Tần Xước bị nhốt ba ngày, có người tố cáo hắn trộm cướp, tang vật là số tiền hắn nhận được lúc bán Di Sơn Xuyên. Kết quả không biết những người này dùng thủ đoạn gì, hắn chưa đến nha môn đã bị đưa tới một cái viện, hộ vệ mà hắn thuê cũng khó đánh lại nhiều người, hơn nữa là người giang hồ, không thể trực tiếp so đo với quan sai. Hắn chỉ có thể bảo những hộ vệ đó đi tìm Nghiêm Liễu trước, tìm cơ hội cứu hắn.
Lúc này cửa mở ra, thấy một người hầu bước vào nói: “Công tử của ta hỏi, hôm nay môn chủ vẫn không muốn luận võ với công tử hay sao?”
Hắn thật sự muốn bật cười vì tức giận: “Ta không biết võ, tranh tài cái gì? Ta đã nói ba ngày, các ngươi cũng hỏi ba ngày, tại sao vẫn không hiểu?”
Người hầu không nói gì, một bóng người khác xuất hiện ở cửa.
Vẫn đội mũ có rèm, là kẻ đã dẫn người tới bắt hắn hôm đó.
Tần Xước nói: “Ép ta luận võ mà không lộ mặt thật, đây là kiểu nói gì vậy?”
Hắn nhìn chằm chằm vào người nọ, thấy người nọ phất tay, người hầu già cáo lui. Người nọ lại lấy Di Sơn Xuyên từ sau lưng ra, quăng lên bàn: “Ta không có kiên nhẫn, tỷ thí đi.”
“Không thể.” Tần Xước lạnh giọng từ chối.
Người nọ đột nhiên đập bàn, rút Di Sơn Xuyên ra khỏi vỏ, đẩy vào ngực hắn, buộc Tần Xước ôm Di Sơn Xuyên, sau đó ném hắn ra ngoài phòng, gã kia cũng rút kiếm: “Quý Như Tê, đừng giả vờ.”
Nghe ba chữ Quý Như Tê, Tần Xước khẽ run trong lòng, tay ôm Di Sơn Xuyên có chút nóng, nhưng vẫn cười không đứng đắn: “Đã lâu không nghe ba chữ Quý Như Tê này, nếu hảo hán có thù oán với hắn, không cần điên cuồng đến mức tìm một người vai không thể khiêng như ta để tính sổ phải không?”
“Luận võ với ta xong, ta sẽ thả ngươi đi.”
Người này vừa lên tiếng, nghe giọng nói và thái độ tìm mọi cách ép hắn luận võ, Tần Xước đã biết đây là Thanh Nha. Nhưng hắn không thể vạch trần, bởi vì Tần Xước thực sự không biết Thanh Nha. Hắn chỉ có thể thở dài, nắm Di Sơn Xuyên. Thanh Nha tưởng hắn muốn nghiêm túc tỷ thí, nhưng lại thấy hắn duỗi tay ra, chĩa kiếm về phía Thanh Nha. Thanh Nha chặn lại, hắn ném thanh kiếm xuống.
“Ta thua rồi, hảo hán bỏ qua cho ta được không? Ngày thường ta chơi với ngươi cũng không sao, đáng tiếc thời gian của ta rất gấp gáp, ta phải vội cầu hôn, không thể chu toàn với ngươi.” Tần Xước nhặt Di Sơn Xuyên lên, “Nếu ngươi đã lấy tiền, ta cũng thu lại thanh kiếm này, không quấy rầy nữa.”
“Vội vàng trở về để thành hôn với nữ tử của Tuần Kiếm Tông à?” Thanh Nha cười lạnh sau lưng hắn, “Ngươi có biết nàng là ai không? Ngươi dám thành thân với nàng.”
Gió thổi rèm che của Thanh Nha, lộ ra bên má bị thương của hắn, tấm rèm lại nhanh chóng rũ xuống, nghe hắn cười nói: “Lúc Bạch Sương tiền bối ám sát Sở Dương Vương và Lâm Tri Vương, ta cũng có mặt ở đó.”
Hắn đến gần Tần Xước: “Ngày đó Bạch Sương tiền bối không thể ám sát hai người cùng một lúc, đành phải đâm Sở Dương Vương trước. Điều này không có gì kỳ quái, nhưng kỳ lạ là, Sở Dương Vương bị thương còn hét lên không cho ai tổn thương Bạch Sương tiền bối, nhưng Lâm Tri Vương đã ra lệnh, Bạch Sương tiền bối vẫn bị giết. Sở Dương Vương bị thương nặng, nhưng cực kỳ đau lòng, không chịu uống thuốc và châm cứu, sống sờ sờ mà tự đưa mình vào chỗ chết. Thay vì nói chết do bị thương, không bằng nói là chết vì tình.”
Thanh Nha nhìn bàn tay đang nắm chặt của Tần Xước hơi run rẩy, nở nụ cười đắc ý, cuối cùng nói: “Trước khi Bạch Sương chết, Sở Dương Vương không màng vết thương, ôm bà, trông có vẻ đau lòng, còn hỏi: "Con của chúng ta ở đâu?". Ngươi hiểu không Quý Như Tê, Tạ Tinh Diêu là con gái của Sở Dương Vương.”
Lục lạc vàng trên Di Sơn Xuyên vang lên, lọt vào tiếng gió giữa hai người bọn họ.
Tần Xước xuất thần, hắn nhớ tới lần cuối Sở Dương Vương gặp hắn.
Hắn bị thương nặng nhưng muốn bào chữa cho sự vô tội của mình, bị đưa tới trước mặt Sở Dương Vương. Kẻ đứng đắn giả tạo kia ra lệnh thẩm vấn hắn, đóng kịch cùng với Lâm Tri Vương, muốn đổ tội lên đầu người giang hồ. Trong lúc hắn chảy máu không ngừng ở trên tuyết, kẻ ngồi trên ghế da hổ dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn bị biến thành một người tàn phế. Bất kể hắn chất vấn đã xảy ra chuyện gì, Sở Dương Vương cũng chưa từng đáp lại nửa chữ.
Gương mặt kia tựa như vẫn còn ở trước mặt, ánh mắt hờ hững, áo choàng lông phủ đầy tuyết, môi mấp máy, nói “Bất kể sống hay chết”, sai người hành hình hắn.
“Ta lặp lại lần nữa.” Vẻ mặt Tần Xước đờ đẫn, nắm chặt tay, đè nén sóng to gió lớn trong lòng, nói: “Ta không phải là Quý Như Tê, cũng sẽ không tỷ thí với ngươi.”
Tạ Tinh Diêu không hiểu người trước mặt.
Nàng nhờ hắn nói cho nàng biết một số chuyện về cha nàng, nhưng người này cứ nói gần nói xa, nàng chán nản chờ Ôn Lương Thu trở về, một lúc lâu vẫn không thấy ai.
Đột nhiên thấy tổng quản kia tới gần Vương công tử thì thầm bên tai vài lời, nam tử gật đầu, nhìn nàng, ánh mắt bình tĩnh và kiên định hơn trước nhiều, khiến nàng thầm run rẩy, nắm chặt kiếm.
“Ta đi ra ngoài xem thử Ôn tỷ tỷ thế nào.” Nàng đứng dậy.
“Cô nương không cần đi, tỷ tỷ cô không vào được, cô cũng tạm thời không ra được.” Nam tử nhàn nhã uống trà, một ánh sáng lạnh đột ngột xuất hiện gần cổ họng hắn.
Hắn bình tĩnh cười: “A Ngọc, ta không có ý gì khác. Những lời vừa rồi của ta là sự thật, nếu đã tìm được cô, ta phải đưa cô về, không thể để cô lưu lạc bên ngoài nữa.”
“Chuyện của ta không đến phiên ngài lo.”
Ánh sáng lạnh càng gần, nam tử hơi ngửa đầu, nhìn Tạ Tinh Diêu đã tức giận, nói: “Về chuyện cô có muốn gả cho ta hay không, nói cách khác, hiện giờ ta đã kế thừa gia nghiệp của phụ thân cô, cô không muốn gả thì có thể trở về làm muội muội của ta. Nhưng nếu cô thật sự muốn biết về thân thế của cô, cô không thể ở lại trong giang hồ.”
“Vì sao?”
“Bởi vì bọn họ sẽ hận cô, bao gồm người muốn cưới cô, hắn sẽ hận cô.” Nam tử đưa chén trà cho nàng.
Tạ Tinh Diêu ấn kiếm chặt hơn, người nọ rụt tay lại, cụp mắt: “Cô chỉ cần biết, năm đó phụ thân của cô, tức là nghĩa phụ của ta, là một trong những động lực gây ra sự kiện Thiên Du Sơn, vậy cô sẽ hiểu.”
“Ngài nói nhảm cái gì? Chẳng phải chuyện ở Thiên Du Sơn chỉ có một mình Lâm Tri Vương…”
“Nhiều người bỏ chạy và chết thảm, sau đó triều đình không truy cứu, những rắc rối khó gỡ trong triều đình như vậy, làm sao chỉ có một mắc xích?” Hắn thở dài, “Ngay cả ta, nhiều năm qua vẫn trốn tránh người giang hồ. Tuy cha cô đã qua đời, bọn họ chưa từng đuổi giết ta, nhưng vẫn ngứa mắt ta. Đặc biệt là hôn phu tương lai của cô, môn chủ của Lược Ảnh Môn.”
Tay cầm kiếm của Tạ Tinh Diêu hơi run rẩy, một cơn ớn lạnh dâng lên trong lòng, nàng hỏi: “Vì sao?”
“Xem ra hắn không nói với cô, hắn giúp triều đình nhiều năm nay, làm mật thám cho hai nước, muốn mượn quyền lực của triều đình để trả thù Lâm Tri Vương. Tám năm, tuy ta không biết vì sao hắn có chấp niệm sâu nặng như thế mặc dù hắn không tham gia vào chiến sự, nhưng nếu hắn hận Lâm Tri Vương đến mức độ đó, làm sao có thể thật lòng chấp nhận thân phận của cô?”
“Hắn…” Tạ Tinh Diêu nhất thời không nói nên lời, nghĩ đến lần đầu tiên thấy hắn ở Tiêu Dao Thị, hắn quả thật… Đúng rồi, lúc ấy hắn nói, không phải làm ăn với người của triều đình chúng ta, hóa ra là làm ăn với Nam Quốc.
“Hắn không chịu nói cho cô biết chuyện này, vậy hai người cũng còn chút bí mật. Ta không nói đến việc hắn có chấp nhận thân thế của cô hay không, nhưng việc hắn đang làm rất nguy hiểm, một ngày nào đó có thể đặt chính mình vào. Ta không thể nhìn cô mạo hiểm theo hắn, dù sao cô cũng là đứa con duy nhất của nghĩa phụ. Nếu cô muốn chạy, ta không thể ngăn cản, nhưng ngay lúc này cô tốt nhất nên ở lại.” Hắn nghiêm túc vỗ vai nàng, nói “Nghĩ kỹ đi”.
“Ngài đã làm gì với Ôn tỷ tỷ?” Nàng buông kiếm xuống, vẻ mặt hoảng loạn, không hiểu gì cả.
“Không làm gì cả, nhưng ta thấy trên cổ tay nàng có quấn vải trắng, có lẽ phía dưới là hình xăm con dơi. Ta đã đề phòng những người này trả thù ta những năm qua, cực kỳ sợ những người có sự khác thường trên cổ tay, cho nên nghĩ như vậy. Ta đã sắp xếp người cho nàng biết thân phận của ta, vậy nàng có thể đoán được thân thế của cô. Ta không cho nàng vào, chắc nàng đã trở về tìm Tần Xước.”
Hắn sẽ nhanh chóng biết thân phận của nàng.
Tạ Tinh Diêu ngơ ngác nhìn Như Tê Kiếm trong tay, đến khi nam tử rời đi, trong lòng giống như bị dao cứa, nhất thời quên hít thở, nhìn bầu trời hoang vắng phía mái hiên.