Vạn Người Ghét Cậu Ta Nghĩ Thông Suốt Rồi

Chương 23: Một hồi tu la nho nhỏ



Tống Vân Hồi đi theo những người khác, còn thật sự đến được toilet.

Cậu không đi vệ sinh, chỉ đứng trước bồn rửa tay nhìn vòi nước, bất động.

Bên cạnh có người đi qua, đặt tay dưới vòi nước, vòi nước cảm ứng liền xả nước.

Cậu khom lưng, học theo người kia đặt tay dưới vòi nước.

Dòng nước lạnh lẽo xối xuống ngón tay, rét lạnh thấu xương.

Tống Vân Hồi nghiêng đầu, nhìn dòng nước len lỏi qua khe ngón tay.

Phía sau có người đi tới, hỏi cậu nếu rửa xong rồi có thể nhường một chút không.

Tống Vân Hồi lùi về phía sau hai bước, nghiêm túc xin lỗi.

Nếu không phải cậu đứng đó lung lay sắp đổ, chỉ dựa vào lời nói của cậu thì hoàn toàn không nhìn ra đây là một người say rượu.

Người rửa tay quái lạ nhìn cậu một cái qua gương, quay đầu hỏi cậu: "Này, anh không sao......"

Anh ta còn chưa nói hết câu liền nhìn thấy một người khác đi tới miễn cưỡng chống đỡ cái người đang chuẩn bị thẳng tắp ngã xuống này.

Hình như không còn việc của anh ta nữa.

Người rửa tay quay đầu đi, thu hồi tầm mắt.

"Anh còn đứng được không vậy?"

Bạch Lâm Hoa cũng không ngờ tới vừa vào toilet liền bị một người thẳng tắp ngã tới, phản xạ có điều kiện đỡ lấy, thấy đối phương không đáp, lại thấp giọng hỏi, "Có thể nghe thấy giọng tôi không?"

Quanh chóp mũi chỉ còn thoang thoảng mùi thơm hoa cỏ của nước rửa tay và mùi rượu nhàn nhạt kế bên truyền tới.

......Hình như uống không nhiều lắm.

Tống Vân Hồi thở ra một hơi, ngơ ngác đứng thẳng dậy, kết quả vừa đứng thẳng lên lại nghiêng ngả sang bên cạnh, cậu dùng tay chống tường, lúc này mới đứng vững được.

Cậu vô thức mỉm cười như ngày trước, đáp:

"Nghe thấy. Tôi đứng vững rồi, cảm ơn."

Vì đã uống rượu nên giọng cậu có hơi khàn, nhưng âm sắc vẫn đặc trưng như cũ, vừa trong trẻo vừa ôn hòa.

Động tác của Bạch Lâm Hoa bỗng chốc khựng lại.

"......Sữa Đậu Nành?"

Tống Vân Hồi nói: "Sữa đậu nành uống không ngon đâu, kiến nghị uống sữa dâu."

Sữa dâu là ngon nhất, đến Tần Thư cũng thích.

Bạch Lâm Hoa lại lần nữa đỡ lấy cái người lảo đảo suýt ngã này.



Cậu ta hỏi: "Cậu đến đây một mình sao, có đi cùng ai không?"

Tống Vân Hồi gật đầu: "Có, là Ăn Cỏ."

Bạch Lâm Hoa hiểu ra.

Vậy chính là không đi cùng ai rồi.

Một tay đỡ Tống Vân Hồi, Bạch Lâm Hoa một tay móc điện thoại ra, có chút gian nan bấm số của người đại diện.

"......Tôi tình cờ gặp được một người bạn ở hành lang, cậu ấy uống say rồi, tôi đưa cậu ấy về trước, các anh cứ chơi đi......ừm, không cần, điện thoại sắp hết pin rồi, tôi cúp trước đây."

Cúp máy, cậu ta chuyên tâm dìu Tống Vân Hồi ra ngoài.

Người được đỡ không hề yên ổn, vẫn đang nỗ lực nói chuyện phiếm với cậu ta, cười hỏi cậu ta: "Anh bạn này cậu tên gì thế?"

Bạch Lâm Hoa che chở người bên cạnh tránh né mấy người đi tới, thấp giọng đáp: "Bạch Lâm Hoa."

Ánh đèn lúc sáng lúc tối, quét qua ngũ quan đẹp đẽ giấu sau lớp khẩu trang, cậu ta hỏi: "Còn cậu tên gì?'

Tống Vân Hồi chậm rãi duỗi tay ra, cách một lớp khẩu trang làm một động tác im lặng trước miệng.

"Không được, nói ra rồi chúng ta sẽ không còn là bạn nữa."

Lúc nói cậu này cậu vẫn đang cười.

***

Uống rượu thêm một lúc, mãi vẫn chưa thấy Tống Vân Hồi trở lại, Trần Thần cuối cùng cũng ý thức được có gì đó không đúng, bèn cúi đầu gửi tin nhắn cho đối phương.

Kết quả chỗ ngồi bên cạnh vang lên, thứ gì đó đang rung rung.

Tống Vân Hồi đi toilet không mang theo điện thoại.

Anh ta cảm thấy một thằng đàn ông con trai hẳn là không đến mức thế này thế kia đâu nhỉ, nhưng trong đầu chợt lóe lên dáng vẻ vừa rồi ngồi đây uống rượu của đối phương, Trần Thần giật thót trong lòng, cầm điện thoại đứng dậy.

Anh ta men theo con đường đi đến toilet vừa đi vừa quan sát, không nhìn thấy bóng dáng nào dù cho là tương tự.

Anh ta vào toilet, gần bồn rửa tay không nhìn thấy người, nhẫn nhịn xấu hổ lần lượt gõ cửa từng gian vệ sinh mà vẫn không tìm thấy, rốt cuộc cậu ấy đã đi đâu vậy?

Cảm giác không đúng trong lòng càng lúc càng nặng nề, Trần Thần ngay lập tức quay lại, vẫn như cũ vừa đi vừa quan sát xung quanh, lúc quay về chỗ cũ, nơi đó vẫn không có ai.

Trần Thần vừa quan sát vừa nỗ lực liên lạc với người quen của Tống Vân Hồi.

Nhưng điện thoại của đối phương có cài khóa, cũng không có người liên lạc khẩn cấp nào.

Vẫn đang nhìn ngó xung quanh thì điện thoại trong tay bỗng vang lên, Trần Thần kích động trong lòng, cũng không quan tâm đối phương là ai, bắt máy ngay tắp lự.

Điện thoại vừa thông, anh ta vẫn chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã nhanh nhẹn hơn anh ta:

"Tống Vân Hồi, là anh, Chung Hứa. Ra ngoài lâu như vậy cũng nên trở về rồi. Tử Thư đã nói với anh em không về là do......"

"Thật ngại quá, xin cắt ngang một chút."

Trần Thần đang tìm xung quanh sàn nhảy, tiếng nhạc gần đó đinh tai nhức óc, anh ta cố hết sức khuếch đại âm lượng nói, "Tôi là bạn của Tống Vân Hồi, bây giờ bọn tôi đang ở quán bar, hình như không thấy cậu ấy đâu nữa, nếu anh có đang ở gần đây......"

Trần Thần còn chưa nói xong, tầm mắt ánh ta quét thấy hai bóng người ở gần lối ra.

Một trong hai người đội mũ và mặc áo khoác màu trắng bắt mắt, người còn lại cũng đội mũ, ăn mặc trông không giống người tốt chút nào.

"Xin lỗi, cứ coi như tôi chưa nói gì nha, tạm biệt."

Cấp tốc cúp điện thoại, Trần Thần xô đẩy đám người chen chúc, phóng tới lối ra.

May mà Tống Vân Hồi say rượu cũng không chịu an phận gì cho cam, tốc độ di chuyển của hai người rất chậm, giúp anh ta dễ dàng đuổi kịp.

Một tay bắc lên vai người đang nỗ lực đưa Tống Vân Hồi đi, Trần Thần hòa nhã nhưng kỳ thực bàn tay kia đã bắt đầu dùng lực, nói, "Xin chào, đây là bạn của tôi, xin hãy trả cậu ấy cho tôi."

Nghe thấy bên tai truyền đến giọng nói lờ mờ, Tống Vân Hồi quay đầu lại, sau đó kinh ngạc thốt lên, "Ăn Cỏ!"

Ăn Cỏ đang đau khổ vì bị lộ danh tính trên mạng: "......"

Bạch Lâm Hoa vừa phát hiện ra thật sự có Ăn Cỏ: "......"

Sau một phen giải thích, Trần Thần cuối cùng cũng hiểu rõ sự việc, anh ta bèn đón lấy Tống Vân Hồi trong tay Bạch Lâm Hoa, tiện thể nhét điện thoại vào túi cậu luôn.

Trong lòng đột nhiên trống rỗng một mảnh, giống như có một trận gió lạnh thổi thẳng vào lòng vậy, ngón tay Bạch Lâm Hoa khẽ nhúc nhích, phát hiện bản thân hình như cũng không có lập trường gì tiếp tục đứng ở đây.



Cậu ta đứng nguyên tại chỗ, trông có vẻ còn muốn nói gì đó, điện thoại trong túi vang lên, cậu ta nhận điện thoại và nói với đối phương hai câu, sau đó chỉ có thể rời đi.

Tống Vân Hồi còn vẫy vẫy tay với cậu ta.

Trần Thần bây giờ đã triệt để nhìn rõ rồi, Tống Vân Hồi không chỉ say mà còn say đến mức không biết trời trăng mây gió gì.

Anh ta cũng không ngờ tới đối phương chỉ mới uống một chút rượu có nồng độ cồn thấp xấp xỉ rượu trái cây mà cũng có thể say thành ra như vậy.

Chỗ này người qua lại nhiều, không thích hợp đứng nói chuyện, Trần Thần khuyên can đủ đường nói hết nước hết cái mới đưa được Tống Vân Hồi về băng ghế trước đó ngồi xuống, đặt người xuống xong anh ta liền thở phắt một hơi.

Âm nhạc bên tai vẫn đinh tai nhức óc như cũ, thấy Tống Vân Hồi thậm chí còn cố gắng vươn tay lên gọi phục vụ mang tới thêm một cốc rượu, Trần Thần hú hồn vội vã kéo tay cậu xuống.

Đè thấp mũ của đối phương xuống, Trần Thần lăn tới gần Tống Vân Hồi nói: "Nhà cậu gần không? Trong nhà có người chứ?"

Phải nhanh chóng đưa con ma men này về thôi, nếu xảy ra chuyện gì anh ta gánh không nổi đâu.

Tống Vân Hồi lắc đầu, "Tôi không có nhà."

Đó là nhà của người khác.

Động tác của Trần Thần chợt khựng lại, hỏi: "Vậy bây giờ cậu đang ở đâu?"

Tống Vân Hồi nói thành phố láng giềng.

"Cậu vậy mà lại chạy cả một thành phố đến đây?"

Mắt Trần Thần thoáng mở to, sau đó hỏi tiếp, "Vậy cậu có bạn bè gần đây không?"

Còn chưa đợi Tống Vân Hồi nói chuyện, anh ta lại bổ sung thêm một câu, "Nếu xa quá tới không được vậy hôm nay theo tôi về đi, tôi vẽ mẩu truyện tranh nhỏ cho cậu xem."

"Có bạn."

Tống Vân Hồi vừa nói vừa mở điện thoại lên, "Tôi còn quên chưa nói với anh ấy tối nay không về ăn cơm."

Cậu mở khóa, hoàn toàn không đếm xỉa đến dãy số không tên đứng đầu nhật ký cuộc gọi mới nhất, thuần thục tìm số.

Điện thoại vang lên chưa tới hai giây đã có người bắt máy.

Tống Vân Hồi chống khuỷu tay lên bàn, nheo mắt gọi một tiếng: "Hi~ Tần Tiểu Thư."

Giọng nói ở đầu dây bên kia vẫn trầm thấp êm tai như cũ: "Bây giờ cậu đang ở đâu, có qua ăn cơm không?"

"Tôi đang chơi ở bên ngoài, hôm nay không qua ăn cơm." Nói xong câu này, ngón tay Tống Vân Hồi di chuyển, nhắm ngay nút cúp máy nói, "Nếu không có chuyện gì nữa tôi cúp trước nhá."

Lòng Trần Thần chợt run lên, cấp tốc giựt điện thoại qua, "Trước hết đừng cúp máy trước hết đừng cúp máy!"

"Bây giờ anh/cậu đang ở đâu?"

Giọng hai người vang lên cùng nhau.

Trần Thần sửng sốt, nghe giọng điệu này của đối phương, là đã nhận ra gì rồi ư?

Nhạy cảm đến mức đáng sợ.

Anh ta bèn kể việc Tống Vân Hồi uống say cho đối phương, sau đó nói vị trí, đối phương nói sẽ lập tức đến ngay, nhờ anh ta trông coi Tống Vân Hồi trước.

Cảm giác là một người rất đáng tin cậy.

Cúp máy, thấy Tống Vân Hồi đã có chốn quay về, Trần Thần lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Trả điện thoại lại cho Tống Vân Hồi, anh ta quét mắt nhìn nhật ký cuộc gọi, trong nháy mắt như nhớ ra gì đó nhưng sau đó lại quên béng mất.

Thời gian chờ đợi không tính là dài đằng đẵng, chỉ là có hơi giày vò.

Biểu hiện cụ thể chính là Tống Vân Hồi móc điện thoại di động ra yêu cầu anh ta chơi Tiêu Tiêu Lạc, mỗi màn cần phải đạt ba sao, nếu không đạt được ba sao thì phải chơi lại, cứ như vậy lặp đi lặp lại.

Đặt mình trong hoàn cảnh người khác, Tiêu Tiêu Lạc không tính là khó chơi, nhưng khó là khó ở chỗ không biết Tống Vân Hồi đào đâu ra nhiều thời gian rảnh như thế, Tiêu Tiêu Lạc đã chơi đến màn gần cuối mịa rồi, màn sau còn khó hơn màn trước.

Anh ta xưa nay chưa từng tha thiết mong đợi một cuộc điện thoại từ một người đàn ông đến vậy.

Lúc nhận được cuộc gọi từ người đàn ông mà Tống Vân Hồi đã gọi trước đó, Trần Thần cuối cùng cũng cảm nhận được sự giải thoát đã lâu không gặp.

Anh ta đỡ Tống Vân Hồi đứng dậy, chậm rãi đi về phía lối ra.

Lối ra của quán bar thông với bãi đậu xe, bên ngoài bãi đậu xe có chỗ đậu xe tạm thời, theo lý mà nói thì người bạn kia của Tống Vân Hồi hẳn là đang đợi ở đó.



Nhưng vừa bước ra anh ta liền nhìn thấy một người đàn ông cao to đang bước về phía này.

Thân cao chân dài, đi đường mang theo gió, ngay cả vạt áo cũng mang theo độ cong mạnh mẽ.

Trần Thần cuối cùng cũng hiểu ra cái gì gọi là cảm giác áp bức.

Tống Vân Hồi đang treo ở một bên vẫy vẫy tay: "Tần Tiểu Thư."

Tần Thư bước tới, nghi thức giao nhận Tống Vân Hồi hoàn thành viên mãn.

Trong lòng còn có một con ma men, Tần Thư nửa ôm Tống Vân Hồi, nhìn Trần Thần nói: "Vân Hồi gây phiền phức cho anh rồi."

"Không phiền." Trần Thần xua xua tay nói, "Vốn dĩ đều là bạn bè cả."

Chủ yếu vẫn là anh ta đưa Tống Vân Hồi tới đây, làm thế nào cũng không thể tránh khỏi liên can.

Tần Thư hỏi anh ta: "Có thể thêm phương thức liên lạc không, sau này nếu có việc thì dễ bề liên lạc."

Trần Thần ngay lập tức gật đầu.

Trao đổi phương thức liên lạc xong anh ta liền tiễn hai người đến bên đường, nhìn Tần Thư cố định Tống Vân Hồi trên ghế phó lại rồi thắt dây an toàn cho cậu, lại nhìn hai người rời đi.

Tống Vân Hồi còn vẫy tay nói 'bye bye' với anh ta.'

Ô tô lăn bánh, Tần Thư đóng cửa sổ xe, bật đèn ấm áp trên xe lên.

Ma men sau khi lên xe vẫn là con ma men kia, mắt đã không mở ra nổi nhưng miệng vẫn bla bal bla không ngừng.

Có điều sau vài phút đi đường, trong xe an tĩnh ngoại trừ tiếng nói chuyện còn truyền tới tiếng rung rung gì đó.

Cuối cùng Tần Thư định vị được âm thanh đó phát ra từ trong túi Tống Vân Hồi.

Hẳn là có ai đó gọi điện thoại cho cậu, nhưng Tống Vân Hồi chẳng mảy may phản ứng, có vẻ như không muốn nhận điện thoại.

Hoặc là nói cậu căn bản không ý thức được có người gọi cho mình, vẫn đang hưng phấn bừng bừng nói chuyện phiếm cùng anh.

Ô tô chậm rãi dừng lại bên đường, Tần Thư đành phải rướn người qua lấy điện thoại của Tống Vân Hồi, lo lắng có việc quan trọng, vì thế bắt máy.

"Xin chào, Tống Vân Hồi hiện giờ có việc không tiện nhận điện thoại, xin hỏi có việc gì không?"

"......"

Giọng nam trầm ổn giàu từ tính vốn không nên xuất hiện ở đầu dây bên kia bỗng vang lên.

Thận trọng lại tự nhiên.

Giống như bên chủ quyền vậy.

Trong văn phòng an tĩnh, Chung Hứa nhìn dãy số điện thoại kia một lần nữa, xác định là số của Tống Vân Hồi không sai.

Bàn tay vốn thả lỏng dần dần siết chặt.