khỏi vỏ, nhưng lại thấy Lý Vân hơi ngửa đầu, ánh mắt ra hiệu cho đệ tử Lăng Cung dàn trận, hắn nói: “Cầm kiếm lên đi. Lúc trước, ngươi không chịu nói lý do của sự việc, nhưng nếu tiền chưởng môn thay mặt ngươi cầu tình, nói rằng đó là lỗi của ông, ta sẽ đưa ra quyết định, làm theo quy tắc ân oán trong giang hồ. Hôm nay tại đây, đệ tử của chúng ta sẽ đọ sức với ngươi, mỗi người một chiêu, có thể sống sót hay không là dựa vào chính ngươi, ân oán sẽ được xóa sạch kể từ nay.”

Trận chiến khốc liệt ngày hôm đó giằng co thật lâu, động tĩnh khiến mọi người khiếp sợ. Trong bốn con đường và ngõ hẻm, không ai dám tới gần, chỉ có thể nhìn thấy các lưỡi kiếm chuyển động giữa những mái ngói nơi xa.

Chiêu cuối cùng do Lý Vân thực hiện, sau đó Thẩm Thù Chi ngã xuống đất, toàn thân đầy máu, Lý Vân không hề nhìn nàng còn sống hay không, nói “Về”, đệ tử Lăng Cung cũng không lưu luyến, thu kiếm và đóng cửa lại.

Lúc Tạ Tinh Diêu và Tần Xước nhận được tin chạy tới, Đào Tước đã đến. Họ nhìn Đào Tước ôm Thẩm Thù Chi dường như vô hồn, quay lưng về phía bọn họ rời đi.

Tạ Tinh Diêu muốn bước tới, lại nghe Đào Tước nói “Ta mang nàng đi”. Nàng dừng lại.

Đào Tước mặc xiêm y trắng, người mặc áo xanh trên tay hắn bất động, mái tóc đen rũ xuống, giữa một hàng dấu chân đẫm máu còn có những giọt máu không ngừng chảy ra trước người Đào Tước rơi xuống mấy con phố, không biết dừng ở đâu, không có dấu vết của hai người kia.

Từ đó trở đi, không còn ai nghe nói đến Tước y trên đời này nữa, nhưng cũng có người nói rằng đã gặp hắn ở nơi khác.

Hắn vẫn làm nghề y nhưng đã đổi tên, có người nói rằng hắn gọi đồ ăn cho hai người ở nhà trọ, đồng hành với người nào đó. Cũng có người nói, phần cơm thứ hai mà hắn gọi, chưa từng đợi được người khác.

Nhìn Đào Tước ôm Thẩm Thù Chi rời đi, tay cầm kiếm của Tạ Tinh Diêu không ngừng run rẩy, rưng rưng nước mắt, lẩm bẩm: “Ta muốn nàng sống.”

Tần Xước ôm nàng nói: "Ừ”