"Này này này......" Tống Thả thấy Lục Bắc Hoài đi tới, tức thì luống cuống, vội xua tay: "Đợi lát nữa! Đợi lát nữa! Phải đi học mà!!"
Sao buổi sáng sớm lại chơi trò này chứ! Hứng thú gì đây!
"Đây là chính cậu đã đồng ý với tôi đấy." Lục Bắc Hoài kéo tay đang kháng cự của Tống Thả, ép cậu chạm vào viền ren của chiếc váy: "Chẳng lẽ cậu định lừa tôi?"
Viền ren hơi thô ráp, làmcho ngón tay tê dại.
Tống Thả lập tức rút tay về, nghĩ thầm chắc mình bị lừa rồi.
Lục Bắc Hoài thấy Tống Thả như vậy, sắc mặt đột nhiên trầm xuống: "Cậu từ chối tôi?"
Tống Thả: "......" Cậu nhìn Lục Bắc Hoài đang có ánh mắt muốn ăn thịt người, cẩn thận đặt tay mình lại vào tay Lục Bắc Hoài, mỉm cười nói: "Không, chỉ là cảm thấy ren hơi cộm vào tay thôi."
"Yếu ớt." Lục Bắc Hoài nói.
Trong lòng nghĩ, bây giờ chưa kiếm đủ tiền, mua váy không đắt, chất liệu có chút thô ráp. Nhưng chờ hắn kiếm nhiều tiền sẽ mua váy có chất liệu tốt hơn.
Tống Thả: "." Mọi thứ đều để cậu quyết định là được.
Cậu nhìn đồng hồ trên tường, nếu không đi ngay sẽ thật sự bị trễ học, thấy Lục Bắc Hoài cố chấp như vậy, nghĩ thầm hắn chắc chắn muốn trêu chọc "Tống Thả", mới vội vàng vào sáng sớm như vậy.
Nảy ra một ý tưởng, cậu nghĩ tới một cách dỗ hắn!
"Nếu không thì tôi mặc váy đi học." Cậu lấy váy, quấn lên, lừa được chút nào hay chút đó, dù sao đến trường học sẽ không có thời gian, chắc tên này sẽ quên mất.
Váy nhỏ, quấn dây và ren lên cũng không nhìn ra là cái gì.
Nhưng lời này lại chọc đúng điểm nào của ai kia, ánh mắt Lục Bắc Hoài lạnh xuống, không biết nghĩ đến gì, nhíu mày, biểu cảm dần nhuốm sự giận dữ.
"Cậu muốn mặc váy đến trường?"
Tống Thả quấn váy lên xong, giả vờ bình tĩnh nói: "...... Hiện tại không có thời gian." Mặc hay không mặc là chuyện khác nhau, lừa để đi học trước đã.
"Cậu muốn cho người khác biết cậu thích mặc váy sao?" Ánh mắt Lục Bắc Hoài đột nhiên trầm xuống.
Tống Thả nhìn Lục Bắc Hoài, dùng giọng nói nhỏ nhẹ dỗ: "Đâu có, chúng ta giữ bí mật, không ai biết hết."
Biểu cảm của Lục Bắc Hoài hơi dịu lại, từ "bí mật" như kích thích điều gì đó, mặt mày giãn ra một chút, giây lát sau lại nhíu mày: "Đừng nghĩ rằng làm vậy là tôi sẽ thích cậu."
Bí mật à?
Vậy họ có thể đi đâu để mặc? Phòng thiết bị? Nhưng nơi đó bẩn, da thịt mịn màng của người này chắc chắn sẽ bị dơ.
Nhưng mà...
Dơ một chút cũng không sao, cũng rất xinh đẹp.
"Tôi biết, nhưng cậu dù sao cũng phải cho tôi cơ hội chứ đúng không?" Tống Thả thấy Lục Bắc Hoài như vậy, biết mình đã lừa người thành công, cười tươi: "Một ngày nào đó cậu sẽ thích tôi."
Chờ đến ngày đó cậu có thể sẽ được Lục Bắc Hoài thả đi.
Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, hơi ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt sáng trong như pha lê, đuôi mắt nhếch lên, cười tươi như hoa, không có lực công kích nào, ánh mắt chân thành làm tăng độ tin cậy.
Lục Bắc Hoài nghĩ thầm, gương mặt này chỉ có mặc váy hắn mới thấy đẹp, đừng tưởng bây giờ làm nũng là được tha thứ.
"Tống Thả, tôi sẽ không thích con trai."
Nói xong, xoay người lấy cặp, tay nắm chặt thành quyền, hàm dưới căng chặt.
Tống Thả: "?"
Cậu cũng không thích con trai mà.
Cũng may là dỗ được, Tống Thả nhanh chóng gói váy vào túi nhỏ, lát nữa trộm nhét vào cặp sách.
Hai người lại sửa soạn thêm một lúc rồi mới xuống lầu.
Bên ngoài khu chung cư cũ, một chiếc xe hơi màu đen đã đậu từ lâu.
Tài xế thấy hai bóng người quen thuộc bước ra mới mở cửa xe.
"Thiếu gia, Bắc Hoài, buổi sáng tốt lành." Sau đó thì thấy bên môi Lục Bắc Hoài bầm tím, nhưng cũng không hỏi gì thêm. Cậu nhóc này cả ngày chỗ này bị thương, chỗ kia bị thương.
Nhưng không phải do thiếu gia nhà mình gây ra, nếu Lục Bắc Hoài bị thiếu gia đánh thì ông cũng chẳng biết nói gì.
Tống Thả lên xe trước, thấy tài xế quay đầu chào, cười tươi: "Chào buổi sáng, chú Trương."
Tài xế đã quen với trạng thái "cải tà quy chính" của thiếu gia nhà mình, chỉ tay vào bữa sáng trên bàn sau: "Bữa sáng của hai người đều ở đây, Bắc Hoài, phần của cậu nhiều hơn."
Lục Bắc Hoài lên xe, ngồi xuống, nghe vậy hơi giật mình.
Tài xế giải thích: "Là thiếu gia dặn, nói cậu đang lớn, sức ăn khá lớn, nên cho cậu ăn nhiều một chút để no."
Tống Thả không nghĩ tài xế giải thích nhiều như vậy, thuận thế nhìn về phía Lục Bắc Hoài, định mời hắn một chút để tạo hình tượng tốt, nhưng phát hiện Lục Bắc Hoài ngồi dựa vào ghế trầm mặc, không nói gì.
Thôi, còn có thời gian, chịu đựng bao nhiêu ủy khuất sao có thể nói tha thứ là tha thứ ngay chứ.
Cậu nhìn cặp sách, nhanh chóng nhét túi nhỏ vào, còn đè chặt xuống đáy, lén mang váy như vậy đúng là biến thái, không thể để ai phát hiện.
....... Nếu không thì cậu sẽ biến mất khỏi thế giới này vì mất mặt mất.
Hoàn toàn không để ý ánh mắt bên cạnh đang nhìn mình chằm chằm, chỉ sợ cái váy không được giấu kỹ vào cặp.
Xe chạy vững vàng đến trường, trên bàn sau đầy bữa sáng.
Hôm nay là bữa sáng kiểu Trung, có canh hoành thánh, cháo thịt nạc, mì trộn thịt vụn, hai cái bánh bao hấp, còn có hai ly sữa đậu nành.
Tống Thả nhìn một bàn bữa sáng phong phú, cầm đũa nhìn Lục Bắc Hoài: "Cậu muốn ăn cái nào?"
"Thiếu gia cậu chọn trước đi."
Tống Thả nghe từ "thiếu gia" mà dị ứng, cắn đũa: "Cậu đừng gọi tôi là thiếu gia nữa, cứ gọi tên tôi, ở trường học cũng vậy."
Lục Bắc Hoài nhìn Tống Thả.
Tống Thả bị ánh mắt này làm cho căng thẳng: "Thôi, cậu thích gọi gì thì gọi." Nói xong, cậu cắm đũa vào bánh bao hấp, cúi đầu ăn.
"Nhân dịp nghỉ xuân cùng 1-5 tôi muốn đi bệnh viện thăm ba tôi."
"Hả?" Tống Thả cắn bánh bao hấp, nhìn Lục Bắc Hoài.
"Sáng nay bệnh viện gọi điện thoại, nói tình trạng mấy ngày nay đang dần tốt hơn, cần theo dõi thêm để xem có thể rời ICU không."
Tống Thả thấy Lục Bắc Hoài chưa cầm đũa, đẩy phần mì trộn thịt vụn và hoành thánh đến trước mặt hắn: "Tôi sẽ đi với cậu, chỉ cần tình trạng ba cậu tốt lên, tôi sẽ tiến hành xét nghiệm tủy."
"Cậu biết xét nghiệm tủy nguy hiểm không?"
"Tôi biết."
"Cậu nghĩ ba mẹ cậu sẽ đồng ý sao?"
Tống Thả cúi đầu ăn cháo, dạ dày ấm áp, gật đầu: "Tôi sẽ tìm cách thuyết phục họ."
Việc này ảnh hưởng đến tương lai của hắn, nếu đã quyết định giúp Lục Bắc Hoài buông bỏ quá khứ, thì việc cậu cần làm là giảm bớt khó khăn hiện tại của Lục Bắc Hoài, bao gồm cả việc cấp bách này.
"Cậu có bệnh tim, ba mẹ cậu sẽ không đồng ý." Lục Bắc Hoài nhìn đĩa hoành thánh và mì trước mặt, giây lát sau mới cầm đũa.
Tiếng ăn mì nhanh chóng vang lên.
Tống Thả nhìn Lục Bắc Hoài ăn, thấy hắn ăn vội, hai bát mì đã hết: "Cậu ăn chậm một chút, ăn nhanh không tốt cho dạ dày. Tôi đã nói, chuyện gì đã hứa với cậu thì tôi sẽ làm, chỉ cần tôi không thấy có vấn đề lớn, là có thể làm được."
Lục Bắc Hoài nghe những lời này, chậm rãi dừng đũa lại, nuốt xuống miếng mì rồi nói: "Nếu cậu chỉ muốn bồi thường cho tôi vì những chuyện đã xảy ra trước đây, thì tôi khuyên cậu——"
"Đừng từ chối tôi."
Lục Bắc Hoài không nói gì thêm.
Tống Thả cũng không ngờ ngữ khí của mình lại như vậy, cậu "khụ" một tiếng: "Chỉ là... chỉ là cậu cũng không cần suy nghĩ nhiều, bồi thường cũng được, lý do khác cũng được, cậu cứ chấp nhận là được. Giống như cậu muốn tôi làm gì, có thể làm cậu vui vẻ, tôi cũng chấp nhận rồi."
"Thật sự là thích tôi như vậy sao?"
Tống Thả: "......" Tại sao lại quay về chủ đề này vậy, cậu nuốt nước miếng, cắn miếng bánh bao hấp: "Dù sao cậu chỉ cần biết rằng về sau vô luận thế nào tôi đều sẽ đứng về phía cậu, trừ phi..."
"Trừ phi cái gì?" Lục Bắc Hoài nhìn Tống Thả ăn đến phồng cả hai má, trông như một con hamster nhỏ.
"Trừ phi cậu không cần tôi." Tống Thả nuốt miếng bánh bao hấp trong miệng, nâng bát cháo lên, chạm vào bát mì của Lục Bắc Hoài.
"Keng" một tiếng, âm thanh của bát sứ vang lên trong xe, cùng với câu nói "trừ phi cậu không cần tôi" vang vọng trong lòng.
Có một loại cảm giác tê dại kỳ lạ lan rộng.
Tống Thả chạm bát xong lại nâng lên, ánh mắt chân thành nhìn Lục Bắc Hoài: "Bởi vì tôi cảm thấy về sau cậu có thể trở thành một người rất lợi hại."
Đúng, ôm đùi chính là phải ôm như vậy.
Cố gắng khen ngợi, phát huy hết mức, mặc váy nhỏ gì đó thì cứ mặc đi!
Ngàn vạn lần không nên xuất hiện kết cục bi thảm như trong tiểu thuyết là chết trên giường.
Làm ơn, ngàn vạn lần không được hắc hóa nha, buông bỏ thù hận trở thành một người lợi hại, kế thừa tập đoàn lớn như Tống gia, cậu sẽ biểu hiện tốt trong khoảng thời gian này, tranh thủ sau này để lại ấn tượng tốt, như vậy cậu rời đi cũng có thể nhẹ nhàng và tự do hơn.
"Thiếu gia, Bắc Hoài, chúng ta sắp tới trường rồi, hai người đã ăn xong chưa?" Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu, phát hiện hai người họ thế nhưng lại đang chạm cái chén của nhau.
Cảm giác trong khoảng thời gian này tình cảm của họ tốt lên rất nhiều.
"Nhanh nhanh." Tống Thả không muốn mất thời gian, nhanh chóng nhét bánh bao hấp vào miệng, ăn đến phồng cả hai má, vẫy tay ra hiệu cho Lục Bắc Hoài ăn nhanh, miệng mấp máy nói không rõ: "Ăn xong rồi, tôi ăn no rồi."
Cậu cúi đầu uống một ngụm sữa đậu nành.
Lục Bắc Hoài vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần từ cảm giác lúc nãy trong lồng ngực, đã nghe thấy Tống Thả nói ăn no rồi, nhíu mày hỏi: "Cậu ăn no rồi?"
"Ừm, tôi ăn được nhiều bánh bao hấp lắm." Tống Thả nuốt miếng bánh bao cuối cùng trong miệng, đếm nhanh rồi giơ sáu ngón tay lên trước mặt Lục Bắc Hoài: "Sáu cái."
Trông cậu còn rất tự hào.
Phảng phất như ăn được sáu cái bánh bao hấp đã là rất tốt.
Lục Bắc Hoài không hiểu tại sao người này ăn uống lại kém như vậy, trách không được không tăng cân được, sáu cái bánh bao hấp còn không đủ nhét kẽ răng hắn, cuối cùng vẫn không nói gì, cúi đầu ăn tiếp.
Thế là trong năm phút tiếp theo, hắn ăn nhanh như cơn gió.
Tống Thả tựa lưng vào ghế, uống sữa đậu nành trong tay, nhìn Lục Bắc Hoài đang chăm chú ăn mì trộn thịt vụn, canh hoành thánh, mười mấy cái bánh bao hấp còn lại, thậm chí cả cháo mà cậu không ăn hết, toàn bộ đều vào bụng hắn.
Tống Thả định đặt ly sữa đậu nành uống không hết lên bàn, nhưng lại bị Lục Bắc Hoài cầm lấy: "?"
"Uống không hết?" Lục Bắc Hoài lắc nhẹ, thấy còn một ít.
Tống Thả lắc đầu: "Không uống nữa."
Lục Bắc Hoài không nói gì, mở nắp ly ra, uống nốt phần sữa đậu nành còn lại.
Tống Thả: "......" Thật sự không cần ăn đến sạch sẽ như vậy mà, thật đúng là không để lại chút gì. Cậu nhìn cái ly trong tay Lục Bắc Hoài, bỗng nhiên nhớ đến một chuyện: "Cậu còn nhớ tôi để cái bình nước màu đen ở đâu không?"
Lục Bắc Hoài buông ly ra: "Không thấy, tìm không thấy bình nước à?"
Tống Thả lắc đầu: "Ngày đó chơi bóng xong thì tìm không thấy nữa."
"Lần sau đừng để bình nước lung tung, tôi giúp cậu giữ thì sẽ không mất." Lục Bắc Hoài đưa tay ấn nút mở cửa xe, cửa xe mở ra, hắn với tay lấy cặp sách của Tống Thả.
"Tôi tự đeo được." Tống Thả dịch ra khỏi xe, xuống xe rồi mới vươn tay lấy cặp sách.
"Đưa cho cậu thì lại vứt lung tung nữa." Lục Bắc Hoài đeo cặp sách của mình lên một bên vai, tay kia xách cặp của Tống Thả: "Cậu có bình nước trong cặp không?"
"Không có."
"Vậy hôm nay uống của tôi."
Tống Thả trừng lớn mắt.
Lục Bắc Hoài liếc thấy biểu cảm kinh ngạc của Tống Thả, cười lạnh một tiếng: "Có thể cùng bọn họ uống chung mà, ghét bỏ tôi sao?" Quả nhiên, lại bắt đầu lừa dối hắn, biết vậy vừa rồi hắn phải bắt cậu mặc cái váy kia!
"Đâu có......" Tống Thả đi nhanh hai bước mới đuổi kịp Lục Bắc Hoài: "Tôi đợi lát nữa tự mình mua nước là được."
Lục Bắc Hoài không nói gì.
Tống Thả thấy Lục Bắc Hoài đi nhanh, buồn bực mà nhăn mặt, chân dài quá không theo nổi, đi được một lúc do khó thở và mệt nên bị tụt lại phía sau.
Cậu không theo kịp, đành tự mình đi, tiện đường ứng phó các bạn học chủ động chào hỏi, có chút hơi xấu hổ đáp lại, tuy không biết họ nhiệt tình thật hay kiêng kị, nhưng cậu đáp lại ít nhất cũng là phép lịch sự cơ bản.
"Này, các người có phát hiện không, Tống thiếu gần đây thật ngoan ngoãn."
"Còn giúp tôi lấy đồ, tính cách tốt hơn nhiều, trước đây đều là cao cao tại thượng, khinh thường người quá đáng."
"Tôi còn phát hiện lớp M bỗng nhiên chăm học, toàn lớp như được tiêm máu gà."
"Tôi phát hiện rằng hiện tại không thấy cậu ấy đi lại nhiều nữa, trước đây như bảo an của trường học, giờ học thì đi xung quanh."
"Đúng vậy, trước đây cậu ấy chơi không được gì vì lý do sức khỏe nên cố ý chạy đến lớp khác, đứng ngoài cửa sổ, ghé đầu vào cửa sổ phòng học khác mà trêu chọc."
Những lời xì xào rơi vào tai cậu.
Chẳng hạn như:
Tống thiếu, như bảo an, thật hài hước.
Tống Thả: "......"
Là một từ tốt để hình dung.
"Tống Thả."
Cậu đang nghĩ ngợi, nghe được phía trước Lục Bắc Hoài kêu cậu, ngẩng đầu, thấy Lục Bắc Hoài dừng lại nghiêng người nhìn về phía cậu.
Khu dạy học hành lang rộng mở sáng ngời, bên ngoài đối diện mặt cỏ cùng gốc đại thụ che trời.
Ánh nắng từ kẽ lá loang lổ chiếu lên mặt đất, bóng dáng cao lớn của Lục Bắc Hoài đổ dài trên nền gạch, tay xách theo cặp sách nhẹ nhàng đung đưa. Bóng dáng đang bước đi chậm rãi chuyển hướng về phía thiếu niên đang bị tụt lại phía sau.
"Muốn hiện tại tôi mua nước cho cậu không?"
Tống Thả ngẩn ra một chút, lắc đầu, sau đó thấy Lục Bắc Hoài đã đi tới, ngừng lại trước mặt.
Cậu nghi hoặc mà ngẩng đầu: "?" Vừa lúc đối diện với ánh nắng, cảm thấy có chút chói, nghiêng đầu tránh đi.
Lục Bắc Hoài cúi đầu, thong thả tới gần Tống Thả, thấy cậu nghiêng đầu, nhẹ nhàng hỏi: "Cậu đây là đang làm nũng sao?"
Tống Thả: "?"
"Hay là tôi vừa nói gì làm cậu không vui, đang dỗi sao?"
Tống Thả: "......?"
Lục Bắc Hoài thấy Tống Thả không nói gì, mày khẽ nhíu: "Vậy cậu lại muốn tôi làm chó con dỗ cậu sao?"
Tống Thả sợ đến mức xua tay: "Không có!! Không được!!"
"Vậy sao cậu lại đi chậm rồi bị tụt lại phía sau?"
"Chân cậu dài quá, tôi không theo kịp." Tống Thả bĩu môi, nói sự thật.
"Bằng không thì sao?" Tống Thả nghe câu hỏi không rõ, còn định cố ý hỏi lại, nhưng cuối cùng chỉ cúi đầu lẩm bẩm: "Chân dài quá không theo nổi." Nói xong, cậu đi nhanh về phía lớp học.
Vốn đang không vui, hiện tại càng không vui!
Lục Bắc Hoài đứng tại chỗ trầm mặc vài giây, thấy Tống Thả không vui bước đi, định đi theo nhưng lại khắc chế.
Người này chắc chắn là cố ý, muốn mình dỗ cậu như trước kia.
Chắc chắn lại là chiêu "làm bộ làm tịch" mà.
Nhưng vô ích, tình cảm càng sâu lại càng đau.
Trở lại lớp, đại đa số học sinh đều đã ngồi ôn tập, rốt cuộc ngày mai là kỳ thi tháng, rất quan trọng trong chương trình học AP, mọi người đều rất coi trọng.
"Tống Tống, cậu đến vừa đúng lúc, dạy tôi làm đề này đi." Tạ Cảnh Sơ thoáng nhìn thấy Tống Thả vào lớp, giữ cậu lại khi cậu đi ngang qua.
"Tôi nhìn xem." Tống Thả đi đến bên cạnh Tạ Cảnh Sơ, quét mắt qua đề bài, sau đó nhận bút, chống tay lên bàn: "Đề này cậu trực tiếp dùng chuỗi Maclaurin, để biểu diễn hàm số tại điểm này dưới dạng chuỗi Taylor......"
Lục Bắc Hoài ngồi ngay bàn phía sau, thấy hai người họ càng dựa gần nhau, mặt gần như chạm nhau, lòng cảm thấy phiền muộn.
"Tống Thả."
"Hả?" Tống Thả đang giải bài, nghe thấy Lục Bắc Hoài gọi thì quay đầu: "Làm sao vậy?"
"Ngồi lại đây uống thuốc." Lục Bắc Hoài mở cặp sách của Tống Thả, thuần thục lấy ra hộp thuốc.
Tống Thả nghe nói uống thuốc, gật đầu: "Ừ, tôi giải xong đề này rồi uống." Nói xong, lại cúi đầu giải thích cho Tạ Cảnh Sơ: "Sau đó bước tiếp theo......"
Hoàn toàn không biết người phía sau đang cầm hộp thuốc, mặt đen đến mức gần như muốn nuốt chửng hộp thuốc.
Còn nói thích hắn, kết quả còn cùng người khác gần gũi như vậy?
Kẻ lừa đảo này.
Tống Thả giảng xong đề cho Tạ Cảnh Sơ, trong miệng còn ngậm viên chocolate, vui vẻ ngồi lại chỗ mình, nhưng ngay lập tức cảm thấy không khí có gì đó không đúng.
Cậu liếc nhìn sang bên kia, thấy Lục Bắc Hoài ánh mắt u oán nhìn cậu: "...... Làm sao vậy?"
"Bang" một tiếng, hộp thuốc bị ném lên bàn.
"Uống thuốc." Lục Bắc Hoài đặt bình giữ nhiệt trước mặt Tống Thả.
Tống Thả thấy là uống thuốc, nhìn đồng hồ: "Vẫn còn thời gian, tôi có thể đi mua bình ——"
"Nước không phải ở đây sao?" Lục Bắc Hoài nói.
Tống Thả không nói gì, hắn liếc mắt một cái.
"Chocolate của họ thì có thể ăn, nước của tôi không thể đụng vào sao? Sợ có độc à?"
"Khụ khụ khụ ——"
Tống Thả tức thì bị sặc, viên chocolate chưa hoàn toàn tan chảy trực tiếp nuốt vào bụng, bỗng kẹt lại ở yết hầu, cúi đầu ho kịch liệt, trong lúc đó tay bị nắm lấy, bình nước được nhét vào tay.
"Uống một ít đi."
Cậu cũng không còn bận tâm nhiều, nhanh chóng uống nước, viên chocolate mới tan nhanh hơn.
Đợi đến khi cảm thấy dễ chịu hơn, vuốt vuốt yết hầu, ngẩng đầu lên thì thấy vài người đều nhìn chằm chằm cậu.
"Cho nên chocolate không thể ăn nhiều." Lục Bắc Hoài lấy lại bình nước, thấy Tống Thả ho đến mặt đỏ bừng, hốc mắt phiếm hồng: "Hiểu chưa, thiếu gia."
Nói xong, Lục Bắc Hoài đưa viên thuốc đến miệng Tống Thả.
Tống Thả thấy viên thuốc, định tự tay lấy, nhưng thấy ánh mắt lạnh lùng của Lục Bắc Hoài, đầu ngón tay run lên.
Cậu chỉ có thể cúi đầu uống viên thuốc.
"Uống nước." Lục Bắc Hoài vuốt ve đầu ngón tay của mình bị đầu lưỡi chạm qua, sau đó mở bình nước của hắn ra và đưa cho Tống Thả.
Tống Thả thành thật mà cúi đầu uống.
Lục Bắc Hoài thấy Tống Thả uống nước từ bình của hắn, khóe môi hơi nhếch lên.
"Đệt." Tạ Cảnh Sơ thấy một màn này, không nhịn được mà thốt lên: "Lục Bắc Hoài, cậu cmn thật là tâm cơ, chỉ biết biểu hiện như thế!"
Thẩm Thính Tư đứng bên cạnh cũng có biểu cảm khó tả.
Chu Minh mặt không biểu cảm mà xoay bút, có thể thấy tâm trạng không tốt.
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời càng thêm rực rỡ.
Rèm cửa từ từ hạ xuống, bóng tối dừng lại ngay trên người thiếu niên đang chăm chỉ làm bài, có lẽ cảm thấy ánh sáng như vậy ôn hòa hơn nhiều.
"Cảm ơn Bắc Hoài." Tống Thả nhìn Lục Bắc Hoài kéo rèm cửa và cười nói.
Xem này, việc cảm hóa có hiệu quả! Biết cậu cảm thấy nóng nên kéo rèm lại.
Thực tế, Chu Minh và những người khác ở vị trí gần cửa sổ nhất, khi họ phát hiện Tống Thả cảm thấy nóng và muốn kéo rèm, Lục Bắc Hoài đã đứng đó rồi.
Hắn còn cố ý đi vòng một vòng lớn, sợ người khác không thấy hắn chủ động kéo rèm.
Thẩm Thính Tư dựa vào tường, thấy Lục Bắc Hoài vẫn còn đứng cạnh mình kéo rèm, bên môi nở nụ cười lạnh nhạt:
"Bao nhiêu người thấy được chứ, kéo rèm xong chưa?"
Lục Bắc Hoài bình tĩnh buông tay, nhìn thẳng vào ánh mắt chế giễu của Thẩm Thính Tư: "Ừ, nếu lần sau cậu muốn kéo rèm thì có thể nhanh chân hơn chút, vì cậu ở gần hơn."
Nói xong lại đi vòng một vòng lớn qua mặt Tống Thả, rồi mới ngồi xuống.
Giống như sợ người khác không thấy hắn đã kéo rèm xong.