Khi cửa mở ra, Hoắc Vọng vô thức nhìn quanh phòng khách, cậu nhóc lông xù ngoan ngoãn chờ đợi trong trí tưởng tượng lại không ở đó, xung quanh trở nên im lặng.
Hoắc Vọng hơi nhíu mày: “Dũ Dũ?”
Hắn đặt những thứ trên tay xuống, đi vào phòng, vẫn không thấy bóng dáng cậu đâu.
Lông mày của hắn nhíu lại ngày càng chặt, ngay khi hắn định đi ra ngoài, một tiếng động lạ đột nhiên phát ra từ trong tủ quần áo.
Tiếng vải ma sát cực kỳ nhỏ, nếu không nghe cẩn thận sẽ rất dễ bỏ qua.
Bước chân Hoắc Vọng ngừng lại, trong con ngươi đen lóe lên ánh sáng.
Khi tiếng bước chân chậm rãi và nhịp nhàng đến gần, Lâm Úc trốn trong tủ quần áo rộng lớn sợ đến mức ợ hơi.
“Meo meo.”
Cánh cửa được mở ra.
Hoắc Vọng nhìn chằm chằm quả bóng nhỏ không ngừng giãy giụa dưới áo sơ mi trắng, đưa tay kéo cậu ra: “Sao lại trốn vào đây?” Hắn không quan tâm đến việc tủ quần áo của mình trở nên lộn xộn.
Tứ chi Lâm Úc mềm nhũn trải dài trong lòng bàn tay hắn, vì hơi sợ hãi, lông hơi xù lên.
Vừa rồi cậu không thể trở lại hình dạng ban đầu, không ngờ nấc lên một cái liền biến trở lại.
Nếu chậm thêm vài giây nữa, khi Hoắc Vọng mở tủ quần áo ra, hắn sẽ nhìn thấy một thanh niên xa lạ đang mặc quần áo của hắn, còn trốn trong tủ quần áo của hắn.
Cậu có thể bị coi là biếи ŧɦái và bị bắt đi.
Lâm Úc hơi buồn bã, sau đó đỉnh đầu được xoa xoa, những nơi xù lông cũng vậy.
Hoắc Vọng như băn khoăn: “Chẳng lẽ là chứng rối loạn lo âu tách biệt?"
Lâm Úc: “...”
Cậu chạm vào tai tròn với móng vuốt của mình, giả vờ như không thể hiểu được.
Hoắc Vọng tiếp tục trêu đùa: “Thích mùi của tôi như vậy?” Cái đuôi to của Lâm Úc vung lên, che tai mình giả vờ không nghe thấy, nhưng lại không khống chế được, nhớ tới ảo giác giống như bị hơi thở đàn ông ôm vào trong ngực trong hình dạng con người của mình vừa rồi.
Khuôn mặt bắt đầu nóng lên, nếu không phải là có lông che, bây giờ nó đã trở thành một quả cà chua nhỏ màu đỏ.
Hoắc Vọng thấy tốt liền nhận, ôm cậu đi ra ngoài: “Chuẩn bị cho nhóc một món quà.”
Đôi tai tròn của Lâm Úc khẽ giật, khoảng trống chỗ lông đuôi hơi hé ra.
Hoắc Vọng làm bộ không nhìn thấy, ánh mắt mỉm cười tiếp tục nói: “Là máy tính bảng.”
Tai gấu con đã hoàn toàn vểnh lên.
Hoắc Vọng lấy ra chiếc máy tính bảng chưa mở, mở ra, chuyển sang chế độ thú cưng: “Đây là một dự án mới mà bọn tôi vừa hợp tác.”
“Meo meo?” Đuôi Lâm Úc vẫy vẫy, cuối cùng không nhịn được tò mò, nghiêng người ngửi ngửi. Chiếc mũi nhỏ chỉ cách màn hình máy tính bảng, màn hình lập tức bật lên.
Màn hình đột nhiên sáng lên khiến cậu hơi rụt rè, lại co rúm người lại.
Cậu ngẩng đầu lên, phát hiện Hoắc Vọng đang dùng ánh mắt khích lệ nhìn mình nên càng bạo hơn một chút.
Duỗi móng vuốt tròn nhỏ ra giả vờ đυ.ng lung tung, ấn vài cái, cậu lập tức ấn vào một biểu tượng cá nhỏ.
Trong nháy mắt, bên trong xuất hiện vài con cá nhỏ bơi tới bơi lui.