Vạn Người Chỉ Yêu Em

Chương 7: Anh ta là lăng vĩ dạ



Liễu Bảo Trân rút tay lại, lấy thêm một chút thuốc thoa lên má Dương Thiên Hải, cô thở dài trả lời:

- Ừ, tôi cho anh thêm một thời gian. Nhưng hãy nhớ lời tôi, thời gian còn lại không đủ dư để bố thí nữa.

Thiên Hải nhìn sâu vào đôi mắt cô, đôi ngươi đen láy không tý cảm xúc, hắn nhìn cô nhưng cứ ngỡ đang nhìn thấy chính mình qua chiếc gương phẳng lặng vậy. Hắn gật đầu ôm lấy cô, cuối đầu định hôn lên bờ môi ấy, nhưng cô đã kịp né tránh, đứng dậy rời khỏi phòng.

Vòng tay Thiên Hải trống vắng, đôi tay vẫn còn giữ nguyên trạng thái trên không trung, mặt ngây ra một lúc mới buồn bã đưa tay trở về.

Lý Chử Thiên hôm nay không thể mang Bảo Trân đi chơi được bởi vì cậu bận đưa Tiểu My đến sân bay, thời gian đối với Trân lúc này là quá dư thừa, cô dạo bước khắp thành phố rồi vô tình dừng trước một tấm quảng cáo phim lớn.

- Tư Tố? Cô vẫn như ngày nào.

Liễu Bảo Trân đưa tay cấu nát khuôn mặt nữ chính trong tờ quảng cáo phim: "Thiên Thần Hạ Trần", nếu như không có ngày hôm đó, thì người đang trong tờ quảng cáo này chính là Liễu Bảo Trân cô đây. Cô đánh mắt về phía bên cạnh, Tư Tố trong hình. Nơi đó một chàng trai cao to, đôi mắt sâu hút lạnh lùng, sóng mũi hắn cao, khuôn mặt vuông vức góc cạnh như được tạc từ chính những đôi tay điêu luyện nhất. Thân hình thẳng tắp, hắn chỉ mặc đơn độc chiếc quần đen theo thời, đôi ngực trần vung cao đầy chắc khỏe, cơ bụng sáu múi để lộ ra ngoài khiến thiếu nữ không thể kiềm lòng nổi.

- Dương Thiên Hải và Tư Tố, một cặp trời sinh. Hai người xem ra cũng xứng đôi đấy.

Khóe môi Bảo Trân nhếch nhẹ, cô đảo mắt khinh khỉnh nâng bước rời đi, trong lòng cô lúc này như ngàn mũi dao đâm xuyên qua rất đau nhưng tâm thức còn sót lại của cô không cho phép cô gục ngã, không cho phép Trân Trân phải vì hắn một lần nữa khóc. Nhớ lần trước cô khóc vì nỗi đau xé tim, và kết cục đã đến như thế nào? Cô vẫn còn chưa thể quên đâu.

Thế nhưng sự chế giễu, miệt thị cặp đôi trời sinh đó chưa được bao lâu thì đôi tay Bảo Trân như bị tê cứng, mồ hôi lạnh rịn trên trán, đôi chân bủn rủn không nhấc lên chạy nổi, cô cứng đứng chồng tại chỗ, mắt mở to đầy kinh hãi nhìn về phía trước.

- Chào em, Liễu Bảo Trân!.

Miệng cô hé mở và không cách nào ngậm lại được, ánh mắt cô hiện lên những hình ảnh kinh khủng khắc sâu vào linh hồn cô không thể nào buông ra được. Bảo Trân muốn khóc, thật sự rất muốn gào thét rồi bỏ chạy thật nhanh. Nhưng không thể...

Người phía trước tiến lại gần Trân hơn nữa, anh ta đưa tay vuốt ve đôi má xanh xao, nhợt nhạt của cô, nụ cười đẹp trên môi anh như rót rượu khiến người nhìn say đắm chìm vào, dưới cái nắng sớm nụ cười ấy như phát ra quầng hào quang chói lói, tựa mặt trời phản quang phải ấm áp cớ sao nó lại lạnh lẽo đến vậy.

Gáy tai của Bảo Trân đã dựng đứng, cô lạnh phát run co người lại, bước chân cố gắng lùi lại, miệng mấp máy:

- Sa...ooo... có... t...hể...???...

Liễu Bảo Trân càng lùi thì người trước mặt càng tiến, đôi tay vẫn chưa rời khỏi bờ má lạnh lẽo của cô, hắn cười híp mắt:

- Sao lại không thể? Vợ à, em đã không ngoan khi trốn khỏi tôi.

Bảo Trân lắc đầu nguầy nguậy, cả người cô run như cầy sấy, rõ ràng đây chỉ là mơ thôi, cô đã chạy thoát rồi mà, anh ta không thể nào đi theo cô được. Chưa tin vào nhân ảnh trước mặt, cô bật cười trào phúng:

- Ngủ mà cũng mơ thấy anh, tôi bị bóng ma của anh ám ảnh quá rồi!.

Người trước mặt nghiêng đầu, những ngón tay thon dài tự tiện vuốt ve vành tai cô, rồi dần lướt xuống chiếc cổ trắng ngần của Trân, cô nuốt nước bọt một cách khó khăn, trong lòng lại dấy lên nỗi hoài nghi. Sao cảm giác lại thật tế đến như vậy? Ngón tay anh mỗi lúc chơi đùa nơi đâu, ở đấy cứ như có dòng điện chạy loạn, khiến cả người cô rân rê vừa buồn vừa đê mê. Anh cúi đầu, áp sát đôi môi đến vành tai cô mút nhẹ, chiếc lưỡi tinh nghịch dưới trăm con mắt trêu ghẹo vành tai đỏ ửng của cô, nhịp thở Bảo Trân gấp gáp. Nơi cổ hơi buồn nhột bởi hơi thở ấm nóng của anh phả vào, anh tà mị:

- Nếu đây là mơ, vậy em không thể cảm nhận được rồi. Và nếu đây là mơ, tôi có thể ăn em tại đây. Vì tất cả chỉ là ảo ảnh do em tạo nên thôi.

Liễu Bảo Trân đương nhắm hờ mắt thở dốc, nghe lời anh nói, cô liền mở to mắt, không biết dồn được sức nơi đâu, rất nhanh phản ứng đẩy anh ra xa, ngón tay trỏ của cô giơ lên chỉ thẳng vào mặt anh:

- Tôi sẽ không trở về cùng anh đâu Lăng Vĩ Dạ.

Cái vẻ ngang bướng này làm Lăng Vĩ Dạ thích thúc, cười to, anh nắm lấy ngón tay cô đưa vào miệng khẽ mút, giọng nói của anh đầy sủng nịnh khiến cô liệt hết tất cả dây thần kinh:

- Vợ à, em không về thì anh sẽ ở đây cùng em... Đến hết kiếp này.

Lúc cô tỉnh táo trở lại đã thấy bản thân bị anh ôm chặt yên vị trong lòng, chiếc xe limo đen bóng dừng lại trước mặt hai người. Trân Trân vùng vẫy:

- Buông ra, tôi không đi theo anh.

- Quyền quyết định không nằm ở em.

Anh không cho cô thoát chạy, siết chặt cô vào lòng, do Vĩ Dạ cao to hơn Trân Trân rất nhiều, nên cô không thể nào dư sức chống cự được, huống chi... Anh ta là Lăng Vĩ Dạ... Con trai độc nhất của Diêm Vương.

Trong lúc hai người giằng co giữa thanh thiên bạch nhật không người nào dám xen vào thì từ xa hai bóng dáng thân quen đang tiến lại, mỗi lúc một gần:

- Anh Lăng.

Người vừa mới lên tiếng không ai khác ngoài kẻ khiến Bảo Trân đêm ngày ăn cũng không ngon, cứ nhớ đến là muốn cầm dao giết chết. Tư Tố.

Cô ta trông đẹp hơn khi xưa rất nhiều, thân hình đẫy đà, khuôn mặt vốn đã tinh tế có sức hút, nay nhờ son phấn đã trở nên quyến rũ, e lệ hơn vạn lần. Tư Tố mỉm cười từ tốn đứng bên cạnh Dương Thiên Hải cúi đầu chào Lăng Vĩ Dạ.

Dương Thiên Hải nhìn Bảo Trân, hắn bạnh quai hàm, cay nghiến nhìn chằm chằm vào cô, còn Trân thì cuối đầu, tay xoa nhẹ hai bên thái dương, bây giờ cô chỉ mong Lăng Vĩ Dạ lôi cổ cô xuống địa ngục nhanh và ngay đi, ở đây thật sự khó xử quá! Nhưng khi ánh mắt Liễu Bảo Trân cố cúi xuống che giấu vẻ bối rối, cô lại nhìn thấy đôi tay của Thiên Hải và Tư Tố siết chặt vào nhau, cái siết chặt đó lại làm trái tim Trân như bị nhét vào giữa hai bàn tay đó và ra sức bị bóp nát. Nghẹt thở quá!.

- Chào Thiên Thần Tư Tố, cơn gió xuân nào đã mang cô và cả Thiên Thần Sa Ngã tới đây thế này?.

Thiên Thần Sa Ngã là vai diễn nổi bật của Dương Thiên Hải, không ngờ rằng vai đó để lại ấn tượng quá sâu sắc khiến ai cũng gọi hắn là như thế, bộ phim được công chiếu gần một năm trước rồi. Bảo Trân không có vinh hạnh để thưởng thức cặp tình nhân này diễn sâu, mà cô cũng không cần xem làm gì, ngứa mắt chết đi được.

Dương Thiên Hải bỗng nhiên lên tiếng, giọng hắn không cao không thấp, chẳng gấp gáp hay cố nhấn mạnh, âm thanh đó vẫn êm tai trầm ổn đến khó đoán được tâm tư hắn:

- Chỉ là trùng hợp thôi. Nhưng tôi vẫn còn thắc mắc tại sao giữa ban ngày ban mặt thế này Lăng thiếu gia lại đi ôm vợ người khác.

Ôi! Cuối cùng thì hắn cũng lên tiếng chỉ điểm thẳng vào cô rồi, mà còn sử dụng cái nghiến răng tức giận đó nữa. Lăng Vĩ Dạ hừ lạnh, anh lại mỉm cười, một nụ cười như không vẽ vời ngang bướng:

- Đây là vợ của Thiên Thần Sa Ngã sao? Tôi lại không biết đây, chỉ là vô tình bắt gặp một người thú vị như vậy, bỏ qua thì thật sự uổng quá! Với lại anh đã có đóa mẫu đơn bên cạnh rồi, cần chi nhành hoa dại nhỏ bé này nữa nhỉ?.

Trong đầu Liễu Bảo Trân thầm rủa Lăng Vĩ Dạ, dù có rủa thật nhưng vẫn cứ vểnh cái lỗ tai lên nghe những lời đối đáp giữa hai người mà vui vẻ. Tư Tố giờ đây trở thành vô hình rồi, điều đó làm Trân Trân thõa mãn. Thế nhưng...

Hoa dại cái đầu anh... Chết tiệt! Người ta là mẫu đơn cơ đấy! Tôi ít ra cũng hoa hồng trắng tinh khôi, giữa biển ngàn tuyết trắng tựa tinh linh xinh đẹp chứ.