Tạ Tinh Diêu ngủ không được bao lâu, nàng vẫn nghĩ về Đường Phóng nên đứng dậy đi ra ngoài xem, phát hiện cậu không ở trong phòng, nàng hoảng loạn một hồi, cuối cùng tìm thấy cậu trên mái nhà.
Cậu bé ôm chân, ngồi trên mái nhà khe khẽ khóc. Tạ Tinh Diêu tới ngồi, vuốt đầu cậu, lau nước mắt cho cậu.
“Sư phụ, có phải hôm nay bọn họ lấy con để đe dọa người hay không?” Cậu thấp giọng hỏi trong tiếng khóc.
Tạ Tinh Diêu không phủ nhận, luôn cười vuốt tóc cậu: “Ta là sư phụ của con, là do sư phụ không bảo vệ con kỹ.”
Đợi cậu bớt khóc, Tạ Tinh Diêu mới nhớ tới thời điểm Đường Phóng vừa đến Tuần Kiếm Tông, luôn muốn học một nửa chiêu để về nhà mở võ quán, nhưng bây giờ… Nàng nhẹ giọng hỏi: “Sau này, con định làm gì? Tuy nhiên, hiện tại con không thể xuất sư, vẫn phải đi theo sư phụ.”
Lông mi của cậu bé còn dài hơn nàng, dính đầy nước mắt, gương mặt non nớt lộ ra vẻ trong sáng hiếm có: “Chăm chỉ tập võ, làm đại hiệp.”
Nghĩ tới thời gian đứa nhỏ này ở Tuần Kiếm Tông, kêu cậu thức dậy luyện thần công giống như đòi mạng cậu, ai bảo cậu sau này phải làm đại hiệp, cậu chạy trốn nhanh hơn bất kỳ ai.
“Nếu không thích thì đừng làm khó bản thân, phụ mẫu của con sẽ mong con sống vui vẻ.” Tạ Tinh Diêu ngẫm nghĩ rồi nói.
“Nếu không có bản lĩnh, sẽ không bảo vệ được người thân, không bảo vệ được dân chúng, cũng không giúp được người khác. Nếu trước đây con chăm chỉ tập võ, hôm nay sẽ không bị đám người kia bắt được.” Cậu bé hít mũi, gương mặt và đôi mắt đều đỏ, nghiêm túc nhìn Tạ Tinh Diêu, “Sau này con sẽ không gây phiền phức cho sư phụ.”
Tạ Tinh Diêu đang định nói rằng nàng không quan tâm, thì nghe cậu lẩm bẩm: “Người thấy đó, người tìm phu quân không biết đánh nhau, bình thường bảo vệ hắn thật cực khổ. Nếu con lại cần người bảo vệ, người bận tới mức nào.”
Nàng nhất thời cứng họng, sau đó nghe Đường Phóng nói tiếp: “Sư phụ, sao người không cho hắn học võ công.”
Tạ Tinh Diêu nghĩ, nếu Tần Xước không mất đi võ công, vừa rồi nàng bắt nạt hắn ở trong phòng như vậy…
Nàng nhất định sẽ bị chơi chết ở trên giường.
Tạ Tinh Diêu rùng mình, vội lắc đầu: “Hắn… hiện tại khá tốt.”
Nàng khẽ cười, hai thầy trò dựa vào nhau, nhìn bầu trời đầy sao, Đường Phóng nhẹ giọng nói: “Lúc trước lão nhân luôn gạt con, nói rằng người chết sẽ biến thành ngôi sao, sẽ bảo vệ người sống.”
Tạ Tinh Diêu chưa từng nghe câu này. Nàng không có cha từ nhỏ, nương cũng không thường ở bên nàng, sư phụ chỉ biết nói với nàng một cách nghiêm túc, nàng không có nương. Nàng hiểu một điều, ai cũng phải tự mình lớn lên, không có phụ mẫu che chở cũng phải trưởng thành.
“Ừ, sẽ bảo vệ con, bọn họ đã nói với sư phụ. Sư phụ sẽ thay bọn họ làm chuyện này.”
Tạ Tinh Diêu bị Tần Xước cố ý ho khan để đánh thức nàng lúc sáng. Nàng vốn đang nhập nhèm, muốn hôn hắn một lúc mới thức dậy, nhưng nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của hắn, nhớ tới chuyện tối hôm qua, nàng ngoan ngoãn lăn khỏi người hắn, rúc trong chăn nhìn hắn mặc xiêm y rồi đi ra ngoài.
Nghiêm Liễu tìm thấy Tần Xước khi đang gặm dưa leo ở trong sân, thấy hắn sáng sớm đã không để ý tới Tạ Tinh Diêu, Tạ Tinh Diêu cũng hơi sợ, hắn đi tới hỏi: “Có chuyện gì đó? Mới qua đêm mà sao thành như vậy.”
“Có chút hơi quá đáng.”
“Chuyện gì? Không nhịn được à.”
“Nàng…” Tần Xước nhịn hai lần, cuối cùng trầm giọng và nhíu mày nói: “Nàng trói ta. Huynh nhịn được không?”
Nghiêm Liễu cắn một miếng dưa leo, gật đầu: “Được.”
…
“Các ngươi chơi lớn đến thế à?”
Nói đến đây, Nghiêm Liễu lộ ra vẻ mặt tinh tế hiếm có: “Chúng ta chỉ gặp nhau vài ngày mỗi năm, ngươi cũng biết đó.”
…
Tần Xước cảm thấy mình không thể biểu lộ sự tức giận, phất tay áo rời đi.
Tạ Tinh Diêu đang cúi đầu ngồi ở cửa, khóe mắt chợt nhìn thấy Đường Phóng từ ngoài đường chạy tới, vẫy tay với nàng, trên tay còn cầm một vật khác, có một đám người đi theo phía sau cậu.
Không phải đã gây rắc rối đó chứ.
Nàng nghĩ vậy, đang định bước tới che trước Đường Phóng và cản người lại, khi Đường Phóng chạy đến gần, nàng mới nhìn thấy cậu đang cầm một vật quen thuộc.
“Như Tê Kiếm.”
Nàng lấy thanh kiếm dính đầy bụi từ tay Đường Phóng, lưỡi kiếm còn nguyên vẹn, nhưng chuôi kiếm đã gãy làm đôi.
“Bọn họ đã phụ tìm nó!” Đường Phóng chỉ đám người phía sau.
Đường Phóng đi ra ngoài từ sáng sớm, nói rằng đi mua đồ ngọt ăn, gặp những người dân trong thị trấn. Sau khi rời đi ngày hôm qua, những người được cứu đã kể sự việc cho người dân trong thị trấn biết, mọi người quay lại nơi hang động bị sập vào ban đêm, dọn từng cục đá để tìm gần cả đêm, cuối cùng tìm thấy thanh kiếm trong đống đổ nát trong ánh sáng ấm áp của bình minh.
“Nghe những người trở về nói rằng, nữ hiệp rất quý thanh kiếm này. Chúng ta không làm được gì nên đã giúp ngài tìm nó, coi như là ơn của trời cao.” Một phụ nhân nói.
Tạ Tinh Diêu nói “Đa tạ” rất nhiều lần, rồi tiếp: “Chỗ đó quá nguy hiểm, các ngươi đừng tới nữa. Không ai bắt cóc các ngươi nữa đâu, về nhà đi nhé.”
Mọi người cùng đáp lời.
Lúc nàng quay lại thì thấy Tần Xước đang đi ra, hắn cũng sửng sốt khi nhìn thấy thanh kiếm kia, sau đó thấy Tạ Tinh Diêu buồn bã đưa chuôi kiếm gãy cho hắn xem.
“Hỏng rồi.” Nàng thấp giọng nói.
Hai người giằng co một lát, Tần Xước cầm thanh kiếm, không nhìn nàng, quay mặt qua nói: “Ta sẽ sửa cho nàng.”
Nghe xong, nàng chuyển từ buồn bã sang vui mừng, hôn lên mặt hắn, nhìn vẻ mặt hắn dần dần khá hơn, nàng không lo lắng hắn giận dỗi nữa.
“Thật náo nhiệt.” Không thấy bóng người nhưng có một giọng nữ vang lên: “Sao vừa rồi có nhiều người ở cửa vậy?”
Xoay người lại, Tần Xước và Tạ Tinh Diêu mới nhìn thấy Dư Thiên Thiên.
Dư Thiên Thiên không khách sáo, mở miệng nói: “Ta đã tìm được các đệ tử còn lại. Bọn họ nói, lúc ấy thấy có đệ tử của Ma giáo đi về phía này, ta nghĩ các ngươi cũng tới đây. Mới đi mười dặm đã nghe nói xung quanh chỗ này đã xảy ra chuyện hôm qua, ta đoán chắc do các ngươi làm, xem ra ta không tìm nhầm chỗ.”
“Vân Thủy thế nào?” Tạ Tinh Diêu vội hỏi.
“Cũng tạm, tuy nhiên…” Nàng nhìn Thiên Diện Hồ trước mới nói tiếp: “Lúc ta đến đó, phát hiện các đệ tử trong tông môn đều đang tu luyện Tiêu Dao Quyết nên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Tìm hiểu một hồi mới biết, có một hắc y nhân giao Tiêu Dao Quyết cho bọn họ, có lẽ hắn đang hợp tác với Ma giáo. Cả đám đệ tử thật sự đang tu luyện, cũng may chưa gây ra tai họa lớn. Ta bảo bọn họ về tông môn để luyện tâm pháp trước, trở về sẽ chỉnh lại tà công trên người bọn họ.”
Thiên Diện Hồ khó hiểu: “Vì sao cướp Tiêu Dao Quyết, lại muốn người của Hợp Hoan Tông luyện?”
Tần Xước cảm thấy chút thú vị, nói: “Nếu có người muốn trả thù cho Kim Điệp, do năm đó Kim Điệp không muốn Hợp Hoan Tông quay về chính đạo, vậy để người của Hợp Hoan Tông tu luyện Tiêu Dao Quyết, tức là vì sự kiên trì của người chết.”
Dư Thiên Thiên nhướng mày: “Khi ta khuyên các đệ tử còn lại về Hợp Hoan Tông, hắc y nhân đã bỏ chạy. Ta bảo tiểu đạo hữu đuổi theo, tuy rằng cuối cùng bị mất dấu, nhưng nói là đã đi về phía Nam Quốc. Các ngươi nói rằng Thanh Nha đã trở thành tướng quân của Nam Quốc, ta nghĩ việc này có liên quan đến hắn. Một lần không thành công thì sẽ có lần thứ hai, từ nay trở đi, tông môn nên cẩn thận hơn.”
“Vân Thủy đã về Hợp Hoan Tông hay sao? Dương Vi Tử đâu?” Tạ Tinh Diêu hỏi.
Dư Thiên Thiên gật đầu, nở nụ cười đầy ẩn ý: “Ừm… Hai người bọn họ ở chung. Tuy nhiên, tiểu cô nương nôn nóng về lại tông môn, nàng nói muốn trở về để chôn cất thi thể của ca ca.”
Thiên Diện Hồ kể lại những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay cho Dư Thiên Thiên biết: “Người của Ma giáo đã trốn thoát, bọn họ có rất nhiều nơi để ở, muốn tìm bọn họ phải mất nhiều thời gian, nhưng nhất định phải lấy lại Tiêu Dao Quyết.”
“Đương nhiên” Dư Thiên Thiên xua tay, “Lần này tìm hiểu ta mới biết, bọn họ cướp Tiêu Dao Quyết không đầy đủ, luyện chỉ được vài cấp sẽ bị phản công. Nhưng để đề phòng bọn họ hại người, vẫn nên làm càng sớm càng tốt.”
“Vì sao không đầy đủ?” Thiên Diện Hồ hỏi.
Trầm mặc một hồi, Dư Thiên Thiên mới nói với khuôn mặt nghiêm nghị: “Tiểu cô nương tên Vân Thủy nói, ca ca của nàng đã giấu những trang cuối cùng của Tiêu Dao Quyết. Đám kia ép hỏi hắn, hắn chống cự đến chết cũng không giao ra.”
Bọn họ đang suy nghĩ làm cách nào để đuổi theo người của Ma giáo, Nghiêm Liễu đứng ở cửa nháy mắt với Tần Xước, kêu hắn ra.
“Gửi thư rồi, sự việc đã lan truyền, Lâm Tri Vương có động tĩnh, nhưng tốt nhất là ngươi nên theo dõi kỹ, kẻo xảy ra sai lầm.”
Tần Xước gật đầu.
Tạ Tinh Diêu thấy vẻ mặt hắn hơi khó xử, lại nhìn bộ dạng của Nghiêm Liễu, nàng thấp giọng hỏi: “Lâm Tri Vương đã xảy ra chuyện à?”
“Ta có lẽ phải đến đó.” Tần Xước nói.
“Chàng đi đi” Tạ Tinh Diêu nhìn Dư Thiên Thiên rồi nói: “Ta muốn… đi cùng tiền bối đến Hợp Hoan Tông trước, giải quyết hậu sự cho Vân Sơn, sau đó đi tìm Tiêu Dao Quyết.”
Biết nàng không yên lòng, Tần Xước sờ đầu nàng nói “Ừ”, xoay qua hỏi Nghiêm Liễu: “Chúng ta còn hàng hóa nào cần vận chuyển đến Nam Quốc không?”
“Có một lô binh khí. Theo thời gian đã định, mười ngày nữa sẽ giao cho người của Nam Quốc.”
Tần Xước nói tiếp: “Huynh lặng lẽ báo tin cho quan phủ, sau đó dặn dò thuộc hạ, quan phủ tới bắt thì bỏ trốn, nhưng phải lưu lại một số dấu vết, dẫn sự việc đến Ma giáo.”
Nếu người của triều đình bắt đầu truy tìm Ma giáo, bọn họ sẽ tìm được Ma giáo nhanh hơn.
“Giải quyết sự việc xong, ta sẽ tới tìm nàng” Hắn áp vào má nàng, “Lúc đó chúng ta sẽ tìm một nơi an toàn để ở, nhưng có lẽ vẫn phải trốn tránh người giang hồ.”
Nàng nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm trước khi chia tay, chỉ cần người nàng yêu còn sống, như vậy đã đủ đối với nàng.
“Nghiêm Liễu?”
Lúc này giọng của Dư Thiên Thiên lại vang lên, làm tim Tần Xước lỡ một nhịp.
Hiện giờ Nghiêm Liễu mới nhận ra là cố nhân, bình tĩnh lại, đang định tiến lên thì thấy Dư Thiên Thiên đi tới trước. Nàng nở nụ cười, nhưng khi đến gần Nghiêm Liễu, nàng cầm hai cây kim để ngay cổ Tần Xước.
“Lúc ta đuổi theo người, có nghe nói, người trong giang hồ đang tìm Tần môn chủ, nói rằng Tần môn chủ” nàng nhìn chằm chằm Tần Xước cười, “là Quý Như Tê.”