Vãn Ngân Hà - Miên Miên Băng Thị Tối Hảo Đích

Chương 84: Ngoại truyện



Nàng vẫn cảm thấy khó chịu ở mông, vô thức chạm vào vị trí cái đuôi. Tần Xước không hiểu, nắm tay nàng siết chặt ở sau eo, tiếng rên rỉ của người bên dưới hơi khó chịu. Tiếng nức nở nhỏ nhẹ rõ ràng do sảng khoái gây ra, nhưng hắn có thể nghe được sự đau đớn, lúc này hắn mới nhìn xuống cái đuôi đang lắc lư.

“Ô…” G/ậy th/ịt chạm tới chỗ sâu nhất, tiểu h/uyệt bị nhét đầy tràn không thể thêm chút nào nữa, Tần Xước lại bất động.

Nước suối tràn ra, toàn bộ mông của nàng đều ướt đẫm, cái đuôi cũng bị dính một chút khi giao h/ợp, dính thành một nhúm.

“A Tinh đứng lên, ngoan nào.” Hắn cắn cổ nàng, ôm lấy vòng eo trần trụi của nàng. G/ậy th/ịt vẫn ở bên trong, thỉnh thoảng đâ/m đến chỗ nhạy cảm, vừa cử động một chút, nàng đã rên rỉ, đau nhức khắp cơ thể.

Ráng đứng lên, nàng vịn tường, chịu đựng những cú va chạm đột ngột của hắn, bắp chân run rẩy, xuýt nữa đập vào chiếc gương dài gắn trên tủ quần áo.

Gương lạnh lẽo, nàng nhìn dáng vẻ đáng thương và vướng víu của mình trước gương, nhất thời sửng sốt, sau đó hai vú bị áp vào gương. N/úm v/ú không chịu nổi sự kích thích như vậy, sự lạnh lẽo lập tức xâm chiếm cơ thể, bộ ngực hiện thành những vòng tròn trên gương.

Cái đuôi rũ xuống g/ậy th/ịt, lộ ra mấy tấc ở giữa hai chân, cọ vào da thịt đùi khiến nàng vô cùng ngứa ngáy.

Nàng thở dồn dập, mỗi lần hơi thở phả vào gương, tạo thành từng tầng sương mù, nàng kêu càng to hơn.

“Khụ khụ, Tần Xước ta không chịu nổi nữa, ta khó chịu.” Nàng thấp giọng nức nở, sau khi tận hưởng sự va chạm hoảng loạn của hoa h/uyệt mới có dấu hiệu nhẹ nhõm.

Hai tay nàng run rẩy, được hắn nhẹ nhàng đặt lên giường lần nữa. Có lẽ đây là lúc nàng yếu đuối nhất, ngẩng cổ để lộ bộ phận dễ bị tổn thương nhất, rụt rè muốn được hắn ôm vào lòng và hôn.

“Thả lỏng.” Tần Xước quẹt nước suối ở miệng huyệt, bôi ở lối vào cái đuôi càng nhiều hơn, sau đó nhẹ nhàng kéo món đồ kia ra.

Trong suốt quá trình, Tạ Tinh Diêu rên rỉ không nhịn được, thân thể cũng khẽ run rẩy.

“Cái đuôi của tiểu hồ ly rơi ra rồi…” Nàng lẩm bẩm nhìn cái đuôi bị Tần Xước ném xuống đất, trong mắt tràn đầy nước tựa như thật sự bị mất cái đuôi.

Hắn rời khỏi hoa h/uyệt, lật người lại đối mặt với hắn.

“Không đeo đuôi cũng đủ giống hồ ly tinh, khó chịu thì bỏ đi.”

Tạ Tinh Diêu chớp mắt, đầu óc mơ hồ, một hồi lâu mới phản ứng và nói “Ờ”. Hắn thấy nàng còn ngốc hơn bình thường, không khỏi trêu chọc nàng.

G/ậy th/ịt do dự ở miệng huyệt, nàng từ bối rối chuyển sang xấu hổ vì bị dục vọng nuốt chửng. Tần Xước vuốt ve bộ ngực trắng nõn, hôn và thưởng thức mùi vú thoang thoảng. Nàng mím môi, căng thẳng đến mức không nói nên lời.

“Ta… chưa no.” Nàng đưa tay nắm g/ậy th/ịt hồng tím trơn láng đã ngâm trong nước suối của mình, rất nóng, vẫn to đến đáng sợ.

“Tiểu hồ ly thích ăn g/ậy th/ịt đến vậy à?” Hắn khẽ cười đứng dậy, vùi sâu g/ậy th/ịt trước khuôn mặt ngây thơ.

“Thích… Nhưng chỉ thích chàng thôi.” Nàng ôm hắn, lời nói mềm mại khiến người ta mềm nhũn cả xương cốt.

Chết tiệt, hắn kìm nén sự thôi thúc thú nhận và tấn công nhụy h.oa.

Nàng rùng mình, ngực họ áp sát nhau, hai vú nàng bị ép không còn hình dạng. Tay chân Tần Xước luôn hơi lạnh, nhưng lúc này lại ấm hơn nàng, cơ bắp gầy gò của hắn vẫn có những đường nét rõ ràng có thể chạm vào. Nàng vuốt ve hắn, ôm tấm lưng rắn chắc của hắn, cảm nhận kết cấu của xương và cơ thể, phối hợp với đòn tấn công của g/ậy th/ịt bên dưới.

“Ô…” Nàng thì thầm bên tai hắn, cắn vai và tai hắn, nhụy h.oa mới giảm bớt đau nhức một chút.

So với chiều sâu vừa rồi, lúc này hắn ôm eo người trêu chọc chín nông một sâu, rồi đột ngột đi vào hoàn toàn, trong phòng vang lên một tiếng “bụp”, kèm theo tiếng nức nở lẻ tẻ của Tạ Tinh Diêu.

Sau đó tiếng rên rỉ giảm dần, môi nàng bị chặn lại.

Đối diện với cặp mắt sâu thăm thẳm, nàng như nhìn thấy tình yêu sâu đậm quyến luyến. Nàng ôm vai Tần Xước, rõ ràng nàng đang bị va chạm bên dưới, mông căng cứng đến mức đau đớn, nàng vẫn chật vật duỗi thẳng eo để tiếp nhận những cú đâm sâu.

Nàng chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ như khóc vì lực đẩy ở phần dưới cơ thể. Nàng không kiêng dè điều gì, nếu tiếng khóc như vậy có thể khiến hắn hiểu rõ niềm vui của nàng đều do hắn gây ra, nàng sắn sàng làm như thế.

Đầu ngón tay hắn vòng quanh n/úm v/ú nàng, những nụ hôn dày đặc rơi xuống xương quai xanh và cổ, vết hồng dần dần hiện ra khiến thân thể nàng càng thêm quyến rũ.

“Tiểu hồ ly vui không?”

Toàn thân nàng chìm đắm trong niềm vui sướng, đôi môi hồng khẽ nhếch, giọng nói mềm mại ngắt quãng: “Tiểu hồ ly… rất vui…”

Nhiều năm qua, Tạ Tinh Diêu rất thích nán lại trên giường, làm thật vui vẻ, cảm thấy buồn ngủ thì chợp mắt một lát. Khi tỉnh dậy, hai người đều chưa thoát khỏi cơn buồn ngủ, ánh nắng chiếu vào, có thể thủ thỉ một cách lười biếng, hai cơ thể lại quấn nhau, không ai rời ai.

Luôn là như thế, ngày thật dài và tràn ngập niềm vui.

Có lẽ do quá chăm chỉ luyện công lúc trước, cơ thể Tạ Tinh Diêu không thích hợp để thụ thai. Tần Xước cũng nói rằng không cần phải vội, nghĩ đến chuyện trước đây sư phụ của nàng sợ nàng bị Sở Dương Vương phủ phát hiện, cho nên không cho nàng xuống núi rất nhiều năm, hắn muốn để nàng vui chơi thêm hai năm nữa.

“Ta thấy ngươi ham chơi thì đúng hơn.” Ôn Lương Thu nhướng mày. Đây cũng là sự thật.

Hiếm khi hai người ở bên nhau mà không hề lo lắng, hắn chưa muốn kết thúc những ngày như vậy.

Sau đó, cơ thể Tạ Tinh Diêu hồi phục khá hơn, nàng có thai, Tần Xước mới đưa nàng về Lược Ảnh Môn để tĩnh dưỡng.

Trong thời gian Tạ Tinh Diêu mang thai, nàng luôn luôn lo lắng và sợ hãi. Nàng biết thân thể mình rất khó thụ thai, mỗi khi bụng có chút vấn đề gì đó, nàng đều có chút sầu lo. Nhưng nàng sầu lo cũng làm Tần Xước lo lắng, nếu nàng gặp ác mộng lúc nửa đêm, Tần Xước đều vội vàng đứng dậy đi kêu đại phu.

“Tần Xước!” Khi nàng mang thai được bảy tháng, Tạ Tinh Diêu đột nhiên nôn nóng chạy đến cửa kêu Tần Xước. Hắn chạy đến, nàng mới hoảng loạn nói: “Cử động.”

Mạch vẫn bình thường, nhưng trên cái bụng thẳng đứng đột nhiên xuất hiện một khối u nhỏ. Tạ Tinh Diêu nhìn Tần Xước sắp khóc, hắn chậm rãi nắm tay nàng chạm vào khối u kia.

“Không sao, đứa bé không sao đâu.” Hắn an ủi, nhìn Tạ Tinh Diêu dùng ngón tay vuốt ve chỗ nhô lên, tựa như thật sự đang chạm vào đứa bé trong bụng, từ sầu lo chuyển sang tò mò, cuối cùng lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng.

Sự lo lắng của Tần Xước có phần nào đúng, những ngày chỉ có hai người càng lúc càng ngắn.

Hai đứa bé, một nam một nữ, chào đời cùng lúc. Khi mới sinh, tuy nho nhỏ nhưng cũng đủ tháng, trông nhỏ hơn những đứa trẻ bình thường một chút.

“Trẻ sinh đôi nhỏ hơn một chút cũng là chuyện bình thường, đừng lo lắng quá, hai đứa bé không sao đâu.” Ôn Lương Thu nói như thế với Tạ Tinh Diêu, nhưng vẫn không thể ngăn nàng nhíu mày tám canh giờ mỗi ngày và nằm cạnh nôi lo lắng.

Tuy nhiên, hơn một tháng sau, bọn trẻ vẫn phát triển rất tốt, cuối cùng Tạ Tinh Diêu mới yên lòng. Buổi tối nàng muốn ôm chăn qua phòng con ngủ như thường lệ, đột nhiên bị ôm eo ép vào cửa.

Nhìn ánh mắt hơi oán trách của Tần Xước, nàng mím môi cười, hôn hắn, đang định chuồn đi thì bị Tần Xước giữ chặt.

“Có con rồi nên không cần tướng công nữa à, còn muốn chạy?”

Chăn của nàng bị rút ra, bị đẩy đến mép giường, nàng muốn giãy giụa thêm thì đã bị Tần Xước nhéo vài chỗ ngứa. Nàng cười khúc khích, mặt đỏ bừng, bắt đầu đùa giỡn ở trên giường với hắn.

Trong thời gian mang thai, nàng ăn nhiều hơn, hiện giờ vẫn chưa giảm bớt, sờ vào mềm mại hơn rất nhiều, Tần Xước càng ngày càng thích ôm nàng.

“Tiểu hồ ly béo rồi, đừng nhéo.” Nàng nhíu mày, không cho Tần Xước nhéo mặt nàng.

“Ừ, bây giờ là tiểu hồ ly béo vừa mới sinh con.” Hắn hôn lên má và cởi quần áo nàng.

Lúc hắn nhẹ nhàng liếm mút n/úm v/ú, Tạ Tinh Diêu vội nói: “Đừng, đừng ăn, chút nữa hai đứa nhỏ sẽ dậy.”

Sau đó nàng bị Tần Xước nhìn chằm chằm, cuối cùng nàng mím môi, không ngăn cản nữa, nhìn hắn bắt đầu liếm mút.

Đến nửa đêm, quả nhiên có tiếng khóc của trẻ con, Tạ Tinh Diêu rời khỏi vòng tay Tần Xước chạy qua, lúc này người chăm trẻ mới lui xuống.

Tần Xước cũng tới coi nàng cho con bú. Lúc cho đứa thứ hai bú, mới được một lát, Tần Xước đang đắp chăn cho đứa trẻ vừa no bụng và đang ngủ, xoay lại thì thấy Tạ Tinh Diêu và đứa bé, một lớn một nhỏ, đều nhìn chằm chằm hắn.

Những giọt nước mắt trong đôi mắt đen láy của bé con còn chưa khô, miệng xì hơi, chuẩn bị khóc tiếp. Tạ Tinh Diêu cũng nhìn chằm chằm hắn, thấp giọng nói: “Bé chưa no.”

Tần Xước thở dài, đầu hàng, đứng dậy nói: “Ta đi nấu chút canh.”

Sau khi cho đứa bé uống canh, Tần Xước dỗ con ngủ, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, quay lại thì thấy Tạ Tinh Diêu đã nằm ngủ yên lặng bên giường.

Khuôn mặt đang ngủ dưới ánh trăng yên bình và ngoan ngoãn, hắn cũng ngồi xổm xuống, đắp chăn mỏng cho nàng, nhìn đứa bé ngủ với tư thế kỳ quái, nằm xuống bên cạnh cánh tay Tạ Tinh Diêu, khẽ cười nhắm mắt lại.

Đường Phóng rời khỏi Lược Ảnh Môn khi hắn 18 tuổi và trở về Tuần Kiếm Tông.

“Dù sao sư phụ ta còn có đất ở Tuần Kiếm Tông, không thể bỏ mặc nó.” Đường Phóng nghĩ rằng mình đã học gần xong công phu, không có ai trong sư môn cũng không tốt nên hắn trở về.

“Lại muốn Thiên Phong Hội chứ gì. Cạnh tranh không được thì đừng viết thư cho sư phụ của ngươi, kẻo nàng khó chịu.” Tần Xước nhìn trời nói.

Đã nhiều năm trôi qua, Đường Phóng vẫn bị Tần Xước chọc tức đến mức dậm chân.

Hai đứa nhỏ lớn lên bình an, nhưng cũng không bớt lo, không đứa nào chịu ở yên, mỗi ngày không đập vỡ thứ gì đó thì không chịu ngừng.

Năm Tạ Tinh Diêu 30 tuổi, gặp phải một chuyện xui xẻo, năm đó Bách Hiểu Sinh đưa nàng vào vị trí đệ nhất kiếm trong thiên hạ.

Xui xẻo đúng là xui xẻo, kể từ đó, thường có người tới thách thức.

Năm nọ, có một thiếu niên cầm kiếm đến, nhìn thấy một nam tử ôn hòa và tao nhã đang chơi chim ở trước cổng Lược Ảnh Môn, nam tử đó thấy hắn ăn mặc như vậy nên hỏi: “Tìm ai?”

“Tìm Tạ Tinh Diêu, Tạ trưởng lão của Tuần Kiếm Tông.”

Nam tử kia hướng về phía cửa hét lên: “Tạ Tinh Diêu, có người tới.”

Thiếu niên thấy một nữ tử mặc thường phục cầm cái xẻng nhỏ vui vẻ chạy ra, nhưng vừa nhìn thấy hắn, mặt nàng xụ xuống.

“Lại muốn đánh nhau?” Tạ Tinh Diêu thấp giọng lẩm bẩm với Tần Xước. Tần Xước vuốt tóc nàng: “Ngoan nào.”

Sau đó Tần Xước lại hỏi thiếu niên: “Từ đâu tới?”

“Đại Mạc.”

“Đi một chuyến từ xa xôi tới đây không dễ dàng gì, đánh đi.” Tần Xước thở dài, nhéo tai Tạ Tinh Diêu.

Mãi đến khi Tạ Tinh Diêu 40 tuổi, tên của nàng hoàn toàn biến mất khỏi danh sách kiếm khách trên giang hồ.

Nghe đồn, Lược Ảnh Môn cho Bách Hiểu Sinh một số tiền lớn mới rút tên nàng ra được, coi như được nhàn nhã.

Năm nàng 32 tuổi, nàng nhận được một món quà. Tần Xước mua ngọn núi bên cạnh, trồng một thung lũng hoa, đủ loại theo mùa xuân hạ thu đông, mỗi mùa một sắc hoa.

Nàng xây một ngôi nhà ở đó, cũng thường sống ở đó.

Khi Đường Phóng 30 tuổi, hắn xông vào kiếm trận, học được Trường Hà Quyết. Cuối cùng Tạ Tinh Diêu cũng học xong Hoành Vân Liệt, muốn dạy cho hai đứa nhỏ, con trai thích chế tạo vũ khí nên Tần Xước rất cảm động, nên chỉ dạy Hoành Vân Liệt cho con gái.

Giang hồ có lời đồn, nữ kiếm khách từng đứng đầu danh sách kiếm khách còn có một chiêu kết hợp Trường Hà Quyết và Hoành Vân Liệt. Nàng đã từng dùng. Ai nhìn thấy cũng nói là ngân hà đang rơi xuống trước mắt, trời đất bị đảo lộn, tựa như sức mạnh của một vị thần.

Nhưng Tạ Tinh Diêu không dạy chiêu này cho người khác.

Có người tới xin chiêu kiếm, Tạ Tinh Diêu từ chối. Người nọ cho rằng mình có tư chất rất cao, không hiểu vì sao Tạ Tinh Diêu không chịu dạy.

“Chờ đi, chờ cơ hội, ít nhất bây giờ ta sẽ không dạy ngươi.” “Vì sao?”

Vãn Ngân Hà đã trở thành sát chiêu, Tạ Tinh Diêu hiểu rõ trong lòng, một tay nàng chống cằm, nghiêng đầu nói: “Ít nhất khi hắn còn sống, không thể dùng chiêu này để giết người, đó là chiêu ta dùng để hái sao cho hắn.”

“Tạ Tinh Diêu!”

Cách đó không xa, trong căn nhà nhỏ vang lên tiếng gọi nàng. Nhìn khói bếp dần tan, Tạ Tinh Diêu “Oi” một tiếng, cầm kiếm chạy về phía căn nhà nhỏ xuyên qua những đóa hoa xuân đang nở rộ.

———– Ừ thì, kết thúc hoàn hảo là ở ngay đây, nếu đọc tiếp, tôi cảnh báo trước rồi nhé (lời tác giả) ————-

Khi Tạ Tinh Diêu 50 tuổi, Tần Xước đột nhiên nói rằng muốn trồng cây. Một cái cây đã được trồng ngay trước thung lũng hoa.

“Vì sao muốn trồng cây?” Tạ Tinh Diêu hỏi.

Tần Xước giữ cái cây còn nhỏ, nói: “Nàng có biết bao nhiêu bông hoa, chẳng lẽ ta muốn một cái cây thì không được.”

Năm đó, sức khỏe của Tần Xước không ổn.

Họ giao cho bọn nhỏ hầu hết mọi việc, yên bình ở trong thung lũng hoa. Hai năm sau, hắn qua đời.

Sau đó, Tạ Tinh Diêu luôn luôn nhìn cái cây kia. Nó rất dễ nuôi, trong những năm hạn hán khắc nghiệt, nó vẫn vững vàng. Nàng đột nhiên hiểu ý Tần Xước, chỉ có canh giữ cái cây này, nàng mới có thể tìm được chỗ dựa để sống tiếp.

Mười năm sau, không rõ nguyên nhân, khi Tạ Tinh Diêu đi ra ngoài nhìn cái cây, nó bỗng khô héo như thể toàn bộ sức lực đều bị rút cạn.

Tiết Thanh Minh đến, hai đứa con tới ở với nàng, đi gặp Tần Xước.

Nàng ngồi trước nhà, thẫn thờ nói: “Hình như cái cây kia không xong rồi.”

Hai đứa con mới rời đi hai ngày, gặp ác mộng cả đêm nên chạy đến thung lũng hoa. Tới nơi, họ nhìn thấy Tạ Tinh Diêu lặng lẽ dựa vào cái cây, không hề bị bệnh hay tai họa gì, đã tắt thở.

Thung lũng hoa được giữ lại, cả dải ngân hà che giấu Di Sơn Xuyên và Như Tê Kiếm. Sau này có người tới tìm thanh kiếm nhưng không ai tìm thấy bất kỳ dấu vết nào.